Cung điện Magic có rất nhiều phòng luyện công ngầm dưới lòng đất. Mỗi khi mưa, quân lính có thể xuống dưới tập luyện. Nhưng ngoài những phòng bình thường còn có một tầng hầm sâu nhất. Nơi đây chỉ dành để luyện tập nâng cấp mà thôi nên bài tập sẽ vô cùng khắc nghiệt. Tay mơ vào là chết ngay.
Nhưng Akiko nhất quyết vào luyện tập cho bằng được. Cô cần phải giỏi hơn, phải mạnh hơn. Eru, đội trưởng hệ Thổ kiêm quản lí "phòng luyện công đặc biệt" ngăn cản cô khi cô có ý định "xâm nhập".
-Tôi không biết làm thế nào cô biết được nơi này, nhưng tôi không chắc là cô đủ trình độ để luyện ma lực cao cấp đâu.-Eru đứng chắn trước cửa, giọng nói mỉa mai.
-Vậy tôi phải thế nào mới được vào?
-Ma lực phải đạt hơn mức 500 cins*, khả năng chiến đấu trên 1000 locins**, phòng thủ, tự vệ là 7/10, tấn công 8/10. Sức khoẻ mức "đèn xanh"***, kĩ năng chiến đấu phải có trình độ cấp 30. Lượng máu trong cơ thể đầy đủ so với trọng lượng cơ thể. Không có tiền sử bệnh tật liên quan đến tứ chi, hô hấp, tim mạch, nội tạng, xương khớp, bla bla....-Eru một mình thao thao bất tuyệt nghe mà muốn điên.
(*cins là một đơn vị để tính mức độ ma lực trong cơ thể. 500 cins thuộc dạng khá cao và mạnh.
**locins dựa vào ma lực để quyết định sức mạnh tấn công, không thể quy đổi qua cins.
***Mức "đèn xanh" chỉ thể lực tốt, khoẻ mạnh. Đèn vàng là khá và có một số bệnh tật. Mức đỏ là mức báo động nguy hiểm. )
Akiko ngoáy ngoáy lỗ tai, nói nhẹ tênh.
-Thì kiểm tra là biết ngay chứ gì.
Eru ậm ừ mấy chữ trong cuống họng, đưa tay vuốt lại mái tóc màu hồng bóng mượt như thói quen.
-Đi theo tôi.
-À này, anh nhuộm tóc hả.-Cô hỏi.
-Không, tóc tự nhiên đấy.-Eru dừng lại trước cánh cửa phòng bên cạnh, nhập mật khẩu trong bảng điện tử.
-Hình như tóc Anna cũng màu hồng.-Cô lẩm bẩm, mắt dán vào một dãy kí tự sao dài ngoằng trong bảng, mật khẩu gì dài thế không biết.
-Cô ấy là em gái song sinh của tôi.-Cánh cửa mở nghe cạch một tiếng, sau đó Eru bước vào, căn phòng bỗng sáng trưng dù chưa được bật công tắc. Mà trong này làm gì có công tắc.
-Phòng kiểm tra đây hả?-Cô ngó nghiêng xung quanh. Căn phòng khá rộng với một chiếc máy lớn đặt giữa phòng. Ngoài ra thì... không còn cái gì cả.
-Cô chỉ việc nằm vào bên trong cái máy, nó sẽ quét toàn bộ cơ thể cô.-Anh lẩm nhẩm mấy câu thần chú, cửa buồng máy từ từ mở ra nghe những tiếng kêu o o.
-Hiện đại quá ta!-Cô khẽ huýt sáo.
-Hình dáng của máy dựa trên mẫu thiết kế trong một bộ phim viễn tưởng của người địa cầu. Những tính năng của máy hoàn toàn được vận hành bởi ma lực cực đại đã được ếm vào trước đó. Thế nên kết quả đo đạc là vô cùng chính xác.-Eru kiểm tra phần bên trong máy, sau khi xác nhận an toàn liền đưa cô nằm vào và tiến hành công tác đo đạc.
-Có đau không?-Cô hỏi chơi chứ thực lòng mà nói, cô háo hức chết đi được.
-Không đau đâu, chỉ mất khoảng ba mươi giây thôi.
Eru đóng cửa buồng máy. Chỉ mình cô nằm bên trong với những ánh sáng quét qua người. Cô có cảm giác mình đang được cứu sống như bộ phim khoa học viễn tưởng nào đó.
Ba mươi giây ngắn ngủi trôi qua, cánh cửa máy mở ra kêu "tinh" như lò nướng. Cô tiếc nuối muốn nằm chơi thêm lúc nữa.
-Đã có kết quả chi tiết, mong là tôi không phải đóng dấu xác nhận.-Eru lấy một tờ giấy từ cái khe trên thân máy như vừa in xong một văn bản. Đưa mắt nhìn xuống phiếu kết quả, anh đã không thể khép miệng lại vài giây sau đó.
-Ma lực: 550 cins, khả năng chiến đấu: 1890. Phòng thủ, tự vệ: 8/10, tấn công 8/10. Sức khoẻ: đèn xanh. Trình độ: cấp 31. Không bị thiếu máu. Không có bất cứ tiền sử bệnh tật trước đây. Xếp loại: 5☆
-Thấy thế nào hả!-Cô ưỡn ngực tự hào.
-Có nhầm lẫn gì không vậy? Một con người không bao giờ đạt được mức ma lực đến 500 cins và chiến đấu quá 800 locins. Hơn nữa, mức đánh giá thể lực rất cao, khác xa so với chỉ tiêu của người địa cầu. Phòng thủ tấn công cũng mạnh nữa.-Eru dụi mắt mấy lần, song không thể đổ lỗi cho thị lực mà đành ngậm ngùi lôi con dấu ra đóng dấu xác nhận.
Akiko đứng bên cười toe. Cô biết trình độ của mình thế nào. Nhưng sau khi uống nước "hồ thuần khiết" và được Phượng Hoàng truyền thêm ma lực, lại còn có cây huyền trượng(đội lốt khuyên tai) và dây chuyền trợ giúp, cô hoàn toàn vượt chỉ tiêu để được huấn luyện đặc biệt.
-Mà này, trình độ kiến thức của cô lên tới cấp 31 thiệt hả?-Eru dù đã đóng dấu đỏ choé nhưng vẫn bán tín bán nghi. Tuy nhiên anh không còn nhìn cô với đôi mắt có phần xem thường như trước kia nữa.
-Hồi trước nhờ Leo kèm mấy tháng tôi cũng học được kha khá. Còn cả tuần nay tôi ngồi trong thư viện nhét 350 cuốn sách dày áng chừng 1000 trang trở lên.-Cô tiếp tục "trưng bày" biểu cảm vô cùng tự hào và khoái chí với gương mặt bị kích động đến biến dạng của Eru.
-Cô nghĩ 350 cuốn sách trong một tuần dễ lắm à?-Giọng anh ta nghe lào khào xen giữa tiếng thở.
-Không dễ, nhưng cũng không làm khó được tôi.
Bí quyết của cô là: cô đã sử dụng ma lực đưa kiến thức từ sách vào trong bộ não. Một ngày khoảng 50 cuốn. Nghe phi thường vậy chứ để "tiêu hoá" và sắp xếp một lượng kiến thức khổng lồ như thế tốn rất nhiều thời gian. Hơn nữa, nếu không cẩn thẩn sẽ bị "bội thực". Mà đã bội thực thì chỉ có nước "đào thải" ra ngoài mà thôi. Cho nên cô chỉ "ăn" tầm 50 cuốn. Kiến thức của cô có thể ngang tầm với Leo chăng? Cô đoán. Muốn giao tiếp bằng cổ ngữ hả, giờ với cô là bình thường. Bla bla...
-Thôi được rồi, muốn biết chính xác thì chỉ có thể chờ kết quả cuối cùng. Đeo cái này vào.-Eru liệng cho cô một cái thiết bị y như tai nghe bluetooth, dặn dò.-Nhớ là nếu như gặp nguy hiểm, phải báo cáo ngay cho tôi. Bất cứ trường hợp khẩn cấp nào mà cô không thông báo, tôi sẽ tự động tạm dừng kiểm tra, rõ rồi chứ?
-OK!-Cô đeo tai nghe vào tai trái rồi hùng dũng bước vô phòng kiểm tra.
Nói là phòng huấn luyện đặc biệt cho oai, chứ bên trong trống hoác, được mỗi diện tích với chiều cao. Bốn góc phòng đều gắn camera theo dõi. Mọi nhất cử nhất động đều được thu lại hết.
Round 1: Start.
Căn phòng bỗng chốc trở thành một bãi biển trong xanh. Gió đưa hương muối mặn mòi của biển cả xô vào rặng dừa đang đàn hát say sưa. Cô cảm nhận được những hạt cát sàn sạn dưới đế giày, ngồi thụp xuống, cô khua tay dưới nước, sóng đánh khá mạnh. Phía xa xa có tiếng nhạc.
-Aloha Hawaii!-Cô hét bừa cho nó khí thế, kiểm tra mà giống đi du lịch vậy trời.
Đột nhiên có mùi của hung khí, Akiko nhanh nhẹn né sang một bên, khi quay lại đã thấy một bản sao y chang mình cắm ngập cây đao khổng lồ dưới cát. Cô chợt nhớ lại trận đánh với con rối hơn hai tuần trước.
-Nghe đây Akiko.-Giọng Eru vang qua tai nghe.-Người đứng trước mặt cô được gọi là Habast, có nghĩa là bản sao trong ngôn ngữ phía Đông, nó được nâng cấp dần sau khi cô đánh bại được nó. Cấp ba là cấp cuối cùng, khi đó, Habast sẽ phô hết tất cả sức lực mạnh nhất mà cô có thể đạt được. Không gì bằng chiến thắng chính bản thân mình. Chúc may mắn.
Eru vừa nói xong cũng là lúc Habast vung thanh đao lên và chém thẳng về phía cô, những tia lửa màu xanh phóng xoẹt qua không khí nghe lách tách.
-Đến giờ chơi rồi nhỉ?-Cô bay lên trên không, miệng lẩm nhẩm đọc thần chú, tay hướng về phía biển cả rộng lớn, nguyên một cột sóng cao hơn chục mét ầm ầm tiến vào bờ, sẵn sàng cuốn phăng mọi thứ như một trận đại hồng thuỷ.
Habast cũng không vừa bay lên né tránh. Đợt sóng dữ dội quét qua bãi cát, lấp kín rặng dừa. Nhưng sau khi nước rút, cây cối không hề mảy may gãy đổ. Mọi thứ vẫn y nguyên lúc đầu.
-Chưa hết đâu cưng!-Trên tay cô đã cầm sẵn một thanh kiếm nước có tên là Thuỷ Kiếm. Nó được làm ra bằng trí tưởng tượng vô cùng tình cờ trong một buổi luyện hệ định kì. Lần đầu cô sử dụng nó là lúc chiến đấu với con rồng hai đầu trong núi thần. Và đây là lần thứ hai.
Habast vung thanh đao nặng nề bổ xuống đầu cô với một tốc độ mà mắt thường không nhìn thấy được. Theo phản xạ chiến đấu, cô giơ Thuỷ Kiếm lên đỡ, cả thân người hơi tụt xuống vì sức mạnh của Habast và thanh đao.
Nhưng chẳng chờ đợi lâu, cô liền hất vũ khí của nó ra khỏi Thuỷ Kiếm, dùng hết tốc lực chém vào đối phương. Nước từ thanh kiếm của cô bắn ra thành những miếng băng cứng sắc nhọn, chúng liên tục trút vào người Habast. Nhưng dù có bị tấn công liên tiếp, nó vẫn tỉnh táo để lập kết giới phòng vệ. Mảnh băng nhọn đụng trúng kết giới lập tức tan thành nước và bốc hơi trong nháy mắt. Khó nhằn à nha. Cô không biết có nên nêm nếm một chút mánh khoé để trận đấu thêm đậm đà. Akiko thủ đoạn cũng khôn lường lắm nha.
Cô tháo vòng cổ, niệm chú ngữ, lập tức, Thuỷ Kiếm biến thành cung tên, dây chuyền biến thành mũi tên. Một sáng tạo mà cô rất tâm đắc. Chưa hết, phải ếm một tí bùa "gia tốc" và bùa "tái tạo". Mũi tên sẽ phóng nhanh hơn, lại có thể tự tái tạo lại ma lực đã mất nếu chạm phải vật cản lớn. Sử dụng cái này hơi mất sức. Mà
cô cũng chưa thử bao giờ.
-Mong là sẽ thành công.-Cô tự khích lệ bản thân. Sau khi hít một hơi sâu, cô giương cung, nhắm thẳng mũi tên về phía Habast vẫn đang cố thủ, ra là nó bị một mảnh băng "lén" mà cô ếm bùa trước đó xuyên qua kết giới đâm ngay lưng, gần vị trí tim. Nó giơ thanh đao chắn trước người, ma lực liền tăng vòn vọt.
Nhưng mà thay vì nhắm vào người Habast, cô cho mũi tên phóng thẳng lên trời. Mất dạng.
Habast ngay lập tức kiểm tra xung quanh. Tình huống nguy hiểm nhất là không thấy được nguy hiểm dù nó ngay trước mũi mình. Thế nên Akiko chỉ đang dương đông kích tây thôi.
Cơ mà mũi tên "đi chơi" hơi lâu, cô bắt đầu lo sợ.
-Chết cha, nó bay đâu mất tiêu rồi?
Biết đối phương thực sự lúng túng, nó phóng thẳng đến chỗ Akiko. Cây đao sáng loáng, đến nỗi cô có thể nhìn thấy mặt mình khi nó bổ xuống vai.
Phụp
Cánh tay trái của cô bị đứt lìa và rơi bộp xuống bãi cát. Máu tuôn ra xối xả, thấm cả vào cát, hoà cả vào biển. Sóng đang yên biển đang lặng mà cũng phải gào thét. Mắt cô mờ đi, cả người rũ xuống xác xơ. Quần áo loang lổ những vết máu đỏ chói. Tiếng Eru bên tai dường như lạc lõng, cô không thể nghe được gì xung quanh mình nữa. Nước mắt đua nhau lăn xuống má, tim như nứt ra thành nghìn mảnh.
Habast thu kiếm, nhìn cô đắc ý. Nó đã chiến thắng. Nhưng nụ cười không duy trì được bao lâu, tim nó ngay lập tức bị "mũi tên lạc" của cô đâm xuyên qua. Mọi chuyện xảy ra chỉ bằng một cái chớp mắt. Nó trừng trừng nhìn Akiko, hoàn toàn mang biểu cảm khó hiểu.
-Sao hả, đau không?
Giọng nói của cô vang lên, nhưng không xuất phát từ hình hài đầy máu kia, mà là ngay phía sau lưng của Habast. Cô đã sử dụng thuật phân thân, nhằm lúc Habast nhìn theo hướng mũi tên mà "tách ra". Mọi tính toán của cô đều đúng vào khớp nối, không trật một đường ray nào.
Habast 1 bị đánh bại, nó ngay lập tức biến mất.
Round 1 kết thúc, cô thu hồi lại dây chuyền và kiếm. Eru khen cô qua tai nghe.
-Cô đã thắng, làm tốt lắm.
Sóng biển vỗ vào bờ như tiếng hò reo.
End chap 33
(Tất cả chi tiết truyện đều là do Au giả tưởng. Không dựa trên kiến thức khoa học thực tế nào.)
Và Au đã cường điệu hoá vấn đề hơi bị thái quá kaka 😝😝😝😁😁😁😋😋😋