Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 11: Tìm được rồi



“Trước tiên chúng ta giới thiệu một chút, tôi là Trang Thần.” Mỹ nhân tóc đỏ chủ động cùng Cố Ninh và Phương Pháp chào hỏi.

“Cố Ninh.”

“Phương Pháp.”

Hai người giới thiệu ngắn gọn bản thân.

Trang Thần hỏi: “Cô nói có tang thi đang tới đây, làm sao mà cô biết được?”

“Khụ, đại khái là trực giác phụ nữ.” Phương Pháp ho một tiếng, giúp Cố Ninh trả lời. Cố Ninh lập tức cho anh một ánh mắt tán dương.

Không khí trầm mặc một lúc.

Trang Thần quay đầu lại liếc nhìn Cố Ninh một cái, lúc sau lại quay đầu rời đi. Khi thấy Cố Ninh gõ cửa xe mình với ánh mắt ngập tràn kiên định, cô căn bản không có chút nào hoài nghi rằng cô ấy đang nói dối mà không chút do dự dẫm mạnh chân ga phi về phía trước. Cùng lúc đó, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, cô theo bản năng đi theo Cố Ninh cùng vị cảnh sát kia.

Điều này thật sự là không giống với phong cách của cô chút nào.

“Tiếp theo hai người định đi đâu? Tôi vốn tới đây du lịch, không nghĩ sẽ gặp chuyện như vậy, bạn bè của tôi đều đã chết hết rồi, từ lúc chiếc xe còn chật chỗ, hiện tại chỉ còn lại còn có mình tôi.” Cô nói, trong giọng nói cũng không vì từ “bạn bè” mà buồn bã: “Tôi hiện tại muốn đi tới thủ đô, hai người đi đâu?”

Phương Pháp nói: “Chúng tôi cũng muốn tới thủ đô. Nhưng hiện tại muốn đi tìm người trước. Cố Ninh với ba mẹ bị lạc nhau, sau khi tìm được bọn họ thì đến đón ba mẹ tôi.”

“Thật là đáng tiếc, tôi không kịp thời gian. Bằng không chúng ta có thể cùng nhau lên đường.” Trang Thần có chút tiếc nuối, vào lúc cô đâm xe về phía trước, cô đã nhìn được hết hành động của Cố Ninh, cô nhìn Cố Ninh một chân liền cố thể đem thanh niên bò dậy kia dẫm đi xuống, sau đó còn cướp súng của hắn ném cho anh cảnh sát bên cạnh, đây không phải phản ứng mà cô gái bình thường có thể làm được. Lại còn có một anh cảnh sát, nếu cùng cô lên đường, hệ số an toàn sẽ tăng cao, đáng tiếc, cô không nghĩ sẽ mang lên xe người già, phụ nữ và trẻ em.

“Cô bị thương à?” Cố Ninh đột nhiên thấy cánh tay phải của Trang Thần có một vết thương dài tầm mười centimet, vẫn còn đang chảy máu.

Trang Thần liếc mắt một cái, sau đó vẻ mặt không sao cả nói: “Có một đám người ngu ngốc định cướp xe tôi, đã bị tôi xử lý hết rồi. Tôi không sao.”

Cố Ninh nhìn Trang Thần nắm chặt lấy tay lái, phảng phất có thể nhìn thấy làn da phía dưới đang căng chặt cơ bắp, ánh mắt cô chợt lóe, sau đó nói: “Cô chỉ có một mình, không có đồng bạn, không có vật tư, chỉ có mỗi chiếc xe này, tôi không nghĩ rằng cô có thể thuận lợi trở lại thủ đô đâu.”

Trang Thần cười lạnh: “Cô như thế nào mà biết tôi không có vật tư?”

Cố Ninh nói: “Từ khi tôi lên xe, cô đã nhìn ba lô của tôi ba lần, nuốt nước miếng ba lần.”

Trang Thần không lời gì để nói, có chút thẹn quá hóa giận: “Tôi có thể tự tìm được đồ ăn.”

“Nếu cô có thể tìm được đồ ăn, thì xe này cũng không còn là của cô.” Cố Ninh tiếp theo nói: “Cô cần vật tư cùng đồng bạn. Chúng tôi cần xe của cô.” Cố Ninh nói xong liền đem ba lô mở ra, phảng phất khoe rằng bên trong có tất nhiều đồ ăn, sau đó từ phía dưới lấy ra một ít thuốc men: “Chúng tôi không chỉ có đồ ăn, mà còn có thuốc. Cô phải biết hiện tại thuốc khó tìm nhưu thế nào, thời điểm mấu chốt nó có thể cứu cô một mạng.”

Trang Thần cầm lòng không nuốt một ngụm nước miếng, cảm giác kia thoạt cô đang bắt tay với ác ma, nhưng thức sự cô không có khả năng kháng cự.

Cô hung tợn mà nhìn Cố Ninh: “Tôi như thế nào biết được hai người sẽ không cướp xecuar tôi?”

“Nếu chúng tôi muốn cướp xe của cô, thì hiện tại cũng sẽ không cùng cô nói nhảm nhiều như vậy.” Cố Ninh bình tĩnh trả lời.

Trang Thần bình tĩnh nhìn chằm chằm Cố Ninh một cái, sau đó hung tợn mà chuyển hướng sang Phương Pháp nói: “Anh có thể lái xe không!”

“À… có.”

Trang Thần không nói hai lời liền trực tiếp đem xe dừng lại, sau đó mở cửa phía Phương Pháp nói: “Đổi vị trí! Anh qua bên này lái xe!”

Nói xong liền trực tiếp kéo Phương Pháp ra ngoài, sau đó đặt mông ngồi bên cạnh Cố Ninh.

Phương Pháp không nghĩ nhanh như vậy đã được sờ chiếc xe này, cảm thụ cảm xúc cầm được tay lái, mạnh mẽ kiềm chế cảm giác hưng phấn, liền đạp ga lái đi.

Trang Thần không chút khách khí lấy từ ba lô của Cố Ninh một cái bánh mì, rồi thô lỗ xé mở đưa vào miệng, một bên nhai nuốt, một bên nói không rõ ràng: “Trước khi bắt đầu, tôi nói trước tính tình tôi không tốt. Bất cứ khi nào, chỉ cần tôi khó chịu, đều có khả năng cho hai người xuống xe.”

Phương Pháp nhíu mày, đang muốn nói chuyện, liền nghe được Cố Ninh sảng khoái nói: “Không thành vấn đề.”

Nói xong từ ba lô lấy ra thuốc men, nói với Trang Thần: “Trước tiên đem miệng vết thương của cô xử lý một chút đi.”

“Nghiêm túc mà nói, cô lấy từ đâu ra mấy thứ này? Nhiều đồ ăn như vậy, lại còn có đủ các loại thuốc men.” Trang Thần cầm một lọ cồn nói.

“Vận khí tốt.” Cố Ninh nói xong đem tay Trang Thần lại gần, bắt đầu xử lý miệng vết thương.

Cố Ninh cho rằng một vết thương to như vậy trên tay của Trang Thần, mà cô không hề kêu ca gì,  hẳn là không sợ đau. Nhưng toàn bộ quá trình xử lý miệng vết thương Trang Thần la hét chói tai.

Phương Pháp nghe phía sau phát ra tiếng kêu thảm thiết như vậy cảm thấy Trang Thần như đang ở bị tang thi cắn xé vậy.

Băng bó xong miệng vết thương, Trang Thần lập tức khôi phục thần thái mỹ nhân lạnh lùng, hỏi: “Hai người như vậy muốn tìm đến khi nào? Hiện tại cũng không giống trước kia, không có điện thoại cùng thiết bị liên lạc. Tìm người bây giờ không khác gì mò kim đáy bể, tôi không thể đi tìm cùng hai người mãi được.”

“Bọn họ là một đoàn xe, một chiếc buýt cấp ba màu vàng. Chúng tôi đã biết đại khái phương hướng của họ, chắc là sẽ dễ tìm thôi.” Phương Pháp trả lời nói.

Trang Thần buồn ngủ ngáp một cái nói nói: “Nếu như tìm mãi không thấy thì sao?”

Lúc này Phương Pháp không có trả lời.

Cố Ninh trầm mặc một lúc rồi nói: “Cho tôi ba ngày, nếu vẫn không tìm thấy, cô có thể tùy ý.”

Trang Thần gật gật đầu sau đó nói: “Được. Nhưng ba ngày tiền xe, vật tư ba ngày. Nếu không đồng ý ngay bây giờ hai người có thể xuống xe.”

“Không thành vấn đề.” Đối mặt với yêu cầu của Trang Thần, Cố Ninh trước sau như một sảng khoái đồng ý, hiện tại đối với cô mà nói, thứ không thiếu nhất chính là vật tư.

Trang Thần có chút kinh ngạc với sự hào phóng của Cố Ninh, phải biết rằng ba lô của Cố Ninh tuy rằng nhiều, nhưng cũng chỉ đủ cho hơn mười ngày, vậy mà liền nguyện ý giao ra ba ngày vật tư…

Ánh mắt cô chợt lóe, sau đó hồ nghi nhìn chằm chằm Cố Ninh, nhưng Cố Ninh trước sau thần sắc đều xô cùng thản nhiên, nhìn chằm chằm nửa ngày cô cũng không thấy Cố Ninh phản ứng gì, chỉ đành phải từ bỏ.

Vào lúc này, không nên hỏi thăm mọi thứ quá rõ ràng.

Cố Ninh ở trong lòng tính toán một chút, lần trước bọn họ cùng nhau đi ra ngoài tìm vật tư chỉ đủ cho mấy ngày, khẳng định giữa đường phải xuống xe tìm kiếm lần nữa. Mặc dù lần này xuất phát có chậm trễ hơn bọn họ, nhưng cô đã đuổi theo cả, nếu đi đúng hướng, bọn họ hẳn ở phía trước không xa.

Chính là Cố Ninh tuyệt đối không nghĩ tới, sẽ gặp lại nhanh như vậy.

Có Trang Thần kiên trì thuyết phục, Cố Ninh quyết định không đi đêm nữa.

Đi về phía toàn nhà trước mặt, họ tìm một bãi đất trông rồi dừng lại.

Hiển nhiên, mọi người không ai muốn mạo hiểm đi tiếp, liền tụ tập không ít xe đỗ lại nơi đây.

Ít nhất có ba bốn mươi chiếc xe đỗ ở nơi này, các đủ  các loại xe, xe buýt mini, xe việt dã, xe tải đều có, lúc này có không ít người từ trong xe đi ra đứng ở bên ngoài bàn luận về tình huống hiện tại, nhiều người như vậy ở bên nhau, mọi người mới có được chút cảm giác an toàn.

Một chiếc việt dã đỏ rực hơn nữa thập phần khí phách lái qua, lập tức liền thu hút không ít sự chú ý. Này chiếc khải hách đoạt lấy giả vừa thấy liền cảm thấy kiên cố, phía trước phía sau đều là dấu vết va chạm tang thi, nhìn qua có chút dọa người.

Xe việt dã ngừng ở một góc riêng biệt.

Ba người ngồi trên xe cả ngày, lúc này đều xuống xe cho thoáng.

Vừa xuống xe liền có vô số ánh mắt hoặc mịt mờ hoặc sáng rực nhìn lại đây.

Cố Ninh thân cao một mét sáu tám, chỉ có thể nói không cao cũng không lùn, Trang Thần ước chừng so nàng cao hơn một đoạn, nhìn ra một mét bảy trở lên, mặc một cái áo sơ mi lụa trắng, trên đó có vô số vết máu đã khô, phía dưới là quần màu đen, cùng với một đôi bốt đế cao, hơn nữa một đầu màu đỏ rực cùng máu tóc xoăn, khuôn mặt diễm lệ, khí chất vô cùng cường đại.

Bên cạnh, thấp hơn cô một đoạn là Cố Ninh, trừ bỏ một vàng rực có chút loá mắt, diện mạo thanh tú với bộ đồ thể thao trên người, thoạt nhìn như cô gái chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi. Tuy rằng trên tay cô có cầm đao, nhưng trong mắt đại đa số mọi người đều cho rằng chỉ là làm màu, bọn họ không cho rằng nữ sinh có phần yếu ớt kia có lá gan đi giết tang thi, có khi nhìn thấy  tang thi cũng sẽ sợ tới mức gào thét cũng nên.

Còn lại là Phương Pháp, anh mặc một thân cảnh phục không còn rõ hình dáng, trên mặt phủ một lớp tro bụi, nhưng bên hông anh là khẩu súng nên vẫn có không ít ánh mắt hâm mộ, phải biết rằng, đối mặt những con tang thi đáng sợ kia, dùng súng bắn cùng với công kích gần bằng đao kiếm vẫn có sự khác nhau rõ rệt.

Bọn họ chú ý tới, chiếc xe này có ba người.

Một cái cảnh sát, và hai mỹ nhân.

Còn có một chiếc xe tốt như vậy.

Tổ hợp này ở mạt thế trải qua ba tháng từ lúc bùng nổ mạt thế đến nay mà nói, không đủ an toàn.

Bất quá bên hông Phương Pháp có khẩu súng, cũng đủ làm mọi người kiêng kị.

Trang Thần thuần thục bò lên trên nóc xe, hướng mắt nhìn về xa.

Cố Ninh nhìn xung quanh, sau đó nói với Phương Pháp: “Tôi đi vệ sinh một chút.”

Phương Pháp nói: “Hay để Trang Thần đi cùng em đi? Hai người đi vẫn an toàn hơn.”

“Cần không?” Trang Thần hỏi Cố Ninh.

“Không cần. Tôi tự đi được.” Cố Ninh nói với bọn họ rồi nhìn xuống đao trong tay.

“Vậy được rồi. Em nhớ chú ý an toàn.” Phương Pháp nói, vừa rồi bọn họ lại đây cũng đã kiểm tra qua, bốn phía đều không có tang thi. Cho dù có tình huống bất chắc nào xảy ra, lấy thân thủ của Cố Ninh, chắc chắn có thể ứng phó được.

“Anh có vẻ rất tin tưởng cô ấy.” Trang Thần nhìn Cố Ninh cầm theo đao đi về phía xa, nói với Phương Pháp.

“Đúng.” Phương Pháp đáp. Trong lòng nghĩ, nếu cô nhìn thấy Cố Ninh giết tang thi, liền biết vì sao anh lại yên tâm với cô như vậy.

Trang Thần vừa quan sát xung quanh một vòng, vừa hỏi: “Phương Pháp, tôi hỏi anh, anh với Cố Ninh có quan hệ gì? Người thân? Bạn bè? Hay là tạm thời kết nhóm? Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi? Trước kia làm gì?”

“Cô đang tra hộ khẩu hả?” Phương Pháp nhịn không được mắt trợn tròn.

“Hiện tại làm gì còn luật pháp? Giết người cũng không phạm pháp. Tôi còn không được thăm dò rõ ràng về hai người? Bằng không nếu hai người đối với tôi sinh nảy xấu xa, tôi biết tìm ai mà khóc?” Trang Thần nói, đột nhiên ánh mắt một ngưng, sau đó ánh mắt nhìn nơi xa xa nào đó hỏi: “A, Phương Pháp, hai người đang tìm chiếc xe buýt cấp ba màu vàng đúng không? Là đưa đón học sinh?”

Phương Pháp sửng sốt, cẩn thận nhớ một chút, sau đó nói: “Đúng vậy. A, cô sao lại biết…” Phương Pháp lời còn chưa nói xong bỗng nhiên nhớ ra, sau đó bò lên nóc xe nhìn theo phía Trang Thần chỉ.

Quả nhiên chỉ thấy ở cách bên này không đến năm chiếc xe, cạnh một chiếc màu trắng buýt mini là một chiếc xe buýt cấp ba màu vàng thân xe mặt bên còn viết bốn chữ “xe đưa đón học sinh”.

Phương Pháp không xác định được chiếc xe buýt này có phải là chiếc xe mà Cố Ninh nói trước kia không, rốt cuộc thì xe buýt cấp ba trong thành phố có cũng không ít, hiện tại tuy rằng đã tìm được một cái, nhưng khó đảm bảo chính là cùng một chiếc xe.

Nhìn lại hướng Cố Ninh rời đi ban nãy, bây giờ đã không thấy bóng dáng đâu.

Đang lúc Phương Pháp chuẩn bị xuống xe, sau đó đi đến xe buýt cấp ba kia kiểm tra, cửa sổ xe đột nhiên được kéo xuống, một khuôn mặt quen thuộc vẫy tay với anh hô to: “Phương Pháp!”

Phương Pháp ngay lập tức đôi mắt sáng ngời.

Trang Thần cũng cao hứng nói: “Xem ra tìm được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.