Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 149: Tìm thấy



Họ lái xe dọc theo những dấu hiệu mà Tam Liên Đội để lại trên đường. Trung bình cứ khoảng hai mươi phút di chuyển, họ lại bắt gặp một dấu hiệu. Nhưng khi đến đây, hơn nửa tiếng trôi qua mà vẫn không thấy thêm dấu hiệu nào, Cố Ninh lập tức cảm thấy bất an. Và khi nhìn thấy hai chiếc xe của Tam Liên Đội – một chiếc đâm thẳng vào một tòa nhà, một chiếc bị lật nghiêng – tim cô trầm xuống đáy vực.

Xuống xe, Cố Ninh kiểm tra biển số xe, đúng là xe của Tam Liên Đội. Xung quanh là xác tang thi nằm la liệt, ít nhất cũng hơn một trăm con, tất cả đều bị bắn nát đầu. Một số con chưa chết hẳn, đôi chân bị bắn gãy nhưng vẫn cố sức bò về phía họ, lập tức bị Quý Cửu Trạch bước tới giẫm nát cổ. Một vài con khác đang lang thang gần xe cũng nhanh chóng bị dọn sạch.

Cửa xe buýt lớn bị hư hỏng, mở toang. Cố Ninh bước vào, phát hiện có một con tang thi bị mắc kẹt giữa ghế, không thể thoát ra. Cô rút dao, đâm thẳng vào cổ họng nó, rồi tiến đến giữa xe, ngước nhìn cửa sổ trời đang mở. Cô giẫm lên ghế, leo lên qua lối này và nhận ra trên nóc xe đầy dấu chân hỗn loạn cùng vài vỏ đạn rơi vãi. Có lẽ cửa xe không thể cản nổi bọn tang thi, nên mọi người buộc phải chạy lên nóc. Hoặc có thể, họ đã cố tình lái xe đâm vào tòa nhà này để tạo đường thoát thân. Đứng trên nóc xe, khoảng cách đến cửa sổ tầng hai của tòa nhà rất ngắn. Song sắt cửa sổ đã bị cắt toạc, cửa kính bên trong mở toang. Cố Ninh suy đoán rằng họ đã đột nhập vào tòa nhà theo cách này.

Cô nhanh chóng leo vào cửa sổ đó. Bên trong phủ đầy bụi, nhưng dấu chân hỗn loạn in rõ trên sàn nhà. Có vẻ họ đã ở đây một lúc, có thể là để hỗ trợ những người trong chiếc xe bị lật. Dấu chân kéo dài đến cửa ra vào. Cố Ninh lần theo chúng, xuống cầu thang, nơi có vài xác tang thi nằm la liệt – họ hẳn đã giao chiến với lũ quái vật tại đây.

Mở cánh cửa phía sau tầng một, một tang thi lao tới. Cố Ninh lập tức đá bay nó ra xa, giẫm lên ngực, rồi vung dao chém đứt đôi cánh tay đang vươn tới. Nhưng khi cô chuẩn bị đâm nốt vào đầu nó, động tác của cô bỗng khựng lại. Ánh mắt tràn đầy kinh ngạc—

Con tang thi này chỉ mới biến đổi trong thời gian ngắn. Khuôn mặt nó vẫn giữ được hình dạng con người, chưa bị phân hủy nhiều, chỉ là đôi mắt đục ngầu, sắc mặt tái xanh. Nhìn thấy vết thương đã khô lại và chuyển sang màu đen trên cổ nó, Cố Ninh lập tức nhận ra—đây chính là một trong những binh sĩ của Tam Liên Đội, Vương Dương…

“Hộc… hộc…”

“Người” từng là Vương Dương giờ đây không còn ý thức con người. Không còn hai tay, nó chỉ có thể dùng phần thân trên ngọ nguậy, há miệng cắn về phía Cố Ninh. Nhưng cô đè chặt nó xuống đất, khiến nó chỉ có thể nhấc đầu lên, cố gắng tiến gần hơn.

Cố Ninh nhìn vết thương trên cổ anh ta, sự kinh ngạc trong mắt dần kết tụ thành bi thương. Cô giơ dao lên, nhưng lại không thể ra tay.

“Cần tôi giúp không?”

Có lẽ vì cô chần chừ quá lâu, Quý Cửu Trạch cũng bước ra khỏi cửa. Giọng anh vẫn lạnh lùng, không hề mang theo cảm xúc dư thừa.

“Không cần, cảm ơn.” Cố Ninh không quay đầu lại, dứt khoát đâm mạnh lưỡi dao vào đầu “Vương Dương”. Tiếng gầm gừ của nó lập tức tắt lịm.

Cố Ninh đứng dậy, tránh nhìn thi thể dưới đất, lặng lẽ đi ngang qua Quý Cửu Trạch: “Phía trước có phát hiện gì không?”

Quý Cửu Trạch nhìn cô một lúc, rồi đáp: “Họ hẳn đã lao thẳng vào giữa bầy tang thi, bị bao vây và không thể thoát ra, nên buộc phải bỏ xe chạy trốn. Ở đây có ba thi thể – hai đứa trẻ, một người phụ nữ. Dựa vào vết máu đã đông, chuyện này xảy ra khoảng ba đến bốn tiếng trước. Những người còn lại chia thành hai nhóm, chạy theo hai hướng khác nhau.” Anh dừng lại, rồi nói tiếp: “Xem xét dấu vết hiện trường, ít nhất có vài trăm tang thi ở đây. Việc họ chỉ mất ba người để thoát thân đã là may mắn lắm rồi.”

Cố Ninh không trả lời. Cô đang cúi xuống, lật thi thể của một cô bé nằm úp sấp trên đất. Cô bé đã bị mổ bụng, nhưng gương mặt chỉ dính chút máu, vẫn giữ được vẻ nguyên vẹn. Dù khuôn mặt này có phần xa lạ, nhưng Cố Ninh nhớ ra – đây là một trong hai cô gái hay đi cùng nhau. Không phải Cao Duyệt hay Hoàng Mộng Dao. Nghĩ vậy, cô thở phào nhẹ nhõm.

Nếu người chết là Cao Duyệt hay Hoàng Mộng Dao, Cố Ninh không biết liệu cô có thể chịu đựng được việc chính tay mình đâm vào đầu đồng đội cũ hay không. Miễn là chưa thấy xác, thì vẫn còn hy vọng sống sót.

Hai thi thể trẻ em còn lại đã bị tàn phá đến mức không thể nhận dạng.

Cố Ninh quay lại xe buýt, nhặt lên vài túi hành lý họ để lại vì chạy trốn quá vội, đồng thời kiểm tra xem có thông tin gì dành cho cô không. Và quả nhiên, trên một cửa sổ có vài chữ nguệch ngoạc:

“Thiên Môn, Thị trấn Hà Lan.”

Đây hẳn là một địa điểm, nhưng Cố Ninh chưa từng nghe qua nơi này.

“Có nơi nào tên là Thiên Môn không?” Cố Ninh vừa xách hai chiếc ba lô xuống xe vừa hỏi.

Quý Cửu Trạch nhận lấy ba lô trong tay cô rồi ném vào xe, nói: “Theo lộ trình đã định, đây chính là điểm đến tiếp theo của chúng ta – khu Thiên Môn, thành phố Toàn Châu, thị trấn Hà Lan. Đây là manh mối họ để lại cho cô à?”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì khỏi cần lựa chọn nên đuổi theo hướng nào nữa, cứ đi thẳng đến Thiên Môn tìm thị trấn Hà Lan thôi.”

“Được.”

Chiếc xe lại lao nhanh trên đường.

Bầu không khí trong xe trầm lắng và nặng nề.

Ánh mắt Quý Cửu Trạch khẽ chuyển hướng, dừng lại trên gương mặt nghiêng nghiêng của Cố Ninh. Cô không biểu lộ cảm xúc, gương mặt có phần lạnh lùng và cứng rắn. Anh nhớ lại cảnh tượng khi nhìn thấy Cố Ninh từ cửa sau – anh rất tán thưởng sự gan dạ và dứt khoát của cô khi đối đầu với tang thi. Vì vậy, khi Cố Ninh giơ dao lên nhưng lại đột nhiên đứng bất động như hóa đá, anh cảm thấy hơi kinh ngạc. Chỉ trong vài nhịp thở ngắn ngủi, từ sửng sốt, không dám tin, đến bi thương, khuôn mặt vốn dĩ vô cảm của cô bỗng chốc bị nỗi đau bao phủ, đến mức có thể cảm nhận được sự thống khổ rõ ràng của cô.

Tầm mắt anh dừng lại trên gương mặt của con tang thi kia. Nó mới biến đổi chưa lâu, đường nét vẫn còn nguyên vẹn. Kết hợp với hai chiếc xe trống không ở bên ngoài, không khó để đoán ra mối quan hệ giữa con tang thi này và Cố Ninh khi nó còn sống.

Quý Cửu Trạch vốn định cứ thế bỏ đi, dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan đến anh nhưng lời nói lại như bật ra khỏi miệng mà không qua suy nghĩ: “Có cần giúp một tay không?”

Ngay sau đó, anh nhận được câu trả lời lạnh lùng: “Không cần, cảm ơn.”

Nhìn lại, vẻ đau thương trên gương mặt cô gái đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại sự bình tĩnh.

Ánh mắt Quý Cửu Trạch dừng trên mái tóc ngắn màu vàng kim của Cố Ninh, sâu thẳm suy tư – mái tóc này, là kết quả của sự biến đổi sau khi bị tang thi cắn ư?

“Cạn xăng rồi.” Cố Ninh liếc nhìn đồng hồ nhiên liệu rồi nói, nhưng trong tầm mắt cô lại thoáng thấy ánh nhìn chằm chằm của Quý Cửu Trạch về phía mình. Không hiểu sao, ánh mắt đó khiến cô có cảm giác rợn tóc gáy. Cố Ninh vẫn chưa quên lời cảnh báo của Trang Trần và Dịch Thiếu Khanh. Có lẽ, ngay lúc này đây, Quý Cửu Trạch đã nhận ra cô rồi…

Quý Cửu Trạch thản nhiên đáp: “Tôi tranh thủ lấy được nửa thùng xăng rồi, để ở cốp xe sau.”

Vừa nãy sao?

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà anh vừa kiểm tra xong hiện trường, lại còn có thể tiện tay mang về nửa thùng xăng? Cố Ninh không khỏi thầm khâm phục.

Sau đó, Quý Cửu Trạch không nhìn cô nữa, và cảm giác rợn tóc gáy của Cố Ninh cũng biến mất.

Hành trình kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ. Suốt quãng đường đi, họ không thấy bất kỳ người sống nào hay bất cứ phương tiện nào đang di chuyển. Thêm vào đó, không còn dấu hiệu nào của Tam Liên Đội được để lại dọc đường, như thể cả thế giới này chỉ còn lại chiếc xe của họ và hai con người bên trong. Có vẻ như, trong tình hình hiện tại, hầu hết mọi người đều chọn ở yên trong nơi họ cho là an toàn, không dám bước ra ngoài.

Cứ đi được một đoạn, họ lại phải dừng lại để để lại ký hiệu cho Trang Trần và những người khác. Đồng thời, Cố Ninh cũng không quên để lại dấu hiệu của Tam Liên Đội.

Kỹ năng lái xe của Cố Ninh đã hoàn toàn thành thạo. Cô phóng bạt mạng trên đường, gặp tang thi lang thang thì không trực tiếp tông vào mà né tránh, cố gắng không va chạm trực diện. Nếu số lượng tang thi phía trước quá nhiều, không thể vượt qua, cô và Quý Cửu Trạch sẽ xuống xe cùng nhau dọn dẹp.

Thế nhưng, trong quá trình đó, Cố Ninh lại vô tình bỏ qua một điều cực kỳ quan trọng – cô vốn là học trò do “anh” đích thân huấn luyện. Dù có phong cách riêng, nhưng từng động tác, từng chiêu thức của cô đều ít nhiều mang theo dấu ấn cá nhân của Quý Cửu Trạch. Hơn nữa, sự phối hợp giữa cô và Quý Cửu Trạch lại quá mức ăn ý, ăn ý đến mức khiến người ta không thể không nghi ngờ.

Huống hồ, người đang ở bên cạnh cô lại chính là Quý Cửu Trạch.

Cố Ninh hoàn toàn không nhận ra rằng bản thân đã vô tình để lộ những thứ không nên lộ ngay trước mắt Quý Cửu Trạch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.