Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 2: Cánh cửa



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Cố Ninh tỉnh dậy lần nữa, cô không biết mình đang ở đâu.

Ký ức cuối cùng của cô dừng lại khi bị tang thi bao vây, sau đó bị cắn. Trong vòng chưa đầy ba phút, cô cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, cơ thể nóng lên, dần dần bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của não bộ, rất nhanh liền ngất đi.

Con dao bổ hấu vẫn còn trong tay Cố Ninh, khiến cô không nhịn được chạm vào nơi bị cắn sau gáy. Vết thương hoàn toàn bằng phẳng… không hề có dấu hiệu bị cắn.

Vết thương trên cổ tay cô cũng đã biến mất. Nếu không phải còn máu khô dính trên đó, cô đã nghĩ rằng tất cả đều do mình tưởng tượng mà ra.

Cố Ninh ngây người nhìn xung quanh.

Đây là một ‘căn phòng’ rộng khoảng một trăm mét vuông, xung quanh đều là màu trắng, nhìn một thời gian dài dễ tạo ra những ảo giác về tinh thần. Ở cuối căn phòng có một cánh cửa màu đen, đặc biệt nổi bật trong thế giới trắng như tuyết này.

Cô đứng dậy đi về phía cửa.

Khi cô đến gần, cô thấy rằng cánh cửa màu đen có khảm một thứ giống như vòng tròn âm dương*. Ở chính giữa có một cây kim dài màu vàng như kim đồng hồ, nhưng không hề nhúc nhích, nằm ở chính giữa.

* Vòng tròn âm dương (Yin and Yang): Yin, hay mặt tối, có liên quan đến mọi thứ cứng, tiêu cực, lạnh, ướt và nữ tính. Yang, hay mặt sáng, có liên quan đến những thứ mềm mại, tích cực, ấm áp, khô khan và nam tính. (Google)

Trong chuyện, Yin hay bên màu đen chỉ thế giới mạt thế, còn Yang hay bên màu trắng chỉ thế giới hòa bình.



Đằng sau cánh cửa này có gì?

Gần như ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Cố Ninh liền vươn tay trên tay nắm cửa và vặn nhẹ.

Cánh cửa mở ra, sau đó là một ánh sáng vàng chói lóa. Toàn bộ những gì Cố Ninh nhìn thấy là một cảnh tượng vô cùng kinh ngạc, ngơ ngẩn cả người.

Ô tô đi lại tấp nập, khắp nơi mọi người ai cũng những mặc đồ sáng sủa đi lại trên đường phố. Đường Kim Môn là con đường phát triển nhất thành phố, luôn sạch sẽ và nhộn nhịp. Các cửa hàng quần áo cao cấp, nhân viên với khuôn mặt xinh đẹp, trang nở những nụ cười tinh tế và chuyên nghiệp.

Trong một khung cảnh tươi sáng và đẹp đẽ như vậy, một cô gái rách rưới bên đường trông đặc biệt thu hút. Ai cũng hiếu kỳ nhìn qua, những người đi gần đều có thể ngửi thấy mùi hôi thối phát ra từ người cô.

Không ai để ý cô xuất hiện từ khi nào, như thể cô đi ra từ trong không khí vậy.

Quần áo cô rách nát, tóc tai rối tung, khuôn mặt bẩn thỉu đầy bùn đất. Cô bối rối nhìn lại phía sau. Cánh cửa không biết đã biến mất từ bao giờ. Cô quay đầu nhìn khắp nơi với đôi mắt đầy lạ lẫm.

Là ở nằm mơ sao? Cố Ninh nghĩ, kể từ khi mạt thế xảy ra, cô vẫn luôn mơ về cảnh tượng những ngày tháng yên bình như trước đây.

Cố Ninh choáng váng mà tham lam nhìn vào cảnh tượng mà cô chưa từng thấy kể từ ngày mạt thế, gần như không muốn chớp mắt.

“Xin chào cô.” Một giọng nói đột nhiên vang lên ở phía sau cô.

Đôi mắt của Cố Ninh trợn tròn, cô nhìn hai người cảnh sát đứng trước mặt, một già một trẻ. Cô đột nhiên sững người, nhìn chằm chằm vào người trẻ hơn.

Hai cảnh sát nhìn nhau, rồi vị cảnh sát già, khoảng bốn mươi tuổi, tiếp tục hỏi một cách ân cần: “Sao cô lại ở đây một mình vậy? Tên cô là gì? Cô sống ở đâu?”

Đôi mắt của Cố Ninh vẫn nhìn chằm chằm vào viên cảnh sát trẻ không chớp mắt. Đôi mắt cô nhìn chằm chằm, khiến cho cảnh sát trẻ cảm thấy khó chịu. Ngay khi họ định nói gì đó, Cố Ninh có chút khó hiểu: “Phương Pháp?”

Cả hai cảnh sát đều bị sốc.

Người cảnh sát già nhìn sang bên cảnh sát trẻ tuổi ngạc nhiên: “Tiểu Phương, cậu quen cô ấy à?”

Phương Pháp lúc này cũng hoảng sợ, liền lắp bắp hỏi, “Cái kia, chúng ta quen nhau sao?” Trong cơn mơ hồ, anh cố nhớ qua những người mình quen biết một lần, nhưng không thể nhớ ra mình đã gặp cô gái này ở đâu. Liệu có phải là cô gái mà mấy hôm trước dì Vương đã tự ý giới thiệu với anh? Không, mặc dù anh không nhớ cô ấy trông như thế nào, nhưng anh vẫn nhớ cô ấy có mái tóc xoăn dài màu đen và dáng người nhỏ nhắn.

Cố Ninh cũng có chút xấu hổ hỏi: “Anh không biết tôi à? Tôi là Cố Ninh đây.”

Người cảnh sát già cẩn thận quan sát biểu hiện của Cố Ninh, nhưng ông hề thấy một chút giả vờ nào từ cô, vì vậy ánh mắt ông nhìn Phương Pháp chứa đầy nghi ngờ. Khi nhìn sang Phương Pháp, thấy anh ta bối rối, ông liền trong lòng nghĩ ra một vở kịch máu chó đầy cẩu huyết. Sau khi thấy sự bối rối của Cố Ninh, ông đột nhiên cảm thấy một chút thông cảm nói: “Cô gái, cô xem, đứng ở đây lâu không hay lắm, hay chúng ta lên xe trước rồi nói chuyện?”

Mặc dù Cố Ninh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đi theo vào xe cảnh sát.

Phương Pháp vừa chuẩn bị lên xe liền bị cảnh sát già chặn lại: “Tôi nghĩ trưa rồi, hẳn cô gái này có lẽ đang đói, cậu đi mua chút đồ ăn cho cô ấy đi.”

Phương Pháp lại phải ra khỏi xe một lần nữa để mua thức ăn. Đôi mắt Cố Ninh dõi theo bóng lưng của Phương Pháp, vẻ mặt nghi hoặc đầy bất an.

Vị cảnh sát già hỏi: “Cô gái à, có thể nói cho tôi biết tại sao cô và Phương Pháp quen nhau không?”

Cố Ninh mở miệng định nói gì đó. Đột nhiên, cửa xe bị mở toang, Phương Pháp hào hứng nói với người cảnh sát già: “Lão Lý! Cháu nhớ cô ấy là ai rồi!” Khi anh nói điều này, hai người trong xe đều nhìn chằm chằm anh.

Phương thức quay sang Cố Ninh, đôi mắt anh sáng lên: “Cô vừa bảo cô là Cố Ninh đúng không? Có phải cô vừa tốt nghiệp Đại học Lâm Xuyên hơn ba tháng trước?” Không đợi Cố Ninh trả lời, Phương Pháp này đã chen vào xe nói với cảnh sát Lý: “Lão Lý, chúng ta không phải có trường hợp báo án mất tích hơn hai tháng trước sao? Họ nói rằng con gái họ đi du lịch sau đó liền không liên lạc được, ba mẹ cô ấy sau đó đã báo án! Cô gái mất tích hình như là cô ấy? Đợi đã! Cháu vẫn còn hình ảnh của cô ấy ở đây!” Phương Pháp vừa nói vừa rút ​​điện thoại ra khỏi túi, ngón tay lướt nhanh trên điện thoại, cuối cùng bấm vào một bức hình, hai ngón tay duỗi ra, sau đó đưa bức ảnh đã được phóng to trên thông báo truy tìm đến trước mặt lão Lý: “Có phải cô ấy không?”

Lão Lý lấy điện thoại và liếc nhìn những bức ảnh, sau đó dán mắt vào Cố Ninh nói, “Hình như… trông hơi giống thật!”

“Giống là như thế nào! Đó chính là cô ấy! Cô gái, cô có phải tên là Cố Ninh không?” Phương Pháp hỏi.

Cố Ninh gật đầu có phần do dự.

Trở lại đồn cảnh sát, lão Lý và Phương Pháp, hai người hỏi Cố Ninh rất nhiều vấn đề. Ví dụ, cô đã đi đâu trong ba tháng qua, cô đã biến mất như thế nào và hôm nay cô đã trở về đường Kim Môn như thế nào. Cố Ninh không trả lời được câu nào, đôi mắt đầy nghi ngờ và khó hiểu. Lão Lý muốn đưa cô đi rửa mặt. Cô cũng không đi. Cô chỉ ngồi trên ghế và hoảng loạn nhìn xung quanh.

“Quên đi, tôi nghĩ không hỏi thêm được điều gì từ cô ấy đâu.” Lão Lý nhìn Cố Ninh ngồi đằng kia, rồi nói với Phương Pháp, “Cậu đã thông báo cho gia đình cô ấy chưa?”

Phương pháp đáp: “Tôi đã thông báo rồi, chắc họ đang trên đường tới, nhà cô ấy cách đây không xa.”

Gần như vừa nói xong, hình ảnh một cặp vợ chồng trung niên vội vã xuất hiện ở ngay cửa. Ngay khi hai người bước vào, họ nhanh chóng quét qua trong phòng và nhìn thấy Cố Ninh đang ngồi ở đó.

“Ninh Ninh! Con đã đi đâu trong suốt ba tháng qua vậy! Con biết ba mẹ sợ lắm không!… Con thực sự dọa chết mẹ rồi… Cố Trí Viễn, ông mau qua đây xem xem! Đó thực sự là con gái của chúng ta!” Mẹ Cố chạy thẳng từ cửa đến ôm Cố Ninh và bắt đầu khóc. Bà hoàn toàn không để ý cơ thể bẩn thỉu, bốc mùi khó chịu của cô.

Cố Ninh bị mẹ Cố ôm đến bất động, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn. Cô muốn khóc rất nhiều, nhưng không thể rơi nước mắt.

Cố Trí Viễn không nói một lời, nhưng lặng lẽ ôm lấy mẹ Cố và Cố Ninh, khuôn mặt ông đã đầy nước mắt. Trong ba tháng qua, Cố Ninh đã mất hoàn toàn liên lạc với họ, họ nhờ cậy mọi người khắp nơi để tìm cô. Nhưng ba tháng trôi qua, không một tin tức, khiến họ muốn từ bỏ hy vọng. Nỗi đau mà họ trải qua thực sự quá khó khăn với những người chưa từng trải qua điều đó. Những giọt nước mắt lúc này chứa quá nhiều niềm vui và nỗi buồn.

Sau khi khóc một lúc, mẹ Cố mới dịu lại một chút. Lúc sau bà mới có ngắm nhìn cơ thể Cố Ninh. Nhìn thấy sự bối rối của Cố Ninh, bà không biết chuyện gì đã xảy ra và cô đã phải chịu bao nhiêu đau đớn trong vụ mất tích. Thân là một người mẹ, bà liền cảm thấy đau lòng. Cuối cùng bà chỉ dám chạm vào mái tóc cáu bẩn của Cố Ninh nghẹn ngào nói: “Không sao đâu, Ninh Ninh, cuối cùng con cũng trở về rồi, về là tốt rồi. Ba mẹ sẽ luôn ở bên con.”

“Đồng chí cảnh sát, tôi thực sự cảm ơn các anh rất nhiều, thực sự cảm ơn.” Cố Trí Viễn nắm tay lão Lý đầy biết ơn: “Nếu không nhờ các anh tìm thấy con gái của chúng tôi, chúng tôi sẽ chết. Các anh là ân nhân của gia đình chúng tôi!”

“Anh đừng nói vậy, đây là điều chúng tôi nên làm.” Lão Lý hốc mắt cũng đỏ lên. Ông cũng có một cô con gái bằng tuổi Cố Ninh, vì vậy ông có thể hiểu được tâm trạng của cặp vợ chồng lúc này.

Phương Pháp vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của Cố Ninh. Cho dù mẹ Cố có khóc lóc và an ủi cô như thế nào, khuôn mặt cô đều không có chút thay đổi nào. Có phải cô đã bị gì trong lúc mất tích không? Phương pháp có một chút lo lắng. Nếu thực sự là như vậy, thì anh cũng không biết phải an ủi cặp vợ chồng trung niên này như thế nào.

“Đồng chí cảnh sát, nếu không còn chuyện gì chúng tôi xin phép đưa cháu về. Nếu mọi người rảnh, nhất định phải đến nhà chúng tôi uống chén trà!” Cuối cùng, Cố Trí Viễn nhất định xin bằng được số điện thoại của lão Lý với Phương Pháp, sau đó mới dẫn Cố Ninh rời đi.

Ngay khi họ rời đi, Phương Pháp nhịn không được nói: “Lão Lý, chú chắc cô ấy không có vấn đề gì chứ?” Anh chỉ đầu mình: “Cháu thấy mẹ cô ấy khóc đến như vậy mà cô ấy một chút phản ứng cũng không có…”

“Đây là phản ứng bình thường. Cậu không thấy toàn thân cô ấy như vậy, chắc chắn đã phải trải qua điều gì đó rất kinh khủng ở bên ngoài. Bây giờ lại đột ngột thấy người thân đến, dễ có cảm xúc không chân thực.” Lão Lý liếc nhìn anh, sau đó nói, “Mấy ngày nữa chờ cô ấy ổn định lại tinh thần, cậu qua xem có hỏi được điều gì từ cô ấy không. Tôi nghĩ cô ấy thực sự biết cậu. Cậu tìm hiểu xem rốt cuộc cô ấy đã gặp phải truyện gì.”

Phương Pháp gật đầu suy nghĩ: “Cháu thấy rất kỳ lạ. Cháu chưa từng xuất hiện trên TV, cũng thực sự không có ấn tượng gì về cô ấy.”

—–

“Lão Cố, ông mau xem trong bếp còn thứ gì để con ăn không? Nhanh nhanh mang lên cho Ninh Ninh.” Ngay khi cô về đến nhà, mẹ Cố nhanh chóng gọi tên ba Cố, giọng nói vẫn còn sụt sùi.

“Được được! Ninh Ninh đợi tí, để ta đi nấu gì đó cho con.” Ba Cố liền nhanh chóng vào bếp.

Mắt mẹ Cố đỏ hoe, bà luôn vòng tay ôm Cố Ninh ngồi trên ghế sô pha. Mắt bà một khắc cũng không rời khỏi cô.

Đôi mắt của Cố Ninh chậm rãi nhìn quanh nhà. Đúng vậy, trang trí của ngôi nhà giống hệt như trước khi mạt thế xảy ra. Tầm mắt cô trở lại khuôn mặt của mẹ Cố, ngây người hỏi: “Mẹ, có phải con đang mơ không?”

Những giọt nước mắt của mẹ Cố cuối cùng cũng ngừng rơi: “Con gái ngốc, không phải là mơ, con thực sự về nhà rồi! Con xem xem, đây là nhà của chúng ta, ba mẹ đều đang ở đây. Gia đình chúng ta sẽ luôn bên nhau, sẽ không bao giờ xa nhau nữa.” Bao nhiêu điều cô hằng mong ước cứ dồn về khiến cô không biết đây có phải là mơ hay thật.

Đôi mắt hoảng loạn của Cố Ninh sáng lên từng chút một…

Một lúc sau, ba Cố mang ra một tô mì trứng lớn từ bếp xin lỗi Cố Ninh: “Ninh Ninh, trong nhà không còn thứ gì khác. Con cứ ăn tạm bát mỳ trước, tí ba sẽ ra ngoài mua thêm nhiều thứ con thích.”

Cố Ninh lặng lẽ nhận bát mì lớn, hơi nóng bốc lên mặt cô khiến trái tim trống rỗng của cô như có thêm hơi ấm. Sau khi cắn miếng đầu tiên, nước mắt cô rơi xuống không ngừng. Cố Ninh không lau nó, chỉ đưa mì nóng vào miệng như thể không sợ nóng, vừa ăn vừa khóc.

Ba mẹ Cố đều nhìn cô ăn lòng chua xót không thôi, vội nghẹn ngào khuyên nhủ: “Ăn từ từ thôi Ninh Ninh, cẩn thận nóng.”

Cố Ninh dường như không nghe thấy, ăn từng ngụm lớn. Cuối cùng, cô ăn đến một giọt nước cũng không buông tha. Cảm giác lâu rồi mới được ăn no như vậy khiến Cố Ninh muốn khóc một hồi.

Sau khi ăn xong, mẹ Cố đã chuẩn bị sẵn cho cô nước để tắm rửa và một bộ quần áo mới. Cố Ninh đi thẳng vào phòng tắm, cởi bỏ bộ quần áo bẩn đã bốc mùi. Cô nhắm mắt lại cảm nhận dòng nước ấm áp đang chảy qua cơ thể, dùng sữa tắm chà sát qua cơ thể vài lần. Khi gội đầu, bọt chảy ra hoàn toàn là màu đen, dòng nước đen chảy qua cơ thể cô rồi trôi xuống cống.

Mặc bộ đồ ngủ sạch sẽ và thoải mái, lau khô tóc bằng khăn, Cố Ninh bước ra khỏi phòng tắm đi đến trước gương.

Cô nhìn bản thân mình trong gương đến sững sờ.

Mái tóc đen rối bù ban đầu của cô biến thành mái tóc vàng rực rỡ, không giống màu vàng do nhuộm lên, mà giống như vàng tự nhiên của người nước ngoài. Hơn nữa, làn da của cô giờ phút này trắng nõn mịn màng, nhưng nó không phải là màu trắng tự nhiên, mà nghiêng về xanh xao tái nhợt, thoạt nhìn như không có một chút huyết sắc. Nhưng đôi mắt đen của cô, trở nên rõ ràng, sắc bén hơn.

Cố Ninh cảm thấy hơi hoảng loạn, nghiêng đầu nhìn vào vết thương trên cổ khi bị tang thi cắn. Da ở đó bằng phẳng và không có dấu hiệu bị thương, cũng không có vết thương nào khác trên cơ thể.

Đây có phải là di chứng từ vết cắn của tang thi không?

Cái quái gì đang diễn ra vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.