Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 24: Ân Tang



Trong phòng, đột nhiên vang âm thanh kinh ngạc của Vương Kế Trung.

Ông ta lại một lần nữa đứng lên, sắc mặt so với ban nãy còn khó coi hơn.

Nhưng rất nhanh, ông ta dưới ánh mắt lạnh nhạt của mọi người liền ngồi xuống, biểu cảm nôn nóng, lại mang theo một tia mờ mịt.

Bạch Lang một lần nữa nhìn sang người đưa tin, nghiêng đầu hỏi: “Cậu nói, mười ba người kia, người thì chết, người thì bị thương, người thì chạy trốn, đều do một mình cô ta làm?”

Người báo tin run rẩy khẳng định: “Đúng vậy. Tôi đã tận mắt nhìn thấy…”

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng liếc nhìn Tam Ca, lại thấy biểu cảm kinh ngạc của anh ta, liền nói: “Xem ra Tam Ca cũng không ngờ em gái mình có bản lĩnh như vậy.”

Tam Ca lập tức thu lại biểu cảm kinh ngạc của mình, nhưng trong lòng lại không thể bình tĩnh được, Cố Ninh có rất nhiều bí mật, và mỗi một lần ra tay, đều khiến cho người ta cảm thấy… tuyệt vời!

Mười ba người bao vây, ngay cả anh ta cũng cũng chưa chắc bản thân mình có thể rút lui an toàn, huống chi cô vẫn còn trẻ như vậy, thoạt nhìn vô cùng… gầy yếu. Anh ta không thể tưởng tượng được, Cố Ninh một thân một mình lại có thể thay đổi cục diện chiến đấu như vậy. 

“Có gì mà đặc biệt?” Cô gái xinh đẹp khoảng hai mươi tuổi, buộc tóc đuôi ngựa vẫn luôn ngồi bên cạnh Bạch Lang đột nhiên lên tiếng, trên mặt còn có chút khinh miệt: “Nếu là tôi, không một ai có thể trốn thoát.”

Tam Ca nhìn cô ta một cái, cũng không lên tiếng phản bác. Anh ta cùng với cô gái này đã từng có cơ hội cùng nhau đi giết tang thi, thân thủ cô ta thực sự rất lợi hại, nếu đối mặt với mười ba người kia, chỉ sợ giống như cô ta nói, không ai có thể sống sót trở về.

Vậy nên, cô ta thực sự có tư cách nói biểu hiện của Cố Ninh không có gì đáng ngạc nhiên.

Nhưng đó là tiền đề, ba tháng trước bọn họ không biết Cố Ninh chỉ là một cô gái phổ thông, thậm chí từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng biết đánh người.

Bạch Lang trầm tư, hồi tưởng lại lúc trong văn phòng gặp Cố Ninh, lúc ấy rõ ràng… như là có linh quang hiện ra. Ánh mắt anh ta chợt lóe lên, con ngươi xuất hiện một tia kinh ngạc, nhưng chỉ trong giây lát, sau đó liền nở một nụ cười ma mị. 

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ngạc nhiên nhìn Bạch Lang nở nụ cười, ở chung với Bạch Lang lâu ngày, mọi người đều biết anh ta luôn tỏ ra lạnh lùng với mọi việc. Vậy mà bây giờ lại xảy ra tình huống này, khiến ai nấy đều ngạc nhiên.

Bạch Lang đem đôi chân dài từ bàn hội nghị đặt xuống, đứng lên hỏi: “Bây giờ cô ta đang ở đâu?”

“Tôi không biết.” Người đưa tin lắc đầu nói: “Tôi chỉ nhìn thấy cô ta ra khỏi cổng, sau đó cũng không biết đi về hướng nào.”

Tam Ca cũng nhăn mày, lúc này mà một mình đi ra ngoài cổng… chẳng lẽ cô ấy định tự mình đi tìm dược phẩm?

“Không phải cô ta giết người xong liền chạy trốn đấy chứ!” Vương Kế Trung giận dữ nói.

Tam Ca đột nhiên đập bàn đứng lên, nhìn Vương Kế Trung nói: “Lão Vương, những người đó là do ai phái tới, trong lòng mọi người ở đây đều hiểu rõ. Rõ ràng chúng ta đã nhất trí sẽ cho cô ấy một cơ hội, vậy mà ông lại lén phái người đi giết. Nếu ông đã làm vậy, vậy những gì chúng ta đã bàn đều coi như hủy bỏ.” Tam Ca nhìn những người trong phòng hội nghị, sau đó trầm giọng nói: “Tôi đính chính lại lần nữa, Cố Ninh là người của tôi, từ giờ trở đi ai dám động đến cô ấy, toàn bộ vũ khí trong tay tôi đừng hòng được đáp ứng.”

Đây là lời cảnh báo, cũng chính là lời uy hiếp.

Lão Vương run rẩy vài cái, lại không lên tiếng. Mọi người đều biết Tam Ca có rất nhiều thuộc hạ ở điểm tập kết này, lại đều lại là bộ đội và được trang bị súng ống. Tuy rằng như vậy, nhưng anh ta vẫn luôn vô thanh vô tức, không hề gây xung đột với ai, nhưng lần này nói ra một lời đe dọa này, thực sự là trấn áp được mọi người.

“Sự việc tang thi chó săn còn chưa giải quyết xong, chúng ta lại xảy ra chiến tranh nội bộ như thế này.” Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đẩy kính mắt, cố gắng hòa hoãn không khí căng thẳng trong phòng: “Về sau ở điểm tập kết, tôi không muốn thấy cảnh người nhà đánh người nhà lần nào nữa. Đã trải qua mạt thế ba tháng, chả lẽ mấy người không biết ai là kẻ địch lớn nhất của chúng ta sao?” Sau đó anh ta trầm mặt nói: “Như lời Tam Ca nói, hiện tại động thực vật đều đã bắt đầu hóa tang thi. Điều kiện sinh tồn của chúng ta càng ngày càng khó khăn. Nếu mấy vị có thời gian cãi nhau, chi bằng đi ra ngoài giết thêm tang thi còn hơn.”

Trong phòng hội nghị liền im lặng.

Sự việc của Cố Ninh đối với bọn họ chỉ là một khúc nhạc đệm mà thôi, bóng ma lớn nhất bao phủ bọn họ chính là mạt thế. 

Mặt khác ở bên kia.

Cố Ninh đi ra khỏi cổng liền tìm một tiệm cơm nhỏ ven đường đi vào.

Trở về không gian.

Thuận tay đem kim đồng hồ trên cửa sang một bên, cô chuẩn bị mở cửa thì…

Khi tay cô chạm lấy nắm tay nắm cửa, động tác liền dừng lại, cô nhìn về góc phòng, biểu cảm trên mặt thập phần quái dị.

Ở trong góc phòng lúc này chính là đống đồ cô đã thấy ở tầng ba của căn nhà kia, thứ mà đã biến mất trước mặt cô, tất cả đều ở đây…

Cố Ninh cầm đống quần áo lên, không biết hình dung tâm tình của mình như thế nào, tại sao những đồ vật bị cô làm cho “biến mất” đều lại ở đây?

Đầu cô nhất thời liền ngừng hoạt động.

Thật sự lúc này lòng cô tràn đầy khiếp sợ.

Điều này có nghĩa là gì?

Vậy là bây giờ cô chẳng khác gì một nhà kho chứa đồ lớn. Hơn nữa, cái kho hàng này chỉ có mình cô mở được, người khác không thể nhìn, cũng không thể sờ lấy sao?

Cô có thể cất chứa bất kỳ đồ vật nào và khi nào cần thì đều có thể lấy ra được?

Liệu nơi này có thể để vừa một chiếc xe không?

Vết thương trên tay khiến cô dần phục hồi lại tinh thần, những thứ này có thể chậm rãi nghiên cứu nhưng vết thương của ba Cố không thể kéo dài được.

Cô nghĩ vậy liền nhanh chóng bước vội tới cửa, mở ra.

Ánh sáng vàng chợt lóe lên, sau đó cô liền đứng trong phòng ngủ của mình.

Nhìn đồng hồ trên tường, thời gian bây giờ là 3 giờ 30 phút chiều.

Cô nhanh chóng cởi bộ quần áo dính đầy máu xuống, thay một bộ quần áo mới.

Vết thương trên tay cô giờ đây đã thấm đầy máu lên băng gạc.

Cô ngồi xuống, đem băng gạc tháo ra, bàn tay đầy máu, vết thương dường như còn nghiêm trọng hơn trước. Trong phòng chỉ có một ít thuốc mà trước lúc đi cô để lại, cô dùng cồn rửa sạch miệng vết thương, toàn bộ quá trình đều cố nén đau, không dám kêu, cũng không dám khóc. Cố Ninh phát hiện khả năng chịu đau của cô càng ngày càng lợi hại, trong đau đớn cũng có chút vui mừng.

Cô băng qua loa bàn tay lại, rồi tìm một cái găng tay đeo lên, lấy bộ quần áo dính đầy máu cùng băng gạc lúc này đã dùng cho hết vào một cái túi ni lông, sau đó nhét xuống gầm giường. Tiếp theo, cô đứng trước gương, dùng khăn lau hết máu trên mặt, xác định lại lần nữa mọi thứ đều ổn rồi mới bước ra khỏi nhà.

Đẩy cửa ta cô liền thấy ba mẹ đang ngồi trong phòng khách xem TV.

Dường như sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô nên tiếng TV rất nhỏ.

Ngoài cửa sổ là ánh mặt trời ấm áp, khiến cho khung cảnh này vô cùng bình yên.

Cố Ninh nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

Như có thần giao cách cảm, mẹ Cố quay đầu lại liền thấy cô đang đứng đó, vội vàng đứng dậy: “Con tỉnh rồi à. Đồ ăn mẹ để trong lồng giữ nhiệt rồi, để mẹ đi lấy cho con.” Nói xong, bà liền đứng dậy đi vào phòng bếp.

Ba Cố thấy Cố Ninh đã dậy, liền cầm điều khiển TV chỉnh tiếng to hơn.

Cố Ninh đi qua ngồi cùng ba Cố.

Trên TV đang chiếu chương trình võ thuật.

Cố Tư Nguyên một bên xem một bên giải thích với Cố Ninh: “Đây là trận chung kết. Cô gái này rất lợi hại, rất nhiều người đấu với cô ta đều không thể thắng được. Lại còn ra tay vô cùng nặng, nhiều người bị đánh đến nỗi không thể xuống đài được, phải có người nâng đi. Ta nghĩ giải quán quân lần này chắc chắn thuộc về cô ta.”

Cố Tư Nguyên nói xong liền chỉ cô gái đó cho Cố Ninh.

Cố Ninh cũng tò mò vừa bưng bát ăn cơm vừa xem TV theo dõi trận thi đấu.

Cô gái mà Cố Tư Nguyên nói, một thân mặc bộ võ thuật màu đen, dáng người mảnh mai, mái tóc màu đen được buộc gọn lên, biểu cảm lạnh lùng. Cô ta nhẹ nhàng đi lên đài thi đấu, động tác dứt khoát lại vô cùng phóng khoáng. Lúc này TV đang quay cận cảnh cô ta, cô ta nhìn khoảng hai mươi mấy tuổi, khuôn mặt mộc vô cùng mỹ lệ.

Khi cô ta bước lên sân khấu, lập tức khán đài vang lên tiếng hoan hô, có vẻ vô cùng nổi tiếng.

Trên màn hình xuất hiện thông tin của cô ta. Âm thanh nền là một giọng nam mạnh mẽ, đang dùng những từ ngữ hào hùng để nói về lai lịch của tuyển thủ cũng như chiến tích họ đã từng đạt được.

Ân Tang, 21 tuổi, cao 1m68.

Lần đầu tiên tham gia giải võ thuật cấp quốc gia, một mình vượt qua hơn ba nghìn tuyển thủ toàn quốc để đến được trận chung kết. Lần này giải võ thuật chỉ có duy nhân một tuyển thủ nữ, hơn nữa lại một đường chiến thắng xông lên, không hề có trận nào thất bại, khiến cho ai nấy đều khiếp sợ. Càng làm cho mọi người kinh ngạc hơn là, thời gian cô thi đấu cùng các đối thủ dài nhất cũng không hề vượt quá ba phút! Sức mạnh vượt trội, hoàn toàn xứng đáng trở thành hắc mã của giải võ thuật này.

Màn hình dừng tầm ba giây trên mặt cô ta, khóe miệng khẽ cười mỉm, đôi mày lá liễu hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn thẳng vào máy quay làm cho Cố Ninh ngồi trước màn hình TV thấy rõ được sự sắc bén của ánh mắt đấy.

Đối thủ của cô ta là Trương Cường, 23 tuổi, cao khoảng 1m75, dáng người vô cùng to lớn, có thể nhìn rõ cơ bắp cuồn cuộn ở cánh tay anh ta. Đứng cạnh Ân Tang tạo thành một hình ảnh đối lập rõ rệt, cảm giác như Ân Tang thậm chí còn không chịu nổi được một quyền của anh ta.

Nhưng hiển nhiên anh ta đối với Ân Tang có thập phần kiêng kỵ, lúc cúi chào, biểu cảm anh ta còn vô cùng cảnh giác.

Đây là một trận đánh cận chiến, không được sử dụng vũ khí. 

Tiếng còi vang lên.

Ân Tang lập tức ra tay! Không hề nói quá về khả năng chiến đấu của cô, cô dùng tốc độ nhanh nhất tiến lại gần Trương Cường, đồng thời dùng tay phải khóa chặt yết hầu của anh ta.

Trương Cường trong lòng tuy khẩn trương, nhưng không hề loạn, hoàn toàn không quan tâm đến cánh tay đang hướng về cổ mình, dùng tay phải chế trụ cổ tay trái của Ân Tang, mạnh mẽ nắm chặt, sau đó xoay tay khóa cô lại. Cổ tay truyền đến một trận đau đớn nhưng cô vẫn không hề hoảng loạn, đôi lông mày lá liễu nhếch lên, ánh mắt hiện ra một tia sắc bén, tay phải đang vươn ra nhanh chóng thu lại, đặt lên cánh tay Trương Cường đang giữ chặt mình. Sau đó, mượn lực từ cánh tay anh ta, cả người bay lên trên, thân hình mảnh mai xoay giữa không trung, tư thế tuyệt đẹp hạ xuống mặt đất trong nháy mắt. Ân Tang hạ thấp trọng tâm, một chân mạnh mẽ quét về phía Trương Cường.

Trương Cường không hề sợ hãi! Trực tiếp nâng chân đỡ đòn!

Ân Tang quét chân, trực tiếp đập vào đùi phải của anh ta nhưng chỉ cảm thấy như chân mình vừa đập vào một cái cột sắt!

Trương Cường cười đắc ý, anh đắc ý nhất chính là sức mạnh trên đùi mình, Ân Tang lại chọn nơi đó để công kích, chính là căn bản không hề xem qua chiến tích của hắn.

Ánh mắt Ân Tang chợt lóe lên, lập tức lấy chân của Trương Cường làm trụ, dồn toàn bộ lực vào chân phải đá thẳng về phía đầu Trương Cường.

Toàn bộ hội trường đều bị động tác yêu cầu độ khó cao này của Ân Tang làm cho kinh ngạc, tất cả đều hồi hộp nín thở tiếp tục theo dõi trận đấu.

Trương Cường không kịp phản ứng lập tức ăn trọn cú đá vào giữa trán. Toàn bộ đầu bị đá ngửa hẳn về sau, lực đạo trên tay không tự chủ liền thả lỏng. Ân Tang canh đúng thời điểm, gập cánh tay, nhanh chóng hướng khuỷu tay đánh mạnh vào ngực Trương Cường.

Trương Cường bị một đòn hiểm này vào ngực, thân hình cường tráng liên tục lui về phía sau. Ân Tang không bỏ lỡ cơ hội này, nhanh chóng đuổi kịp, đôi chân thon dài lại lần nữa hung hăng đá vào ngực anh ta.

Trương Cường phát ra tiếng kêu đau đớn, chân lảo đảo lui về phía sau rồi ngã phịch xuống đất.

Trận chiến đấu này vừa mạnh mã lại còn vô cùng nhanh chóng, mọi người dường như còn chưa kịp phản ứng lại, trận đấu đã kết thúc.

Trên đài thi đấu, chỉ còn có Ân Tang đứng thẳng, thần thái nhẹ nhàng, giống như lúc cô vừa tiến vào.

Mà đối thủ của cô đang ngã trên mặt đất, ôm ngực kêu rên rỉ.

Rất nhanh liền có người nâng anh ta lên cáng khiêng xuống.

Trên màn hình lúc này bắt đầu quay chậm lại cảnh cận chiến vừa rồi.

“30 giây! Thời gian thi đấu chỉ có 30 giây! Ân Tang lại một lần nữa phá vỡ kỷ lục của bản thân!” Giọng nam phía sau phấn khởi reo lên, xung quanh cũng là tiếng reo hò của khán giả.

Cố Ninh nhìn bóng dáng tiêu sái rời đi của Ân Tang, trong lòng cảm thấy kinh hãi không thôi.

Cho tới nay, cô luôn tự tin đối với thực lực của bản thân, nhưng lúc này cô mới phát hiện rằng cô chỉ luôn dựa vào sức mạnh cường đại của bản thân mình mà chiến đấu, không hề có bất kỳ chiến thuật hay kỹ xảo gì. Cô có thể dễ dàng chiến thắng những con thây ma không có suy nghĩ ngoài kia, thậm chí còn không tránh né được chúng. Hôm nay có có thể thắng được đám người kia cũng là do bọn chúng chỉ biết cầm dao chém lung tung.

Nhưng bây giờ cô đã phát hiện ra, nếu cô cùng cô gái Ân Tang này đối mặt, cô thực sự không có bất cứ khả năng chiến thắng nào. Thậm chí, cô còn không phải đối thủ của Trương Cường.

Và việc chém giết đám người kia cũng khiến Cố Ninh ý thức được, mạt thế diễn ra, đối thủ của cô bên ngoài không chỉ có tang thi, mà còn có chính đồng loại của mình. Mà so sánh với tang thi ngoài kia, con người còn khó đối phó hơn rất nhiều.

Cũng chính vào giây phút này, cô nhìn Ân Tang, bỗng nhiên hạ quyết tâm.

Cô buông bát cơm mới ăn được một nửa xuống, nhìn chằm chằm thông tin của Ân Tang được chiếu một lần nữa trên màn hình TV, bình tĩnh nói: “Con muốn học võ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.