Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 46: Gặp lại người quen



“Nếu xin lỗi còn có tác dụng, dao để làm gì?” Một giọng nói chợt vang lên. Bạch Lang e sợ thiên hạ chưa đủ loạn, dựa tường mỉm cười nói.

Không khí trong phòng lại một lần nữa trở nên căng thẳng.

Nhan Ngọc dường như rất sợ Bạch Lang, mặc dù ban nãy cô ta dù có bị họng súng hướng vào, cô ta vẫn buông lời hung ác với Cố Ninh. Nhưng khhi Bạch Lang nhẹ nhàng nói một câu này lại khiến cô sợ hãi mặc mức trắng bệch.

Đại khái là cảm thấy Cố Ninh chỉ dám đe dọa, còn Bạch Lang thì thực sự có thể động thủ.

Cố Ninh trong lòng thở dài, bất luận cô có thể hiện mình là người ác như thế nào,nhưng dường như là chưa đủ.

Cô nhìn qua Bùi Kính, tuy rằng anh ta xin lỗi, nhưng vẻ mặt lại vô cùng khiên định, đại diện cho việc nếu cô thực sự động thủ với Nhan Ngọc, anh ta chắc sẽ che chở cho cô ta. Mà Cố Ninh biết, dị năng của Bùi Kính còn chưa được thể hiện, cô không thể mạo hiểm như vậy được.

Cô giơ tay, mấy người lính xung quanh liền bỏ súng xuống, cô lạnh lùng nhìn Bùi Kính: “Sẽ có một ngày anh sẽ chết vì cô ta.” Giọng nói bình thản, không có chút gì giống như đang đe dọa mà giống một câu tiên đoán hơn.

Sắc mặt Bùi Kính khẽ biến sắc, nhưng cũng không nói gì.

Sau đó, Cố Ninh chọn một chỗ khô ráo ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lúc sau cô nói: “Nửa đêm đầu tôi gác, nửa đêm sau Trương Tiêu Bạch cùng Trương Dương sẽ gác. Ngày mai rạng sáng chúng ta liền xuất phát đi tìm Tam Ca.”

“Nửa đêm đầu để em gác cho.” Trình Minh nói.

Lập tức cậu bị Cố Ninh kiên quyết cự tuyệt.

Những người khác đều biết nế cô đã quyết định thì rất khó để thay đổi vậy nên đều tự tìm một tư thể thoải mái, chuẩn bị ngủ. Tuy rằng ban nãy trải qua một màn nguy hiểm, nhưng từ tối đến giờ bọn họ đều chưa dám ngủ say, cơ thể đều mệt mỏi cực độ. Hơn nữa có Cố Ninh gác đêm khiến bọn họ dần bình tĩnh lại, rất nhanh đã ngủ.

Cổ đạo trưởng thực ra vẫn chưa ngủ, ông tưởng tượng đến chính mình ban nãy đã ăn thịt người, lại còn ăn rất ngon miệng liền khiến trong lòng ghê tởm không chịu được. Nếu không phải Cố Ninh kéo ra, những miếng thịt đó chắc đã vào hết bụng ông.

Mặt khác, những người khác ngẫu nhiên truyền đến âm thanh nôn khan, hiển nhiên việc ăn thịt người đối với bọn họ là điều không thể chấp nhận được, chỉ sợ là sẽ lưu lại bóng ma cả đời. Nhưng canh thịt từ lúc đó đến giờ chắc cũng đã tiêu hóa gần hết, bây giờ có nôn cũng không nôn ra được gì.

Cố Ninh nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, cách cửa sổ nhìn màn mưa bên ngoài, trong lòng có chút nặng nề. Buổi tối hôm nay bọn họ không thể trở về, ba mẹ đang ở điểm tập kết chắc chắc sẽ rất lo lắng. Ngày mai bọn họ còn tiếp tục đi tìm Tam Ca, cũng không biết lúc này bọn họ có an toàn không. Cố Ninh nhíu mày, cảm thấy đây không phải là một dấu hiệu tốt.

Lý do duy nhất cô còn tồn tại ở thế giới này chính là bảo về ba mẹ, bây giờ cô lại vì an nguy của người mà vướng vào rắc rối.

Bạch Lang không biết từ khi nào đã đi đến bên cạnh Cố Ninh, ánh mắt nhìn ra màn mưu đen kịt bên ngoài.

Cố Ninh nhíu mày, nhưng cô không lên tiếng, cũng không đi, coi như Bạch Lang tồn tại.

Bạch Lang cũng không nói gì, cả hai đều coi nhau như không tồn tại.

Hai người cứ như vậy an tĩnh đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thành phố trong đêm tối trong mắt họ như ban ngày.

Không đến 7 giờ, mọi người đã tỉnh lại.

Ngoài cửa sổ mưa đã tạnh.

Có người đã bắt đầu kiểm tra súng ống.

Ngày hôm qua tuy rằng nguy hiểm, nhưng bọn họ đều kiên trì không sử dụng súng cho nên vẫn còn khá nhiều đạn.

Trải qua một đêm nghỉ ngơi, trạng thái mọi người cũng không tốt lên hơn, ngược lại bởi vì cơn mưa hôm qua mà nhiệt độ đã hạ thấp khiến không ít người cảm thấy lạnh.

Cổ đạo trưởng bởi vì mặc trường bào ngược lại không sao, còn những người trong đội đều có dấu hiệu bị cảm lạnh.

Khắp nơi đều mang theo không khí lạnh, chỉ cần da lộ ra ngoài liền cảm thấy nổi da gà.

Cố Ninh kéo khóa áo lên cao nhất, bộ đồ thể thao cô mặc đủ để giữ ấm cho cô trong cái lạnh hiện tại.

Để súng sau lưng, Cố Ninh đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Nơi bị tang thi vây quanh hôm qua đã không còn một con.

Cố Ninh lấy thức ăn từ ba lô ra, phân cho mỗi người một phần, ăn xong cũng không có ý định chào hỏi đám người Bạch Lang mà trực tiếp đi thẳng ra bên ngoài.

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng nhìn Bạch Lang, thấy anh ta không tỏ vẻ gì cũng không lên tiếng.

Đi đến tầng hai, nhìn thấy mấy cái dây thừng đã treo ra bên ngoài, xem ra những người kia đã chạy trốn.

Nhóm người Cố Ninh đều leo dây thừng đi xuống.

Một đêm mưa to làm cho mặt đất xuất hiện một tầng nước mỏng.

Mọi người đều đi theo Cố Ninh đi về phía trước.

Đi được một lúc, Trương Tiêu Bạch liền ngừng bước, anh ta nhìn Cố Ninh, lấy hết can đảm hỏi: “Chúng ta không tìm Tam Ca sao?” Hướng bọn họ đi là hướng đi về chỗ đỗ xe ngày hôm qua.

Cố Ninh dừng bước, cũng không quay đầu hỏi: “Tìm ở đâu?”

Trương Tiêu Bạch nghẹn lời.

Cố Ninh tiếp tục nói: “Nếu Tam Ca còn sống, anh ấy sẽ trở về tìm chúng ta. Chúng ta sẽ chờ đến 4 rưỡi, nếu quá giờ đó anh ta vẫn chưa trở về… Chúng ta lập tức trở về điểm tập kết.”

Cô đã suy nghĩ cả đêm, đây là quyết định cuối cùng của cô. Hiện tại cô căn bản không dám xông vào phía quảng trường bên kia vì không chắc có thể thành công lui rút hay không, huống chi cô không thể xác định được vị trí chính xác của Tam Ca. Dù Bạch Lang có nói thật đi chăng nữa thì Quảng trường Mười Một quá rộng, sao biết được bọn họ trốn ở đâu? Mà bọn họ bây giờ có liều mạng vào, có khi chưa thấy được hình bóng Tam Ca đâu đã ngược lại lại tự khiến mình bị kẹt lại.

Cho nên cô sẽ ở trên xe chờ, nếu đến 4 rưỡi mà bọn người Tam Ca vẫn chưa xuất hiện, cô sẽ coi như bọn họ đã chết.

Thế giới này mỗi ngày có vô vàn người chết, đây cũng không phải là chuyện lạ.

Cố Ninh trong lòng nghĩ vậy, sau đó tiếp tục đi về phía đỗ xe.

“Đi thôi.” Trương Dương nói với Trương Tiêu Bạch.

Trương Tiêu Bạch rũ bả vai, thấy Cố Ninh không nói gì thêm, anh ta cũng biết dù bọn họ có Hướng Hứa làm ra đa thì muốn tìm được Tam Ca thực sự rất khó. Mấy người lính khác đều vỗ vai anh ta, coi như là an ủi, sau đó lặng lẽ đi theo Cố Ninh đi về phía trước.

Tuy Cố Ninh đã cố gắng thuyết phục bản thân nhưng tâm trạng của cô vẫn thấy vô cùng nặng nề.

Dọc theo đường đi không ai nói một lời nào.

Lặng lẽ giải quyết được một làn sóng tang thi nhỏ, thành công có được hai viên tinh hạch có màu cũng không khiến bọn họ vui vẻ lên chút nào.

Tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh bọn họ thấy được hai chiếc xe quân sự đang đỗ ở đằng trước.

Hướng Hứa đột nhiên dừng bước, kéo áo Cố Ninh, nhìn xe quân sự nói: “Bên trong có người.”

Nhóm người lập tức trở nên khẩn trương.

Tất cả mọi người theo bản năng nhìn vè phía Cố Ninh.

“Bên trong có bao nhiêu người?” Cố Ninh hỏi.

Hướng Hứa ngừng một lúc, sau đó nói: “Hơn mười người.”

Cố Ninh nhìn nhóm binh lính, gật đầu một cái. Mọi người liền nhanh chóng tìm vị trí, nắm chắc súng trong tay, vài người khác tìm vị trí đứng bắn tỉa. Sau khi chuẩn bị tốt liền gật đầu với Cố Ninh.

Cố Ninh nhìn cổ đạo trưởng, ông kinh ngạc một chút, đang chuẩn bị giọng để gọi thì…

Bên kia xe đột nhiên vang lên tiếng mở cửa… Sau đó bị người bên trong mở ra.

Liên tiếp có tiếng súng lên nòng vang lên, tất cả binh lính đều giơ súng nhắm vào cửa, chỉ cần có điều gì đó bất thường sẽ lập tức nổ súng.

Nhưng thời điểm cửa xe mở ra, mọi người đều ngẩn người, ngay cả người trong xe cũng ngẩn người.

Trương Tiêu Bạch không dám tin, xoa xoa mắt, sau đó kinh ngạc kêu to: “Đại đội trường?!”

Bao gồm cả Cố Ninh cũng thấy kinh ngạc, người đang đứng trong xe chính là người bọn họ vẫn đang luôn tìm kiếm, Tam Ca.

Tam Ca hiển nhiên cũng không nghĩ đến chính mình mở cửa lại thấy đám người Cố Ninh, sửng sốt một lúc anh ta mới nói: “Cố Ninh! Mấy người cả buổi tối hôm qua đã chạy đi đâu vậy?” Sau đó anh ta gọi vào trong xe: “Tất cả ra đây cho lão tử, bọn người Cố Ninh đều còn sống! Bọn họ về rồi!”

“A?!” Tất cả đám binh lính còn đang trong giấc ngủ đều bừng tỉnh, từ trên mặt đất bò dậy chạy ra cửa xe, thấy đám người Cố Ninh ở bên ngoài vẻ mặt như gặp phải quỷ.

Cả một đám người nhảy xuống xe, kích động chạy tới la hét: “Mấy người chạy đi đâu vậy! Làm chúng tôi sợ chết đi được! Còn tưởng mấy người bị tang thi kéo vào sào huyệt làm thức ăn dự trữ rồi chứ!”

Lúc này Cố Ninh mới phục hồi lại tinh thần, kinh ngạc nhìn nhóm binh lính vui vẻ phía trước không rõ tình hình hiện tại như thế nào.

Trương Tiêu Bạch đỏ mắt nói: “Tôi còn đang muốn hỏi mấy người chạy đi đâu đó?! La Long kêu cứu xong liền mất kết nối, gọi liên tục đến lúc hết điện cũng không liên lạc được! Sau đó còn nghe thấy cả tiếng súng nữa, chúng tôi chạy đến liền thấy thi thể của Ngô Cường. Tìm kiếm xung quang đến nửa ngày cũng không tìm thấy người. Đêm hôm qua chúng tôi còn thiếu chút nữa bị người ta lừa ăn thịt người, chỉ thiếu biến thành thức ăn dự trữ cho người khác thôi.”

“Được được, đừng ồn ào nữa. Cố Ninh, cô xem dị năng của tôi này!” Tam Ca vô cùng không kiên nhẫn đánh gãy lời nói của Trương Tiêu Bạch, hưng phấn khoe dị năng của mình cho Cố Ninh.

Sau đó, anh ta trước mặt mọi người biến ra ba cây giáo bằng đất, lơ lửng trước ngực anh ta.

Cố Ninh không nhịn được hai mắt sáng ngời, vui vẻ nói: “Tam Ca, anh thành công rồi?!” Đám người Trương Tiêu Bạch cũng đều vây quanh anh ta, vừa hâm mộ vừa ngạc nhiên nhìn ba cây giáo bằng đất.

Tam Ca cười đắc ý hai tiếng, sau đó bị một người khác thô lỗ đẩy sang một bên.

“Còn tôi, tôi nữa!” Người luôn bình tĩnh Chung Húc đem Tam Ca đẩy sang một bên, sau đó kích động nói với Cố Ninh: “Cố Ninh, cho cô xem dị năng của tôi.” Sau đó hai bàn tay anh ta quay cuồng, trên lòng bàn tay liền xuất hiện một quả cầu nước: “Tôi là dị năng giả hệ thủy! Nước này tôi đã nếm qua, có thể uống! Về sau chúng ta không phải lo thiếu nước nữa.”

“Được được, đến tôi!” La Long duỗi tay đẩy Chung Húc đi, vươn tay nắm lấy tay Cố Ninh: “Cố Ninh, cô dùng dao chém tay tôi đi!”

Cố Ninh sửng sốt một chút, giây tiếp theo liền nghe Chung Húc nói: “Để tôi.” Sau đó anh ta cầm dao trong tay chém vào cánh tay La Long.

Cố Ninh cùng tiểu đội của mình đều sợ ngây người, Hoàng Mộng Dao thậm chí còn sợ hãi kêu lên một tiếng, chỉ có Cố Ninh bình tĩnh quan sát. Chỉ thấy nhát sao kia đâm thật mạnh xuống tay của La Long, nhưng không như bọn họ nghĩ đến là cảnh ‘đầu rơi máu chảy’ mà thay vào đó là một âm thanh vang lên, một dao chém vào như đang chém vào kim loại.

Trương Tiêu Bạch kích động hô lên một tiếng: “Người sắt!”

La Long tức khắc một đầu đầy mây đen.

“Là dị năng giả hệ kim.” Cố Ninh mỉm cười nói: “Tam Ca là hệ thổ, Chung Húc hệ thủy. Tôi không nghĩ là mọi người lại một phát liền thành công cả ba người.” Dựa theo tỷ lệ Hướng Hứa nói, tỷ lệ này của bọn họ là vô cùng cao.

“Được rồi, mấy người khoe khoang đủ rồi, trước tiên im lặng đi.” Tam Ca nói.

Tức khắc làm đám người Chung Húc âm thầm chửi thầm, người khoe khoang nhất rõ ràng là Tam Ca mà.

“Cố Ninh, còn mấy người, có ai có dị năng không?”

Đám người Chung Húc cùng La Long lập tức nhìn sang, có chút khẩn trương nhìn Cố Ninh.

Cố Ninh nhún vai nói: “Chúng tôi còn chưa thử, định về khu tập kết mới bắt đầu.”

Đêm qua xuất hiện tình huống phát sinh, nếu giống nhưu cô lần trước ngất đi đến vài tiếng đồng hồ thì có khi đã xảy ra chuyện cũng không biết. Cho nên vì an toàn, cô vẫn quyết định trở về nơi tập kết mới thử ăn tinh hạch.

Đám người Tam Ca đều thất vọng một trận, sau đó kêu lên: “Đi đi đi, vào trong xe trước, nhanh về nơi tụ tập nào!” Nói xong liền đẩy đám người Cố Ninh lên xe.

Cố Ninh bị mọi người vây lại ở giữa đi về phía xe, dọc đường cô cùng đám binh lính cười nói vui vẻ. Đột nhiên, ánh mắt cô đảo qua thùng xe, nụ cười lập tức đọng lại trên mặt, bước chân cũng dừng lại.

“Cố Ninh, sao vậy?” Bọn họ thấy Cố Ninh đột ngột dừng lại có chút kỳ quái.

Tam Ca quay đầu, thấy ánh mắt Cố Ninh nhìn về phía thùng xe liền nói: “Những người đó là người hôm qua chúng tôi cứu được ở Quảng trường Mười Một, bọn họ nói là quen cô nên chúng tôi liền thuận tiện đưa đi…” Tam Ca còn chưa nói xong liền thấy vẻ mặt Cố Ninh không thích hợp.

Nụ cười trên mặt Cố Ninh biến mất, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người ngồi trên thùng xe.

Cô cười lạnh, đâu chỉ là quen biết thôi đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.