Chạng vạng tối, nhiệt độ giảm xuống rất nhanh. Trước đó bên In studio từng chụp ở sa mạc nên biết rõ nhiệt độ sẽ giảm từ nóng xuống lạnh rất nhanh, vì vậy nhanh chóng kết thúc công việc, trở về sửa sang tư liệu, còn thiếu gì thì mai chụp tiếp.
Tân Vãn Thành vốn đang bị cảm nên khi quay về khách sạn thì bắt đầu sốt nhẹ, khó chịu lăn lộn trên giường.
Linda ở cùng phòng với cô, vốn định về thay đồ rồi đi Nông Gia Nhạc ăn dê nướng nguyên con, có điều Tân Vãn Thành không có phúc ăn.
Linda lấy miếng dán hạ sốt, vốn mang dự phòng bị cảm nắng ở sa mạc, bây giờ đưa cho Tân Vãn Thành dán hạ sốt. Màu trắng miếng dán hạ sốt làm nổi bật làn da đỏ ửng đang chuyển qua đen của Tân Vãn Thành, làn da vốn trắng trẻo xinh xắn giờ thành thế này, Linda hận rèn sắt không thành thép: “Bây giờ thì sướng chưa, không chỉ phát bệnh mà cô còn phơi cho đen thành thế này, mất nhiều hơn được rồi đấy.”
“Không sao mà, qua mùa đông em có thể trắng lại thôi.”
Cô càng không để trong lòng, Linda càng muốn khuyên cô quay đầu là bờ: “Người Diệp Nam Bình kia là một kẻ máu lạnh. Ekip của anh ta có ai không tốt nghiệp trường chuyên nghiệp, sao có thể nhận cô là người nửa mùa? Cô muốn chụp ảnh quay phim cũng không cần phải liều mạng bám theo một mình anh ta mới được, tôi quen một đống người, tôi giới thiệu cho cô là được chứ gì.”
“Nhưng giỏi như vậy có mấy người?”
Linda bị rơi vào thế khó. Đúng là cô quen không ít người nhưng có thể ngang tầm với In studio thì đúng là không có ai cả.
Linda thấy không thể nói tiếp với con lừa cứng đầu này nên đổi đề tài: “Cô không thể ăn dê nướng nguyên con rồi, muốn ăn cái gì nhẹ nhẹ không? Tôi hỏi thử đầu bếp bên Nông Gia Nhạc xem có thể nấu cho cô ít cháo không.”
…..
Vất vả bận rộn cả ngày, mọi người nghe nói được ăn dê nướng nguyên con nên đã nhanh chóng đến ngồi đủ bàn, Linda thong thả tới sau.
Linda đã thay cái khoác ban ngày, mặc áo da nhìn rất thoải mái, vì vậy vào phòng là mọi người dồn mắt nhìn. Ai cũng muốn tìm đề tài nói chuyện với cô gái đẹp như thế này, có người hỏi” “Linda, cô nhóc tùy tùng của cô đâu rồi?”
Linda đang nghĩ ngợi không biết Tân Vãn Thành có muốn ăn cháo hay không nên phản ứng chậm một nhịp, khi đang ngẩng đầu gọi người phục vụ thì vô tình nhìn thoáng qua ô kính cửa sổ thấy có bóng người cao lớn đi tới.
Ngay lập tức Linda nói giọng hờn dỗi: “Cô nhóc đó đã biến thành tùy tùng của người khác rồi. Đâu phải mọi người không thấy, cả ngày nay cô ấy làm trợ thủ cho thầy Diệp, giờ sốt cao tới 40 độ rồi.”
Đang nói thì Diệp Nam Bình bước vào cửa.
Diệp Nam Bình đổi mặc áo khoác bomber, thẳng thớm trắng trẻo, da chẳng hề có dấu hiệu bị cháy nắng. Thì phải rồi, cả ngày có tùy tùng nhỏ che dù đi theo thì đâu phải ai cũng có được sự ưu ái đó.
Diệp Nam Bình nhìn có vẻ mệt mỏi, mặt chán đời, mấy người khác còn đang sốc vì nghe Linda nói sốt đến 40 độ, chỉ có Lục Miểu tinh mắt kéo ghế ra giúp Diệp Nam Bình.
“40 độ? Hay là tới trạm xá truyền dịch đi?” người phụ trách ánh sáng nói với Linda.
Linda nhìn anh ấy, khóe mắt lại liếc về hướng Diệp Nam Bình.
Diệp Nam Bình đang cùng người biên tập thực hiện hậu kỳ nói chuyện.
Chỉ chú ý tới công việc, không rảnh nghe tám chuyện?
Giọng Linda cao hơn một chút nữa: “Trạm xá bây giờ đóng cửa rồi, cô ấy ở lì trong phòng thôi.”
“Sốt cao không phải chuyện nhỏ, lỡ như viêm phổi thì sao? Cô ấy mấy hôm nay đã ho sù sụ vậy rồi?”
“Không tới mức đó chứ?” Khóe mắt Linda lại liếc về Diệp Nam Bình.
Ai cũng biết Tân Vãn Thành ho suốt dọc đường từ Bắc Kinh tới đây, nói rõ tới mức này rồi mà anh ta còn nói chuyện công việc?
Nhìn thấy người biên tập hậu kỳ lấy laptop ra thảo luận chi tiết với Diệp Nam Bình, Linda đau đầu. Linda vắt óc suy nghĩ xem làm sao để kéo sự chú ý của bên đó về phía mình, Diệp Nam Bình lại đứng lên nhanh chóng rời đi.
Linda suýt tí nữa thì lên tiếng gọi anh đứng lại thì bị tiếng người biên tập hậu kỳ cắt ngang.
“Mọi người ăn trước đi, tôi phải về phòng cắt dựng phim.” Biên tập hậu kỳ nói xong thì cũng đi theo.
Đúng là máu lạnh mà.
Linda hết chịu nổi nhe răng trợn mắt với bóng người đằng trước. Cánh cửa sập lại trước mắt cô.
Anh biên tập bước nhanh đuổi theo chân Diệp Nam Bình, Diệp Nam Bình lại ngừng ở chân cầu thang.
“Cứ theo lời tôi nói mà làm bản cắt thô đi rồi gửi qua di động cho tôi, tôi xem trước rồi chỉnh sửa tiếp.”
Anh chàng hậu kỳ gật gật đầu.
Diệp Nam Bình đi ngược hướng lại. Anh biên tập ngạc nhiên: “Thầy Diệp, anh không về phòng nghỉ à?”
Anh còn tưởng Diệp Nam Bình rời đi để về phòng nghỉ trước, chuẩn bị tinh thần tối nay thức đêm chỉnh ảnh.
Diệp Nam Bình không quay lại nói: “Có việc khác.”
…..
Tân Vãn Thành ngủ mơ mơ màng nghe tiếng gõ cửa.
Cô miễn cưỡng ngồi lên, rề rà lê dép ra cửa, cảm giác nách đang kẹp gì đó mới nhớ trước lúc đi Linda cặp nhiệt cho mình. Cô rút nhiệt kế ra nhìn thoáng qua, 39 độ? Trước lúc ngủ có 38 độ thôi mà.
Buồn bực gãi đầu đi mở cửa cho Linda.
Người gõ cửa lại không phải là Linda. Cô thấy Diệp Nam Bình ngoài cửa, sửng sốt.
Diệp Nam Bình tựa như cũng hơi sửng sốt.
Tân Vãn Thành chưa sốt tới nỗi mơ hồ, từ ánh nhìn ngắn ngủi của người đối diện mà đọc ra được điều gì đó, theo bản năng mà cúi đầu nhìn mình.
Cô mặc quần mùa thu. Rất xấu.
Tân Vãn Thành vội vàng kéo áo khoác treo đằng sau cửa mặc vào, tay chân luống cuống suýt làm rớt nhiệt kế trong tay.
Diệp Nam Bình nhanh tay chụp nhiệt kế lại được. Cúi đầu nhìn số hiển thị trên đó rồi gác nhiệt kế lên bàn: “Mặc đồ thêm đi, đi với tôi một lúc.”
Tân Vãn Thành âm thầm sửa lại mái tóc rối bù của mình, suy nghĩ bị chậm nửa nhịp: “Đi đâu?” Giờ còn đi làm việc à?
Tuy nói Tân Vãn Thành đã có chuẩn bị tinh thần là làm việc 24/24 nhưng thật tình khi nghe anh nói vậy thì mặt trắng bệch.
“Bệnh viện huyện.” anh nói.
…..
Tân Vãn Thành lấy tốc độ nhanh nhất thay cái áo khoác dày nhất rồi ra khỏi phòng. Ra ngoài không thấy Diệp Nam Bình, cô nhìn khắp nơi, ngoài cửa có tiếng kèn ô tô.
Tân Vãn Thành đi theo tiếng động ra cửa, một chiếc xe Land Cruiser đậu bên ngoài. Cô do dự một chút rồi kéo cửa ghế phụ ra ngồi vào. Tân Vãn Thành vừa ngồi vào, Diệp Nam Bình khởi động xe, lấy hộp giữ nhiệt để trên bảng lái đưa cô.
Hộp thức ăn còn nóng, Tân Vãn Thành nhận lấy mở ra, bên trong có mì kéo sợi.
Diệp Nam Bình lái xe, không nghe tiếng gì bên cạnh thì liếc mắt nhìn vào kính chiếu hậu
—
Cô cầm đôi đũa chậm chạp cuộn mì lên nhưng không đưa vô miệng.
“Không muốn ăn à?”
“Tôi không ăn hành tây.” Tân Vãn Thành xấu hổ cười cười.
“Khó chiều.”
“Khẩu vị cá nhân mà…” Tân Vãn Thành thì thầm biện hộ, ho khan mấy tiếng.
Mấy tiếng ho đó làm Diệp Nam Bình dẫm mạnh chân ga hơn, tăng tốc. Trên mặt lại không có chút biểu hiện gì, mặt lạnh tanh: “Sức khỏe không tốt thì đừng cố chấp mà nhận việc về mình.”
“Lần này… là trường hợp đặc biệt thôi.” Tân Vãn Thành sợ anh không nhận mình, vội vã nhịn ho mà giải thích, “Sức khỏe tôi bình thường rất tốt, dọn hành lý từ lầu sáu xuống không thành vấn đề.”
Anh không nói nữa.
Tân Vãn Thành nhân cơ hội tự khen mình: “Nếu không phải vì tôi không có bằng lái thì tôi có thể tự lái xe đi bệnh viện rồi.”
Diệp Nam Bình lái xe, không tranh cãi với cô.
…..
Bệnh viện huyện tuy không lớn nhưng từ chỗ họ ở đến bệnh viện nhân dân huyện cũng hơn một giờ đồng hồ.
Cả đường gió cát, Land Cruiser ngừng lại trước cửa bệnh viện thì Tân Vãn Thành cũng ăn xong hộp mì trong tay, một đống hành tây được cô xếp gọn vào góc hộp.
Diệp Nam Bình cả đoạn đường nhìn vào kính chiếu hậu xem cô lựa hành, thấy mà mệt giùm cô. Cô lại tưởng anh không phát hiện nên trước khi xuống xe đậy nắp hộp lại giấu vào một góc, để anh khỏi nói cô khó chiều nữa.
Bệnh viện huyện có bác sĩ trực khám cấp cứu, hỏi nguyên nhân bệnh, Tân Vãn Thành thành thật khai báo: “Ngồi xe hóng gió bị cảm lạnh.”
Diệp Nam Bình ngồi phòng ngoài cúi đầu xem video thô do biên tập cắt gửi qua. Tiếng nói trong phòng vừa dứt, bàn tay nắm di động của anh hơi siết lại. Cửa phòng khép hờ, bên trong nói gì anh nghe rất rõ.
Hóng gió?
Sinh hoạt đời thường muôn màu muôn vẻ ha.
…..
Bác sĩ trực truyền dịch cho Tân Vãn Thành.
Diệp Nam Bình đi tìm trạm xăng, để cô một mình trong phòng truyền dịch. Tân Vãn Thành chẳng trông mong anh ngồi với mình, có thể đưa cô tới bệnh viện đã là chuyện cô không tưởng tượng nổi rồi.
Cô trùm mũ lên đầu, ngồi ngủ chờ anh quay lại.
Trên đường giờ không còn xe, có vẻ tiêu điều, Diệp Nam Bình đi theo hướng dẫn tìm được trạm xăng, trước trụ xăng 95 không có xe, cũng không thấy người đổ xăng. Diệp Nam Bình xuống xe, trong nhà có người bước ra. Nhìn thấy chiếc Land Cruiser thì biết ngay anh là du khách.
“Đồ bao nhiêu?”
“Đầy bình.”
Nghe đầy bình, người đổ xăng tốt bụng hỏi thêm: “Đổ nhiều vậy là đi đường dài hả?”
“Không đi đường dài, chỉ quay về chỗ X.”
“Từ đây về đó rất xa, dự báo thời tiết nói đêm nay có bão cát, anh đổ xăng rồi thì nhanh chóng xuất phát đi, chậm là có thể không đi được đâu.”
Người dân ở đây chất phác, nhiệt tình, Diệp Nam Bình cảm ơn, đổ đầy xăng xong thì trở lại xe, nhìn qua cửa sổ thì thấy cách mặt đường không xa đã có cát chạy.
Diệp Nam Bình trở lại bệnh viện huyện.
Tiếng bước chân vang trên hành lang, dừng lại trước cửa phòng truyền dịch.
Tân Vãn Thành ngồi một mình trong phòng, mũ trùm đầu ngồi gục trong góc. Diệp Nam Bình nhìn bình dịch của cô, gần như còn đầy nguyên. Nhìn đồng hồ, không biết bao lâu nữa mới truyền hết chai.
Diệp Nam Bình ngồi xuống bên cạnh cô.
Từ góc độ của anh, cô gái nhỏ bây giờ giống như hạt đậu Hòa Lan. Mũ được cột dây chặt lại, lộ ra một lỗ tròn tròn, Diệp Nam Bình hơi cúi người mới nhìn thấy mặt cô trong cái lỗ tròn ấy.
Gương mặt to tầm bàn tay, đường nét thanh tú xinh xắn, lại có chút nam tính.
Cô đang ngủ.
Diệp Nam Bình định đánh thức cô để xem có thể điều chỉnh van dịch truyền nhanh hơn, ngẫm nghĩ rồi lại thôi.
Bão cát chắc là… không đến nhanh quá.
Định luật Murphy lại cho Diệp Nam Bình một bài học. Bão cát tới còn sớm hơn dự báo thời tiết.
Tân Vãn Thành bị tiếng “ầm” làm giật mình tỉnh giấc. Cô bật đứng phắt dậy, quên mu bàn tay mình còn dính kim tiêm. Thấy kim tiêm sắp bị cô làm rơi ra, một bàn tay bên cạnh đưa tay kịp thời chặn vai cô lại.
Tân Vãn Thành bị ấn ngồi lại ghế, cô nhìn những đốt ngón tay khớp xương rõ ràng trên vai mình.
Diệp Nam Bình đi đổ xăng không biết quay về lúc nào. Người này mặt lúc nào cũng thản nhiên, lúc khiến người ta cảm thấy xa cách, lúc lại khiến người ta yên tâm, Tân Vãn Thành lấy lại bình tĩnh: “Hồi nãy tiếng gì vậy?”
Diệp Nam Bình rút tay về, cúi đầu tiếp tục ôm di động liên lạc với biên tập, “Chắc là bão cát làm đổ cái gì đó.”