Thế Giới Tặng Em Cho Anh

Chương 20



Mười phút sau, Diệp Nam Bình thu dọn xong, hai người xuất phát.

Trong lúc đó, Triệu Tử Từ không hề ló mặt từ phòng ngủ ra, Tân Vãn Thành khi chờ thang máy còn suy nghĩ, trước đó Triệu Tử Từ kêu la thảm thiết vậy, sợ là Diệp Nam Bình đã thực hiện trừng phạt gì đó với Triệu Tử Từ…Cảnh tượng dễ khiến người ta suy diễn tới chuyện hay là trừng phạt thể xác gì đó tới nỗi Triệu Tử Từ không thể xuống nổi giường.

Chẳng qua suy nghĩ miên man của Tân Vãn Thành nhanh chóng bị cắt đứt —

Đi tới cạnh xe, Diệp Nam Bình theo thói quen ném chìa khóa cho trợ lý, mắt đảo qua Tân Vãn Thành thì ngây ra. Lại thu chìa khóa về, tự ngồi vào ghế tài xế.

Tân Vãn Thành hậm hực ngồi ghế bên cạnh.

Khi khởi động xe, Diệp Nam Bình thuận miệng hỏi: “Khi nào thì đi thi bằng lái?”

“…” đúng là ánh mắt vừa rồi là ghét cô không biết lái xe, Tân Vãn Thành da đầu căng lên, bịa chuyện. “Em, tay chân không phối hợp được, thi hai lần không đậu.”

Khóe mắt Diệp Nam Bình liếc nhìn bên ghế phụ, thấy cô lo lắng siết tay, thu hồi mắt lại đồng thời đổi đề tài: “Lấy máy tính bảng trong túi tôi ra xem Lục Miểu có gửi lịch trình tới không.”

Không thể lái xe cho ông chủ, ngược lại còn bắt ông chủ lái xe chở mình, Tân Vãn Thành không thể mắc lỗi chuyện khác được, lật đật thò người ra sau lấy máy tính bảng trong túi ra.

Đúng là Lục Miểu đã gửi email tới.

Tân Vãn Thành click mở đọc từng cái cho Diệp Nam Bình nghe.

Gần cuối năm, kinh đô thời trang có rất nhiều hoạt động, không chỉ có hoạt động của Gucci mà còn có không ít hoạt động của các tạp chí thời trang và các sự kiện. Lần này Diệp Nam Bình đi Thượng Hải, tham gia các hoạt động chỉ là tiện thể, chủ yếu là anh đi quay chụp tập san đặc biệt cho Thời thượng Phong Hành chuẩn bị phát hành vào tháng 9 sang năm kỷ niệm 10 năm thành lập.

Ảnh bìa là 7 vị ảnh hậu với 3 siêu mẫu quốc tế, đây là quy mô chưa từng có xưa nay. Mọi năm loại chụp hình bìa thế này phần lớn sẽ sử dụng nhiếp ảnh gia người nước ngoài, lần này đặc biệt mời Diệp Nam Bình. Phía tạp chí là do mấy năm nay tạp chí bị suy thoái trong tình hình chung, cần chú trọng việc nội địa hóa.

Tân Vãn Thành cố chịu đựng sự chộn rộn trong lòng, mặt không đổi sắc mà đọc hết lịch trình công việc. Số mình đúng là không tồi, vừa tới In studio đã đụng một case quan trọng thế này. Thầy có thịt ăn thì không thể ức hiếp mình.

Thầy ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, đồng thời nghĩ tới chuyện khác —

Tuyển trợ lý nữ cũng có cái lợi, ít nhất là giọng dễ nghe.

Trước giờ Diệp Nam Bình chưa từng tuyển trợ lý nữ, anh cho là nam thì sức chịu đựng tốt hơn. Nhiều người cứ tưởng nhiếp ảnh thương mại chỉ là chụp ảnh trong studio, chụp mấy người nổi tiếng, thỉnh thoảng tham dự hoạt động sự kiện, lại hoàn toàn không biết chụp ngoại cảnh khổ như thế nào, rất có thể case trước chụp ở sa mạc, case sau phải chạy tới Bắc cực.

Bản thân nhiếp ảnh gia thương mại cũng gặp nhiều khó khăn, con gái mới vào ngành này thì có những mong ước tốt đẹp nhưng thật sự chịu khổ thì không mấy người.

Đây cũng là nguyên nhân mà ban đầu anh không muốn nhận cô.

Tân Vãn Thành đọc xong lịch trình, không yên tâm nên hỏi lại: “Thầy Diệp, em có cần đi theo toàn bộ hành trình không?”

“Đương nhiên. Phát tiền lương cho cô không lẽ để cô đi Thượng Hải ở khách sạn ngủ cả ngày.”

“Em thật sự có tiền lương hả?”

Diệp Nam Bình nhíu mày.

Câu này mà cũng phải hỏi? Mặc dù lúc trước khi đang tranh thủ để được nhận, cô có thề chắc nịch là không cần tiền lương. Loại chuyện thiếu não này nếu như bình thường Diệp Nam Bình chắc chắn ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng mà… lúc nãy ném con gái người ta xuống giường, anh trả lời sự mong đợi của cô coi như là bồi thường đi: “Có.”

“…”

“Cười cái gì?” Đừng tưởng nghiêng mặt ra cửa sổ là anh không thấy cô cười.

Tân Vãn Thành bị bắt quả tang đành nghiêng mặt quay lại. Người này chắc có ba mắt sao đó, vậy cũng bị anh phát hiện nữa? Tân Vãn Thành thanh minh: “Em nói, anh đừng tức giận.”

“Nói.”

“Em cảm thấy, thật ra bên trong thầy Diệp là một hotboy ấm áp…”

Đuôi lông mày Diệp Nam Bình nhướng lên, 28 tuổi còn có thể bị kêu là hotboy?

Không ngờ nửa câu sau của cô là: “— tuy anh đã 28 tuổi.”

Tốc độ xe vẫn bình ổn như cũ, người ngồi trên ghế lái lại trong nháy mắt biến thành người lạnh lùng không hiểu tình người, mặt không cảm xúc nói: “Tôi phát tiền lương cho cô không phải để cô trêu tôi như vậy.”

Anh cho cô nói, cô nói thật anh lại không vui. Tân Vãn Thành bĩu môi, không thèm so đo với đàn ông 28 tuổi.

…..

Tới Thượng Hải, Tân Vãn Thành mới phát hiện, công việc hoàn toàn không nhẹ nhàng như cô tưởng.

Một bìa tạp chí mà có đến 5 kế hoạch phác thảo, từ bối cảnh đến phối mày, thậm chí đến động tác của từng ảnh hậu cũng được thiết kế, sắp xếp ghế, trang điểm, nhãn hiệu trang phục, tất cả phải điều chỉnh từng chút.

Phương án từ Thời thượng Phong Hành Trung Quốc do chính Tổng biên tập Khương Nam kiểm tra, lại được nhiều người góp ý kiến. Vì ý kiến mời 7 vị ảnh hậu chụp ảnh bìa cho đặc san 10 năm từ bên Mỹ nên Khương Nam đưa mấy bản thảo kế hoạch gửi cho Tổng giám đốc sáng tạo bên Mỹ. Giám đốc sáng tạo bên Mỹ đề xuất một số nhiếp ảnh gia nước ngoài, đối với việc Diệp Nam Bình là nhiếp ảnh gia người Trung Quốc thì đánh giá không cao, nói chung là tận đáy lòng không tán thành nên việc bàn bạc thông qua cũng không thuận lợi. Quản lý của mấy vị ảnh hậu cũng cực kỳ khó chơi, chỉ một vị trí thôi cũng là đấu đá âm thầm.

Số kỷ niệm 10 năm sẽ được phát hành vào tháng 9 năm sau, thời gian này thực hiện quay chụp chủ yếu là vì nhóm ảnh hậu không sắp xếp được thời gian, thường cuối năm các cô đều ở Thượng Hải tham gia hoạt động nên mới có cơ hội tụ hội lại này. Nếu không thì chỉ có thể bắt chước như “Vanity Fair” của Hollywood, quay chụp từng người nổi tiếng, sau đó thực hiện hậu kỳ ghép lại mà thành. Vua không thấy vua, hậu không thấy hậu.

Nói chung do cơ hội tụ họp này hiếm có, nhóm nghệ sĩ tuy có vẻ hòa thuận yên ổn nhưng ekip quản lý sau lưng thì chỉ vì tranh vị trí đứng thôi mà chẳng hề nương tay.

Tân Vãn Thành cảm giác mình biến thành người được hoan nghênh nhất thế giới, mỗi lần phương án được sửa chữa là cô phải nhận mười mấy hai mươi cuộc điện thoại. Nhưng mà cô bận từ sáng tới tối không hề có cảm giác đã hoàn thành —

Lần này ekip stylist đến từ Pháp, ekip bối cảnh tới từ Mỹ, Diệp Nam Bình tiếng Anh tiếng Pháp đều sử dụng nhuần nhuyễn không có gì trở ngại, tiếng Anh của Lục Miểu cũng không thành vấn đề. Chỉ có Tân Vãn Thành, khi Diệp Nam Bình bàn bạc với đội ngũ, Lục Miểu phụ trách ghi chép lại, cô chỉ có thể đứng một bên giương mắt nhìn.

Cuối cùng chủ đề được chọn là “Thời đại Hollywood hoàng kim” hay “Đỏ và đen”, nội bộ đội ngũ khác nhau, Tân Vãn Thành là người phụ nữ duy nhất ở sau hậu trường cùng nhà thiết kế Emma, khi bị Emma hỏi về ý tưởng kia, quả thật là mặt mũi bị ném sạch về Bắc Kinh: “I…I think that…”

Thời gian gấp rút, không kịp đợi Tân Vãn Thành ậm ừ xong lý do, Emma đã cười bỏ qua, quay lại nói tiếng Pháp gì đó với Diệp Nam Bình. Nụ cười Emma không hề có ý gì nhằm vào Tân Vãn Thành, nhưng cô vẫn cảm thấy như mình đứng đống lửa như ngồi đống than.

Lục Miểu ở bên cạnh nhìn cô, ngoài sự cảm thông còn có chút vẻ khinh thường trình độ của học viện cô.

Tuy tiếng Anh của cô chỉ ở mức trung bình nhưng không tới nỗi một câu cũng không thể trả lời, nguyên nhân thật sự khiến cô ậm ừ chính là Tân Vãn Thành cúi đầu nhìn bản phác thảo kế hoạch trên bàn, màu sắc trong mắt cô chỉ là một mảng hỗn độn, cô không thể phân biệt được cái nào tốt, cái nào xấu.

Tuy cô không thấy được ý tưởng của thiết kế, thật ra lại thấy rõ đường ranh giới rất rõ ràng giữa mình và những người trong phòng, ban biên tập Thời thượng Phong Hành.

Diệp Nam Bình nói vài câu với Emma, không biết thấy gì mà cúi đầu nói nhỏ với Emma vài câu, rồi chuyển hướng: “Tân Vãn Thành.”

Tân Vãn Thành đang chìm sâu trong suy nghĩ về hai phác thảo thiết kế bị gọi ngồi thẳng dậy, ánh mắt không tập trung.

Diệp Nam Bình tập trung tinh thần lại cho cô: “Emma muốn thử món ăn Thượng Hải, xác định chỗ nhanh lên rồi chúng ta xuất phát. Chiều bắt đầu mở họp.”

“Dạ được.”

Tân Vãn Thành bình ổn lại cảm xúc, lấy điện thoại ra tìm chỗ bán đồ ăn ở gần đây. Rất nhanh cô tìm được một nhà hàng Michelin được gắn một sao trên bản đồ, Tân Vãn Thành cầm di động đi ra khỏi phòng họp, đứng trên hành lang gọi đặt chỗ.

Gọi 2 lần đường dây bận, Tân Vãn Thành vừa cúp máy vừa đi dần về phía trong hành lang. Gọi lần thứ 3 mới kết nối được, Tân Vãn Thành thuận lợi đặt được chỗ. Cô đút điện thoại vào túi, đang định quay về phòng họp thì bàn tay chạm vào kính trong túi.

Tân Vãn Thành ngừng chân.

Lúc này cô đứng ở hành lang bên cửa sổ, trên tầng 25, mọi thứ thu vào trong mắt, quận Hoàng Phổ có kiểu cách, không khí khác Bắc Kinh hoàn toàn. Khi nãy đang họp Tân Vãn Thành không dám động đậy, bây giờ không nhịn được mà lôi mắt kính ra.

Đeo kính vào.

Màu sắc thế giới mới rõ làm sao.

Đẹp thì đẹp đấy, Tân Vãn Thành hiểu ở đây không chấp nhận cặp mắt kính nho nhỏ này,  thở dài nhét mắt kính vào nơi sâu nhất trong túi áo, bước chân nặng nề quay về phòng họp.

…..

Trước khi quay chụp ba ngày thì phương án cuối cùng đã được chốt lại, các nhãn hiệu tài trợ cũng lục tục đưa quần áo, phụ kiện tới ban biên tập Thời thượng Phong Hành.

Tân Vãn Thành làm xong việc giao hàng, kiểm kê thì đã đỡ bận rộn. Cô dành thời gian học lớp tiếng Pháp. Cô muốn đăng ký thêm lớp học tiếng Anh, nhưng kiểm tra số dư trong thẻ thì chỉ đành bỏ cuộc, tự học tiếng Anh vậy.

Lúc học đại học được học tiếng Anh miễn phí thì không nghiêm túc học, thỉnh thoảng còn trốn học đi chụp hình cho người ta, bây giờ dốc sức học bù, đúng là đáng đời.

Ngày đầu tiên của lớp tiếng Pháp là thứ bảy, mà thứ bảy này Tân Vãn Thành vẫn còn ở Thượng Hải. Cô nghĩ chắc là phải bỏ một tiết, cũng may là bên đó gửi tài liệu trước, Tân Vãn Thành có thể học trực tuyến trước.

Đi theo Diệp Nam Bình dự một hoạt động của nhãn hàng, sau đó là party. Khoảng nửa tiếng sau, Tân Vãn Thành định giả vờ say chuồn về khách sạn học tiếng Pháp. Tiền sinh hoạt một tháng rưỡi của cô đổ vào đó, không thể tốn tiền vô ích được.

Vậy mà không biết ai đó đã đem sự tích ngàn ly không say của cô kể ra, về cơ bản là Tân Vãn Thành không trốn được. Tân Vãn Thành bị ép đành phải chịu, cuối cùng cầm ly rượu ra ngoài sân không một bóng người. Tân Vãn Thành trốn ra ngoài học lén mang theo một mớ bánh ngọt.

Đĩa bánh ngọt được chất như cái núi nhỏ, cô ăn nên không cảm thấy lạnh lắm, hít hít mũi, ôm điện thoại đọc theo 36 chữ cái theo video. Lúc đọc theo video thì còn ra hình ra dạng, tắt video đi thì đọc lại cứ thấy sai sai sao đó. Tân Vãn Thành bực bội càu nhàu: “Người Pháp có lò xo trong lưỡi hay sao chứ…e…”

Cô cũng biết mình bật hơi không đúng, cuốn đầu lưỡi đọc lại lần nữa: “E…”

Lần thứ hai còn không bằng lần đầu, bị cô đọc nghe y như tiếng nôn ọe.

Tân Vãn Thành ăn một miếng bánh Macaron, đang định đọc tiếp thì bị cắt ngang —

“Không phải e, mà là…”

Có người sửa cách phát âm lại cho cô.

Tân Vãn Thành nuốt vội miếng bánh xuống, quay đầu nhìn lại.

Diệp Nam Bình mặc bộ đồ vest đi tới hướng cô.

…..

Đàn ông mặc vest cũng giống như phụ nữ đi giày cao gót, trong trường hợp nào đó sẽ biến thành vũ khí sắc bén, rõ ràng toàn thân anh vẫn lộ ra hơi thở nghiêm khắc, Tân Vãn Thành lại thấy trong khoảnh khắc này, anh lại…

Hấp dẫn.      

+++++

Vở kịch nhỏ về tiếng Pháp.

Vãn tử: Tại sao em bật hơi không tốt?

Ba ba Diệp: Đầu lưỡi không linh hoạt.

Vãn tử: Ai nói, rõ ràng là rất linh hoạt!

Ba ba Diệp: … lúc hôn môi thì đúng là rất linh hoạt.





Vãn tử: Khụ khụ… như nhau, như nhau.





Triệu Tử Từ: Alo! 110 phải không? Có người quấy rối, đề nghị các anh đến bắt đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.