Diệp Nam Bình nhắn wechat này tới, Tân Vãn Thành không trả lời. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử trò chuyện của cô với Diệp Nam Bình mà kết thúc bằng tin nhắn của anh.
Tân Vãn Thành không hề cảm thấy vẻ vang gì, ngược lại mỗi lần mở khung chat ra, thấy câu anh nhắn “Quần áo của tôi còn ở chỗ cô”, lại hoảng hốt.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, có hối hận khi hôn anh không?
Ngoại trừ lúc anh đẩy cô hơi mạnh thì còn vẻ có cảm xúc, còn lại thì anh đối với chuyện bị hôn này có vẻ cực kỳ bình tĩnh, càng không có vẻ như vì chuyện đó mà sẽ đuổi việc cô.
Nếu tính vậy thì cô được hời, nên thấy mừng mới đúng. Nhưng lại thấy hụt hẫng, chắc là đã có không ít cô gái nhào vào ngực anh. Cô chỉ là hôn anh một cái, sờ cũng chưa sờ, chắc anh cảm thấy vậy chẳng có gì ghê gớm?
Cho nên mới có thể bình tĩnh như vậy?
Bên này Tân Vãn Thành rảnh rỗi suy nghĩ linh tinh miên man, bên kia Thương Dao lại hoàn toàn lên tinh thần, giống như lột xác.
Thương Dao làm lại sơ yếu lý lịch, thậm chí ảnh dán trên giấy tờ cũng nhờ Tân Vãn Thành chụp lại giúp cô. Trừ việc nộp hồ sơ cho mấy chỗ thông báo tuyển dụng, cô còn viết một lá thư dài ba trang gửi cho lãnh đạo công ty cũ, hy vọng lãnh đạo có thể giúp cô viết thư đề cử, nếu sau này công ty phỏng vấn, chắc chắn sẽ hỏi nguyên nhân nghỉ việc ở công ty trước, cô không thể để họ biết vì cô tự tiện bỏ công việc nên bị sa thải.
Khác với mấy công ty khác nghỉ Tết Dương lịch 3 ngày, bên In studio cho nghỉ 7 ngày. Tân Vãn Thành còn ở nhà nghỉ ngơi, Thương Dao đã bắt đầu hành trình, không phải đang phỏng vấn thì là trên đường đi phỏng vấn.
Tân Vãn Thành biết Thương Dao là ức nghẹn một bụng.
Thương Dao có quen với bạn thân của Chu Tự, anh ấy biết Thương Dao đã gặp Chu Tự nên không giấu diếm gì giúp hắn ta nữa. Bạn gái Chu Tự là phú nhị đại, người Bắc Kinh, học ở Vũ Hán. Nhà có một công ty thiết kế, công ty tên Camry, kinh doanh trải rộng khắp phía bắc và Vũ Hán.
Hơn nửa năm trước, Chu Tự học lớp tiếng Anh để chuẩn bị cho kỳ thi lên thạc sĩ, cô gái kia học TOEFL ở lớp kế bên. Ban đầu Chu Tự không có hứng thú gì cô ta, sau này biết được gia cảnh cô ta thì lại thay đổi.
Chu Tự bỏ công theo đuổi rất lâu, cuối cùng cũng theo đuổi được cô ta. Đã thế thì cần gì phải thi với thố? Cứ vào thẳng công ty thiết kế cha vợ tương lai là được.
Thương Dao lúc này mới thật sự tỉnh ngộ, hèn gì lần trước đi Vũ Hán không tìm được Chu Tự. Thì ra một tháng trước Chu Tự đã từ Vũ Hán tới Bắc Kinh. Mãi tới khi cô gái kia phát hiện Thương Dao nhắn tin wechat với Chu Tự, Chu Tự mới không thể không chia tay với Thương Dao.
Trớ trêu là cô gái kia lại cứ cho là Thương Dao là tiểu tam mà không biết Thương Dao đã yêu đương với Chu Tự bảy năm.
Tân Vãn Thành thay Thương Dao tìm thông tin, công ty Camry này quy mô thật sự rất lớn, tổng công ty ở Bắc Kinh.
Lập tức Thương Dao bị hiện thực khuất phục, cô gái kia chỉ một cái hộ khẩu Bắc Kinh đã là một ưu thế đủ để đè chết cô, nói gì tới những cái khác.
Điều duy nhất khiến Thương Dao khó chịu chính là nửa năm nay Chu Tự vẫn mượn tiền cô, toàn dành để mua đồ xa xỉ tặng cô gái kia. Cô ở Bắc Kinh ăn mặc tiết kiệm, mỗi ngày mang cơm theo đi làm, tan tầm chen chúc trên tàu điện ngầm, mua một cái túi phải mua túi giả, Chu Tự lại lấy tiền cô đi mua túi thật cho cô gái khác.
Tân Vãn Thành bắt Thương Dao phải đòi tiền Chu Tự lại, ban đầu Thương Dao còn sĩ diện không chịu. Sau đó phát hiện trong một đêm Chu Tự đã chặn hết liên hệ của cô, Thương Dao mới hoàn toàn nhìn rõ con người này.
Thật tình muốn kiện nhưng phí luật sư lại là một khoản không nhỏ. Ngoài thưa kiện, còn có cách gì để ép Chu Tự trả tiền? Tân Vãn Thành tạm thời không nghĩ ra biện pháp nhưng cô biết chắc chắn có người có cách.
Quả nhiên, Tân Vãn Thành đem toàn bộ câu chuyện kể cho Triệu Tử Từ, Triệu Tử Từ nhanh chóng đưa ra phương án: “Gửi văn bản của luật sư tới. Đem thư của luật sư sao chép thành nhiều bản, một bản gửi cho hắn ta, những bản khác thì phát trước cửa công ty hắn, còn sợ gì người ta không ghê tởm hắn?”
Quả nhiên là đủ tàn nhẫn, Tân Vãn Thành không tìm lầm người. Mà Tân Vãn Thành hỏi chi phí khi nhờ luật sư, Triệu Tử Từ nói: “Cô bạn nhỏ à, tìm người làm việc thì việc trước hết là phải mời người ta ăn cơm, quy tắc này mà cô cũng không hiểu à?”
Tân Vãn Thành là người chỉ nói qua là hiểu: “Dạ được, anh Triệu, anh xem ngày nào thì tiện, tôi với Thương Dao mời anh.”
“Đêm nay tôi hẹn bạn tới nhà ăn lẩu, dự định là tôi mua đồ ăn, nhưng tạm thời tôi phải chờ khách đến nên không có thời gian đi mua thức ăn, nếu cô muốn mời khách thì cô đi mua đi.”
“Anh hẹn với bạn ăn lẩu, tôi với Thương Dao đến cùng thì không hay lắm…”
“Có gì mà không hay? Bạn tôi cô cũng quen mà.”
Tân Vãn Thành nghe vậy thì lòng lạnh toát.
Bạn của Triệu Tử Từ mà cô biết, chỉ có một người…
Tân Vãn Thành nằm trên sofa mà lại có cảm giác như đang đâm vào họng súng, định nói qua loa cho qua chuyện: “Thôi để hôm khác đi, mời mình anh. Thương Dao đi phỏng vấn còn chưa về, có lẽ cô ấy không về sớm được đâu…”
Vừa dứt lời thì nghe tiếng khóa mở cửa, Tân Vãn Thành chưa kịp ngồi dậy, Thương Dao đã mở cửa vào: “Mình về rồi đây!”
…
Thương Dao vẻ mặt hớn hở, xem ra hôm nay phỏng vấn thuận lợi.
Mặt Tân Vãn Thành lại chuyển màu xanh mét.
Đầu dây bên kia Triệu Tử Từ nghe được giọng Thương Dao: “Thương Dao về nhà rồi, vậy chuyện đó cứ quyết định thế đi.”
…..
Triệu Tử Từ đúng là không khách sáo, cúp điện thoại thì nhắn địa chỉ siêu thị gần nhà anh qua.
Lúc này, Triệu Tử Từ mới trở lại văn phòng, cầm văn kiện đi tới phòng họp, vừa đi vừa gọi Diệp Nam Bình.
Triệu Tử Từ định hôm nay công việc xong thì ghé siêu thị mua đồ xách về, nhưng đột nhiên người khách tìm anh, anh không còn cách nào khác đành quay lại văn phòng, gọi điện thoại cho Diệp Nam Bình bảo anh đi mua đồ ăn.
Diệp Nam Bình từ nhỏ đã có người giúp việc nấu ăn cho, hành với tỏi không phân biệt được, muốn anh mua thức ăn thì đúng là làm khó anh. Triệu Tử Từ đã dự tính cùng lắm thì mua cái lẩu nấu sẵn, lúc này tóm được Tân Vãn Thành hỗ trợ, nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng điện thoại báo tin tốt cho Diệp Nam Bình: “Tôi tìm người giúp đỡ cho cậu nè, cậu không cần đi mua đồ ăn.”
“Không nói sớm, tôi đã ra cửa rồi.” Diệp Nam Bình lái xe và nói.
“Vậy cũng tốt, cậu tiện đường đi đón mấy cô ấy.”
“Mấy cô?” Không phải nói một người giúp à?
“Đúng, Tân Vãn Thành với Thương Dao.”
“…”
…..
Thương Dao mệt mỏi cả ngày nên không định ra cửa, nhưng nghe Triệu Tử Từ nói có thể thương lượng để gửi thư của luật sư cho Chu Tự, lập tức lấy lại tinh thần. Triệu Tử Từ còn rất chu đáo nói lát nữa Diệp Nam Bình sẽ lái xe tới đón hai người.
Thương Dao hôm nay bôn ba trên tàu điện ngầm, thật sự không muốn lại lết lên tàu giờ cao điểm buổi chiều nữa, nghe Triệu Tử Từ nói xong thì cuối cùng có thể thoải mái nằm ở sofa chờ người tới đón.
Nhưng nhấc đầu lên nhìn thấy Tân Vãn Thành vẻ mặt thấp thỏm, nhìn thì có vẻ như đang ôm điện thoại xem ảnh chụp nhưng thực tế thì đang phân tâm. Thương Dao rất nhanh đoán được bạn mình băn khoăn chuyện gì, ngồi dậy đề nghị: “Nếu không thì hai đứa mình đi tàu điện ngầm đi, không cần anh ấy đến đón.”
Tân Vãn Thành xua tay: “Thôi, hôm nay trốn được, mấy ngày nữa tới công ty cũng sẽ gặp, đau dài không bằng đau ngắn.”
Nói rất nhẹ nhàng, nhưng khi thật sự nhìn thấy chiếc đại G đậu ngoài tiểu khu, Tân Vãn Thành do dự rồi nhanh nhẹn kéo cửa sau ngồi vào, đẩy Thương Dao lên ghế phụ lái.
Ánh mắt “anh tài xế” đảo qua trên kính chiếu hậu, Tân Vãn Thành rụt cổ: “Thầy Diệp.”
Diệp Nam Bình thu tầm mắt lại, khởi động xe, toàn bộ hành trình không nói một lời.
Thương Dao cảm nhận không khí kỳ lạ trong xe, cúi đầu nhắn wechat với Tân Vãn Thành: Người này y như tảng đá lạnh, cậu coi trọng anh ấy cái gì vậy?
Tân Vãn Thành: Đẹp trai.
Trả lời cho có lệ không có nghĩa Tân Vãn Thành chưa từng nghiêm túc suy ngẫm vấn đề này. Có thể chính vì bình thường anh quá lạnh lùng, thỉnh thoảng ấm lên thì mới làm người ta chịu không nổi.
Hơn nữa thật sự rất đẹp trai…
Hơn nữa… môi cũng rất mềm…
Tân Vãn Thành nhịn không được sờ sờ môi.
Ngay lúc đó xe chợt phanh gấp lại, Tân Vãn Thành suýt tí va cả người cả điện thoại vào lưng ghế trước, mờ mịt ngước lên nhìn, ngã tư phía trước mới từ đèn xanh qua đèn vàng, sao anh lại ngừng?
Tân Vãn Thành trong tiềm thức nghi ngờ mình mang kính sát tròng không đúng, nhưng nhìn xem làn xe bên cạnh không xe nào ngừng mới chắc chắn mình không nhìn sai màu đèn. Mắt theo bản năng mà chuyển về hướng ghế lái, đối với vị tài xế tự nãy giờ vẫn nghiêm nghị nhìn thẳng phía trước, Tân Vãn Thành bĩu môi mắng thầm: Đúng là cậu bé ngoan tuân thủ quy tắc giao thông…
…
Trước giờ cao điểm buổi chiều, ba người tới siêu thị, Tân Vãn Thành thấy Diệp Nam Bình định tắt máy thì giành nói: “Thầy Diệp, anh ở trong xe chờ chúng tôi, tôi với Thương Dao đi mua đồ ăn là được.”
Diệp Nam Bình đang định cài thắng tay lại, Tân Vãn Thành vỗ vai Thương Dao, ý bảo Thương Dao theo mình xuống xe. Thương Dao lại ôm điện thoại chăm chú gõ chữ: “Chờ một chút, hôm trước mình nộp sơ yếu lý lịch, HR bên này đang nói mình sắp xếp thời gian phỏng vấn.”
Tân Vãn Thành đành phải xuống xe trước chờ Thương Dao.
Đứng yên lặng bên cạnh xe, cô lấy tay gõ nhịp vào quần chờ đợi, nghe tiếng cửa xe mở, Tân Vãn Thành quay lại —
Nhưng không phải Thương Dao xuống xe.
Nhìn thấy Diệp Nam Bình vòng qua đầu xe đi về hướng mình, Tân Vãn Thành nhìn Thương Dao còn ở trên xe.
Diệp Nam Bình như đọc hiểu ánh mắt cô: “Bạn cô bận việc, đừng làm phiền cô ấy.”
“Nhưng…” Không phải anh định đi theo cô mua đồ ăn chứ?
Diệp Nam Bình nhướng mày, như hỏi lại: Không thích?
Tân Vãn Thành lập tức đổi qua vẻ mặt tươi cười: “Làm phiền thầy Diệp.”
…
Diệp Nam Bình đẩy xe hàng đi ngang qua các kệ, Tân Vãn Thành đi theo sau tầm nửa mét, thấy bất kể món gì Diệp Nam Bình cứ tiện tay lấy đồ ở hàng đầu tiên của kệ, Tân Vãn Thành ráng nhịn mấy lần, cuối cùng lần thứ tư, thấy anh không chú ý, cô lấy lốc sữa chua anh mới bỏ vào xe ra, tay vươn vào hàng trong cùng, móc lốc sữa tận cùng bên trong khom lưng bỏ vào xe hàng.
Lặp đi lặp lại, khỏi nói có cảm giác đạt được hiệu quả tốt thế nào.
Cứ nghĩ những chuyện cô làm thần không biết quỷ không hay, không ngờ khi cô vừa đứng thẳng dậy thì đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Diệp Nam Bình.
Dĩ nhiên những chuyện cô lén lút làm nãy giờ anh đều thấy hết. Tân Vãn Thành bị anh nhìn chăm chú, bất đắc dĩ thở dài. Đối diện với người đàn ông không dính khói lửa nhân gian này mà chia sẻ kiến thức phố phường.
“Siêu thị luôn mang những hàng hóa cũ để bên ngoài, hàng hạn sử dụng mới để bên trong.” Tân Vãn Thành cầm hộp sữa chua anh lấy với hộp sữa chua cô lấy đưa song song tới trước mặt Diệp Nam Bình, để anh nhìn thấy ngày sản xuất.
Quả nhiên hộp sữa chua anh lấy đã gần đến hạn.
“Còn biết rất nhiều nhỉ.”
Diệp Nam Bình thả hộp sữa chua cận hạn lên trên quầy hàng.
Tân Vãn Thành cười hắc hắc, thấy Diệp Nam Bình đột nhiên đẩy xe hàng quay ngược lại thì chợt căng thẳng. Không phải thấy cô kén cá chọn canh chợ búa quá mà không muốn đi siêu thị với cô chứ?
Tân Vãn Thành trù trừ không nhúc nhích, Diệp Nam Bình đẩy xe hàng đi xa được mấy mét quay đầu lại: “Ngơ ra đó làm gì nữa?”
“…”
“Đổi hết hàng trên xe thành đồ mới dựa vào cô hết đó.”
Mắt Tân Vãn Thành lập tức sáng lên, nhanh chóng chạy qua: “Dạ được!”
Nói rồi liền móc khay thịt mà cô nhìn không chịu nổi gác lên kệ. Thấy cô nhanh nhẹn đổi hàng, rõ ràng là phải chịu đựng anh rất lâu, Diệp Nam Bình bật cười lắc đầu, ngay lúc đó cô quay lại giơ khay thịt mới ra ý khoe với anh, anh khó khăn thu hồi ý cười, nghiêm mặt đẩy xe mua sắm tiếp tục đi.
…
Lần đi siêu thị này đã khiến Tân Vãn Thành hiểu thêm vài chuyện. Ở studio như cá gặp nước, không gì làm khó được người đàn ông này, nhưng ở đây không chỉ có việc mua thực phẩm không nhìn ngày sản xuất mà ngay cả hành lá với hoa tỏi non cũng không phân biệt được. Tân Vãn Thành thấy anh lấy cọng hoa tỏi non bỏ vào xe, cô yên lặng lấy thêm bó hành lá.
Anh thấy cô cầm thêm “hành”, còn nhắc: “Lẩu bỏ một bó hành là đủ rồi.”
Tân Vãn Thành không đành lòng đả kích anh, cố nén cười giải thích: “Em rất thích ăn hành nên mua nhiều chút.”
Diệp Nam Bình cũng không có ý kiến, đẩy một xe tràn đầy hàng đi tính tiền.
Tân Vãn Thành nhìn theo bóng anh, chép miệng. Đáng yêu quá…
Ý nghĩ này mới lóe lên trong đầu đã bị Tân Vãn Thành “xì” một tiếng cắt ngang.
Không có kiến thức thông thường, đáng yêu chỗ nào chứ…
Ra khỏi siêu thị, tới ngã tư phía trước rẽ phải là tới nhà Triệu Tử Từ.
Diệp Nam Bình xuống xe xách hai túi thức ăn đi tít phía trước, Tân Vãn Thành đi sau, kéo tay Thương Dao còn đang cắm cúi nhắn tin, để Thương Dao đừng lo cắm cổ lo chuyện công việc mà lạc mất.
Diệp Nam Bình với Triệu Tử Từ quan hệ chắc hẳn rất thân thiết, mật khẩu cổng và nhà đều biết. Tân Vãn Thành với Thương Dao đi theo anh vào nhà.
Diệp Nam Bình đẩy cửa vào tới huyền quan, chưa kịp bật đèn thì trong phòng đột nhiên có một bóng đen vụt ra. Tân Vãn Thành hoảng hồn, nhìn kỹ lại thì ra bóng đen đó là một con mèo Anh lông ngắn. Thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống định sờ nó, thì con mèo đó vụt cái biến mất.
Chỉ nhờ ánh sáng ngoài hành lang rọi vào, Tân Vãn Thành nhìn không rõ hướng mèo con đi, nhìn khắp nơi tìm, nói Diệp Nam Bình: “Thầy Diệp, mở đèn lên xem mèo con chạy đi đâu rồi.”
Diệp Nam Bình không lên tiếng.
Tân Vãn Thành đành tự sờ sờ lên tường tìm, rất nhanh tìm được công tắc, ánh sáng chan hòa.
Lúc mắt nhìn thấy rõ mọi thứ, Tân Vãn Thành biết vì sao Diệp Nam Bình im lặng không lên tiếng —
Con mèo kia đã nhảy vào ngực Diệp Nam Bình, cọ tới cọ lui hết sức thoải mái. Mà Diệp Nam Bình thì đờ người, túi xách đựng đồ rơi bên chân anh.
Tân Vãn Thành ngớ người ba giây: “Thầy Diệp, anh…”
“…”
“…sợ mèo?”
Thương Dao đang đứng bên cạnh chỉ lo cắm cúi nhắn wechat phải ngẩng lên nhìn, Diệp Nam Bình vẫn không nhúc nhích, ánh mắt từ từ di chuyển từ mèo trong lòng mình tới người trước mặt, Tân Vãn Thành.
Trên mặt hiện lên vẻ đang cố gắng đè nén sự bối rối.
Tân Vãn Thành cố gắng mím môi lại nhưng không ngăn được khóe miệng khẽ run, rõ ràng là điệu bộ cố nín cười. Diệp Nam Bình mới rít qua kẽ răng được mấy chữ: “Đem con mèo này xuống khỏi người tôi.”
Tân Vãn Thành vội đưa tay ôm lấy mèo.
Cô hoàn toàn lạ mặt, con mèo ấy đảo mắt đã tránh khỏi tay cô, lần thứ hai nhảy lên người Diệp Nam Bình. Diệp Nam Bình vẻ mặt không biến sắc, chân lại lặng lẽ dịch sang một bước.
Quá thần kỳ, anh lại sợ mèo tới mức này.
Nhìn lại anh, mặc dù sợ như vậy mà vẫn cố gắng trưng cái mặt khó ưa ra vậy, Tân Vãn Thành lập tức to gan muốn làm chuyện ác, ôm mèo lại gần.
Cô bước tới một bước, anh lui một bước.
Tân Vãn Thành làm lơ ánh mắt cảnh cáo của anh, cười hết sức ngây thơ mà thật ra ẩn giấu ý xấu: “Thầy Diệp, anh nhìn thử xem, nó đáng yêu như vầy…”
Vừa nói vừa yên lặng thả hai tay ra.
Thấy con mèo ấy lại sắp thoát khỏi tay cô nhào về hướng Diệp Nam Bình, ngay trong khoảnh khắc đó anh nhận ra ý đồ của cô.
Diệp Nam Bình thình lình tóm lấy chặt lấy cô chắn phía trước, bàn tay ôm chặt eo cô từ phía sau. Cứ vậy, hai tay vây lấy cô, giọng dán bên tai cô: “Đừng nhúc nhích.”
….
Tân Vãn Thành bất động.
Bị hơi thở nam tính vây quanh không động đậy nổi…
+++++
Vở kịch nhỏ sợ mèo. Vãn tử: Anh mắc cười quá, vậy mà lại sợ mèo.
Ba ba Diệp: Anh chỉ lấy cớ ôm em thôi.
Vãn tử:…
…
…
Thương Dao: Mặc kệ là sợ thật hay sợ giả, hai người có thể buông tay ra trước không? Tôi còn ở bên cạnh nhìn đấy.