Thế Giới Tặng Em Cho Anh

Chương 3



Thân xe tương đối cao, Tân Vãn Thành ỷ vào việc người trong xe không thấy động tác mình, ngã nằm xuống đất, tiện tay kéo dây đeo bảng tên nhét vào trong áo khoác. Kéo nón áo khoác trùm lên, vừa liếc mắt chỗ đậu xe vừa nhắn cho Linda: B6, nhanh tới đây!

Cũng may Linda vội vàng xách cô đi ra khỏi công ty gấp, trong phòng mở điều hòa lạnh nên cô thường mặc áo khoác trùm đầu, nếu không cô chẳng biết giấu mặt đi đâu.

May mắn hơn là cửa xe đại G mở ra.

Tân Vãn Thành nắm di động giả chết, vành nón che khuất hơn nửa tầm mắt cô, khóe mắt chỉ thấy một người đàn ông tầm 30 tuổi cao gầy từ trên xe bước xuống, chỉ cô hỏi: “Cô làm gì vậy?”

Trước đó Tân Vãn Thành lên mạng tìm thông tin về Diệp Nam Bình, không hề có tấm ảnh chính diện nào. Thật ra có thể hiểu được, 22 tuổi anh ta đã gánh một cái tiếng xấu nặng nề như vậy, dĩ nhiên sẽ rất cẩn thận. Tính ra thì năm nay Diệp Nam Bình 29 tuổi, như vậy chắc người đứng trước mặt cô bây giờ chính là “ba ba Diệp” trong truyền thuyết.

Tân Vãn Thành cảm giác điện thoại trong tay hơi rung lên, chắc Linda đã nhận được tin nhắn của cô. Nhắm chừng chỉ cần kéo dài vài ba phút thì Linda có thể chạy tới, Tân Vãn Thành bắt đầu giở thủ đoạn xạo ra: “Tôi… bị tuột huyết áp.”

“Ba ba Diệp” trước đó nghĩ là cô ăn vạ, bây giờ nghe vậy thì vẻ mặt dịu lại, cũng không chỉ vào cô nữa mà khom người đỡ cô dậy.

Tân Vãn Thành giả bộ đứng lên, giây tiếp theo lại ngã ngồi bệt xuống đất.

“Ba ba Diệp” tốt tính định đỡ cô lần nữa, Tân Vãn Thành xua xua tay với anh ta, chống tay lên thái dương: “Tôi bị choáng.”

Đừng hòng ai đụng tới cô.

“Ba ba Diệp” không biết làm gì với cô, khó xử đứng bên cạnh nhìn.

Tân Vãn Thành bất ngờ khi thấy người này lại dễ đối phó ngoài dự kiến, cũng yên tâm, đang chuẩn bị tư thế ngồi chết dí đó luôn thì cửa sau xe G lặng lẽ hạ xuống —

“Chuyện gì vậy Tiểu Hứa?”

Một cái đầu thò ra, giọng Bắc Kinh.

Câu nói đó vừa xong, bàn tay Tân Vãn Thành đang chống trên thái dương cứng đờ.

Hóa ra cô diễn cả nửa ngày, mà “Ba ba Diệp” thật sự còn ở trong xe?

Tân Vãn Thành lén nhìn về sau, thấy cửa sau xe thò ra một người, một đôi mắt phượng đang nhìn thẳng vào cô.

Cho nên, người này mới đúng?

Tân Vãn Thành chán nản mình nhận sai ba ba, người được gọi là Tiểu Hứa nói với đôi mắt phượng kia: “Triệu tiên sinh, cô này bị tuột huyết áp không đứng lên được.”



Cuối cùng thì trong xe có bao nhiêu người cả thảy chứ?!

Tân Vãn Thành càng muốn chết, áo khoác trên người tuy mỏng nhưng cũng làm cô đổ mồ hôi. Triệu Tử Từ ngồi trên xe nhìn xuống, cô gái ngồi kia bị mũ áo khoác che nửa mặt, nhưng đúng là bên gáy đổ mồ hôi lạnh. Bị tuột huyết áp thật à?

Triệu Tử Từ là người rất “thương hương tiếc ngọc”, anh gọi Tiểu Hứa qua: “Buổi sáng tôi ra có mang mấy viên kẹo ngậm thông họng theo, anh đưa cho cô ấy mấy viên để bổ sung đường.”

Triệu Tử Từ vừa nói vừa lục túi áo khoác, tìm không ra mới nhớ sáng nay tại sao anh phải mang kẹo ngậm thông họng theo. Lập tức đổi mục tiêu, không khách sáo mà lục túi Diệp Nam Bình ngồi bên cạnh: “Cậu đưa hai viên kẹo cho cô ấy đi.”

Diệp Nam Bình trước khi lên máy bay đã điện thoại cho Triệu Tử Từ, lúc đó nghe giọng Diệp Nam Bình khàn khàn không như bình thường, vì vậy Triệu Tử Từ khi ra cửa mới tiện tay nhét mấy viên kẹo ngậm theo, tới sân bay đưa cho cậu ấy – thân là bạn tốt, Triệu Tử Từ đã nói không dưới một lần là cậu ta bớt hút thuốc lại đi, cậu ta có nghe lời đâu.

Triệu Tử Từ chuẩn bị moi tới túi quần Diệp Nam Bình, thì tay bị đè lại.

Triệu Tử Từ không hiểu sao nên ngước mắt lên, thấy Diệp Nam Bình hất hàm về phía kính chắn gió.

Thần thần bí bí, làm gì chứ? Triệu Tử Từ không biết ý gì nhưng vẫn nhìn qua theo ý Diệp Nam Bình.

Thị lực tốt có thể nhìn rõ, cô gái vẫn là cô gái kia, ngồi dưới đất, mũ áo khoác trùm trên đầu không nhìn rõ mặt, độ cong của cằm rất đẹp, có góc có cạnh mang vẻ nhẹ nhàng, tuổi chắc không lớn; bên ngoài mũ không thấy tóc mái, chắc là tóc buộc đuôi ngựa hoặc là tóc siêu ngắn. Quần tây ống rộng, một đôi giày trắng, mũi giày với ống quần lộ ra một khoảng mắt cá chân.

À, da rất trắng.

Ngoài làn da rất trắng ra thì có gì đặc biệt chứ?

Tầm mắt Triệu Tử Từ quay về Diệp Nam Bình chờ Diệp Nam Bình giải thích.

Diệp Nam Bình lắc đầu đầy bất đắc dĩ.

Anh em chỉ lo nhìn con gái người ta trắng hay không, lại không để ý thấy cô gái này lén quay đầu lại nhiều lần, rõ ràng là đang tìm gì đó.

Huống hồ cô gái này lẻ loi một mình ở sân bay, thậm chí cả hành lý xách tay cũng không có thì có hợp lý không?



Lần thứ ba Tân Vãn Thành lặng lẽ quay đầu nhìn xem Linda đã chạy tới chưa thì tiếng mở cửa xe cắt ngang hành động cô. cô lập tức cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Tiếng bước chân đi về phía cô thong thả, không nhanh không chậm, mỗi bước như tiếng tim đập của Tân Vãn Thành.

Hiện lên trong tầm mắt Tân Vãn Thành là một đôi giày thể thao trắng, trên đó là quần tây đen, trên nữa… Tân Vãn Thành không thể ngước thêm lên để nhìn, cô còn chưa biết người họ Triệu này là ai, lỡ là nhân viên của In studio, sau này hợp tác sẽ đụng mặt nhau. Cô không thể lộ mặt bây giờ được.

“Cô không sao chứ…”

Giọng nói người này khàn khàn, không nghe ra âm điệu rõ ràng, tựa như tiếng đàn cello bị hỏng.

Không phải người họ Triẹu mang âm giọng Bắc Kinh khi nãy?

Tân Vãn Thành lập tức lấy lại 120% tinh thần: “Tôi…” Vừa mới lên tiếng, lập tức giật thót người.

Người đó lại thò tay chạm vào cổ cô.

Người Tân Vãn Thành vốn đang nóng, cổ cũng nóng, ngón tay người đó hơi lạnh, đầu ngón tay chỉ xẹt qua gáy cô mà Tân Vãn Thành đã run bắn người.

Đang yên lành tự nhiên sờ cổ cô làm gì chứ? Tân Vãn Thành theo bản năng hơi ngả về sau né ra, lúc này mới phát hiện người đó thật ra không phải sờ cô mà là lấy ngón tay móc sợi dây bảng tên cô lên.

Ý thức được anh ta phát hiện thẻ tên mình, tim Tân Vãn Thành muốn vọt lên tận cuống họng, thò tay chộp bảng tên lại nhưng đã muộn —

“… Quảng Địch?”

“…”

“Tân Vãn Thành?”

Không biết là chuyện nào phát sinh trước, là người này khàn khàn giọng, thong thả ung dung đọc tên cô? Hay là khi Tân Vãn Thành hoảng hốt ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt quen thuộc gần ngay gang tấc?

Đầu Tân Vãn Thành loạn cào cào, đặc quánh như hồ nhão, không thể động đậy.

Diệp Nam Bình thả bảng tên cô ra, không chú ý gương mặt cô trên bảng tên mà trực tiếp đưa tay kéo mũ cô xuống. Để xem Quảng Địch cử cô gái nhỏ ra chặn đường này rốt cuộc trông như thế nào.

Hô hấp Tân Vãn Thành ngưng lại.

Diệp Nam Bình nhíu mày.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.



Tân Vãn Thành nhìn thấy anh cau mày.

Ba tháng trước trong đêm ở Monaco, anh cũng thế này, hơi cau mày tỏ vẻ nghi ngờ. Nhưng Tân Vãn Thành không xác định được anh có nhận ra mình không, thật ra chỉ gặp mặt một lần, lần đó cô còn xõa tóc, không trang điểm.

Cô nên nhân cơ hội nhận người quen, hay là yên lặng xem tình hình thế nào trước?

Tân Vãn Thành còn đang suy nghĩ, anh lại không nói tiếng nào, đưa tay về phía sau ót cô, kéo tuột sợi dây buộc tóc của cô xuống.

Đuôi ngựa nháy mắt xõa tung ra như chiếc áo choàng trùm lên vai.

Anh nhìn cô, nhìn không chớp mắt. Bỗng nhiên, nở nụ cười rất nhẹ.

Ý là… nhận ra cô?

Tân Vãn Thành hoàn toàn không nhận biết cảm xúc mình đang bị anh điều khiển, cũng ngu ngơ cười theo anh.

Nhưng cô đang cười thì anh lại đột ngột nghiêm mặt lại.

Tân Vãn Thành vội thu nụ cười mình lại.

Rốt cuộc thì… anh nhìn thấy cô thì là vui hay không vui?

Tân Vãn Thành hồi hộp nuốt nước miếng, chưa kịp phân biệt rõ ràng thì bị tiếng giày cao gót từ phía sau vọng tới cắt ngang —

“Ông Diệp!” Tiếng thở dồn dập bước tới cùng tiếng giày cao gót của Linda vọng tới.

Diệp Nam Bình ngước nhìn một cô gái ôm một bìa hồ sơ, mặc váy cách đó không xa đang vội vã đi tới, mặt anh trầm xuống. Anh đứng lên, dưới ánh mắt của Tân Vãn Thành hiện lên vẻ người sống chớ gần, cất tiếng.

“Làm phiền nhường đường.”

Giọng anh khôi phục lại ngữ điệu giao tiếp trong công việc.

Nhưng Tân Vãn Thành thấy Linda đang từ xa chạy tới, sao có thể tránh ra được.

Diệp Nam Bình nhìn người trên đất, lại nhìn cô gái phía xa đang đến kia.

Trực tiếp khom lưng ôm Tân Vãn Thành đứng lên.

Tân Vãn Thành bị dọa nhảy dựng, tiếng kêu sợ hãi chưa kịp thốt ra miệng đã bị anh tiện tay ném lên trên xe hành lý đậu bên cạnh.

Diệp Nam Bình quay người lên xe. Tài xế ngay lập tức khởi động xe G.

Da mặt Linda mỏng, không thể học theo Tân Vãn Thành ăn vạ, ngoan ngoãn lui về sau nửa bước, trơ mắt nhìn xe lướt qua mặt mình.

Việc này nếu như thất bại…

Lời cảnh cáo của AE văng vẳng bên tai, Linda gục mặt thở dài, chiếc xe lại như ma xui quỷ khiến ngừng lại trước mặt cô.

Cửa sau xe hạ xuống, hé ra một khe cửa hẹp, lộ ra đôi mắt phượng của Triệu Tử Từ.

“Để đỡ phí công sức diễn xuất của cô gái kia, kế hoạch này tôi nhận thay anh ta.” Anh nói.

Đây đâu phải là khe hở của xe? Đây chính là đường sống! Linda ngay lập tức hồi sinh từ đống tro tàn, nhanh chóng nhét kế hoạch vào trong xe.

Về phần Diệp Nam Bình, từ khe hở cửa xe nhìn vào, sườn mặt nghiêng nghiêng kia như muốn nói: Ta là người mà cô vĩnh viễn không thể có được… ba ba.

Cửa sổ xe đóng lại, đại G nghênh ngang rời đi.

Linda đứng giữa đường với Tân Vãn Thành bị ném lên xe hành lý vẫn còn ngồi yên đó, hai người hai mặt nhìn nhau, vẻ lo lắng cùng một vấn đề: cái người Triệu Tử Từ kia nói thì có tính không?

+++++

Ba ba Diệp: Ta là ba ba mà em vĩnh viễn không chiếm được… Không, em tới đi, anh muốn em làm bạn gái anh.

Tiểu Lôi Phong: Thân tình nhắc nhở, bạn gái anh đã bị anh quăng lên cái xe hành lý ở T3 rồi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.