Thế Giới Tặng Em Cho Anh

Chương 36



Tân Vãn Thành “thỉnh” Hướng Diễn đi rồi thì cô không về nhà, ở lại phòng làm việc thức đêm chỉnh cho xong 50 bức ảnh, lưu lại trong ổ cứng, vác hai mắt thâm quầng như gấu trúc xuống lầu, để ổ cứng ngay ngắn lên bàn Diệp Nam Bình.

Khi thầy Diệp đi làm, cái đầu tiên nhìn thấy sẽ là thành quả công việc của cô, hy vọng có thể tha thứ cái tội cô đưa người ngoài vào công ty, còn lấy máy ảnh anh chụp hình.

Tân Vãn Thành tự an ủi mình rồi ra khỏi văn phòng, lúc đóng cửa, nhìn lên đồng hồ treo tường —

6 giờ, tàu điện ngầm mới vừa hoạt động, cô có thời gian về nhà rửa mặt thay đồ rồi quay về văn phòng lại.

Trên đường đến ga tàu điện ngầm sẽ ngang qua khu quán bar 798. Bên này Tân Vãn Thành mới tan tầm, bên kia mấy người lại mới kết thúc cuộc vui, tốp năm tốp ba người trẻ tuổi vác cặp mắt thâm quầng như cô từ trong quán bar ra.

Tân Vãn Thành mới nhớ ra hôm nay là thứ bảy.

Đáng tiếc cùng là người mà khác số, những người này chìm trong rượu chào đón cuối tuần, cô lại vội vàng chỉ vì muốn có thể chạy về phòng làm việc đúng giờ. Mấy ngày sau Tết Dương lịch, không đêm nào cô ngủ trước 2 giờ. Ai bảo mình làm trợ lý cho nhiếp ảnh gia chính của In studio, công việc nhiều tới nỗi sắp xếp làm mãi không hết.

Ảnh của Lão Từ với Chương Nghị chụp còn chưa xử lý xong, bận rộn cả buổi sáng, chiều nay còn có triển lãm hội họa của những em bé bị nhược sắc, mù màu. Đây là hoạt động công ích của In studio, thật ra cô có thể không cần phải đi, nhưng Tân Vãn Thành lại rất muốn đi xem.

Mấy năm trước cô kiểm tra ở khoa mắt, gặp được những người có cùng trở ngại về thị giác như mình, lần này cũng có cơ hội hiếm có để tiếp xúc những người giống mình, dĩ nhiên cô không thể bỏ qua. Huống chi bây giờ cô còn có đối thủ cạnh tranh trực tiếp Lục Miểu, cô không thể lười biếng dù chỉ một chút xíu.

Đột nhiên có tiếng huýt sáo, cắt ngang dòng suy nghĩ Tân Vãn Thành.

Tân Vãn Thành quay đầu lại, thấy phía trước quán bar có một đám người cả nam lẫn nữ, vẻ say rượu đứng khoác vai nhau. Không biết những người đó đánh cược gì mà có một thanh niên trẻ huýt sáo với cô đang đút tay túi quần bước tới, vẻ như gặp người quen.

“Tối qua chúng ta đã gặp nhau ở quán bar đúng không?”

Tân Vãn Thành không thèm để ý, lập tức đi về phía trước. Người nọ nhắm mắt theo đuôi, người nồng nặc mùi rượu: “Muốn lưu số wechat không?”

“…”

“…tôi mới đánh cược với bạn, nếu lấy được số wechat của cô thì nó mời chúng ta ăn sáng.”

Quả nhiên lấy cô ra đánh cược, Tân Vãn Thành liếc trắng mắt, bước chân nhanh hơn.

“Muốn ăn sáng cùng nhau không?”

Tân Vãn Thành bỗng đứng lại, quay nhìn đối phương.

Cô gái này nhìn thẳng còn đẹp hơn cả nhìn nghiêng, nhìn đến khi hắn ta sửng sốt. Nhưng Tân Vãn Thành chỉ dùng ánh mắt cảnh cáo đối phương không đi theo mình, giây tiếp theo cô thu tầm mắt, tiếp tục đi về trước.

Đối phương cuống quýt gọi: “Ê!”

Tân Vãn Thành đúng là dừng lại. Nhưng không phải vì hắn ta mà là phía trước không xa, Diệp Nam Bình mới dừng xe bước xuống, đang đi về phía cô.

Người kia thấy cô dừng chân, vẻ mặt ngả ngớn sờ cằm: “Tôi đã nói tối qua chúng ta chắc chắn đã gặp nhau trong quán bar mà. Tôi mời cô ăn sáng nhé?”

Tiếng nói vừa dứt thì Diệp Nam Bình đã đứng trước mặt Tân Vãn Thành.

Người đó lúc này mới phát hiện ra Diệp Nam Bình, ánh mắt cảnh giác nhìn anh. Quả nhiên gái đẹp sáng sớm 6 giờ xuất hiện ở phố bar rất nguy hiểm, sao mới đó mà đã có đối thủ cạnh tranh rồi?

Tân Vãn Thành vừa mở miệng: “Diệp…”

Diệp Nam Bình ôm đầu vai cô, tay hơi dùng sức xoay người Tân Vãn Thành nửa vòng, một lần nữa đối diện với người thanh niên kia. Bàn tay Diệp Nam Bình rất tự nhiên mà vẫn khoác lên vai cô từ đầu đến cuối. Cứ khoác vai cô như vậy, mặt không biểu hiện cảm xúc gì mà lại nhướng mày, đầy vẻ khiêu khích.

Người thanh niên kia thấy cô gái mình chú ý dễ dàng bị người đàn ông khác tóm gọn, thầm phỉ nhổ rồi bỏ đi. Đi nửa đường còn chưa cam tâm, quay lại nhìn một cái. Thấy Diệp Nam Bình mặc áo khoác nâu dài, bên trong áo đen, vai rộng chân dài, tự biết mình so không lại thì ủ rũ cụp đuôi đi tới chỗ mấy bạn mình.

Diệp Nam Bình buông tay xuống, sức nặng trên vai Tân Vãn Thành lại không vì vậy mà biến mất, cô nhìn vào mắt Diệp Nam Bình.

Diệp Nam Bình cũng nhìn cô. Cô gái trẻ có gương mặt thu hút mấy thanh niên trẻ tuổi, ngũ quan kết hợp cân xứng, lúc không cười nhìn ngây thơ đơn thuần, lúc cười lại hơi có vẻ nghịch ngợm; dáng cao gầy. Diệp Nam Bình nhớ lại lúc mình tầm 20 tuổi chắc thẩm mỹ cũng không khác thế này.

Hướng Diễn cùng với thanh niên kia chắc cũng tầm 20 hơn?

Diệp Nam Bình thu tầm mắt, bỏ đi.

Tân Vãn Thành đứng yên tại chỗ, ngây người. Rốt cuộc cô có về nhà được không?

Trong tình thế cấp bách, Tân Vãn Thành gọi anh lại: “Thầy Diệp! 50 bức ảnh em sửa xong để trên bàn anh!”

Lúc này Diệp Nam Bình mới dừng chân, quay lại nhìn cô. Không đợi cô đuổi theo, chỉ nói: “Kêu bữa sáng đến phòng làm việc.”

“…”

“Không lẽ muốn tôi để bụng đói kiểm tra hình cô chỉnh?”

Tân Vãn Thành sửng sốt rồi mở nụ cười đuổi theo: “Thầy Diệp muốn ăn gì? Em mời anh ăn sáng nha.”



Diệp Nam Bình tới phòng làm việc sớm là vì anh mất ngủ.

Mất ngủ không phải vì gương mặt làm trò quỷ trong camera của anh mà là vì bộ phim phóng sự của Hứa An Bình. Phim phóng sự có những người được phỏng vấn đều có những nỗi đau khổ giống như anh. Tuy rằng mọi thứ đã trôi qua, nhưng không ai hiểu rõ như anh, những người bệnh PTSD muốn tái hòa nhập vào xã hội lại sẽ gặp rất nhiều khó khăn, dằn vặt.

Bình thường mất ngủ anh đều ở trong phòng rửa ảnh. Tuy khi làm việc anh dùng máy ảnh kỹ thuật số, nhưng anh vẫn có thói quen lưu giữ những máy ảnh sử dụng phim nhựa, lấy nét thủ công, tự mình tráng rửa. Anh giam mình trong đó, vượt qua những đêm dài.

Hôm nay, Diệp Nam Bình vẫn thực hiện như mọi lần, nhưng đêm trắng vô tận, phim không còn đủ để anh tráng rửa. Nghĩ phòng làm việc còn phim, sáng sớm tinh mơ anh lái xe đến đây.

Mới vừa rồi, khi xe vừa rẽ anh thấy trợ lý mình bị một thanh niên quấn lấy. Mới đầu khoảng cách hơi xa, anh còn tưởng người đó là Hướng Diễn. Ít nhiều gì anh cũng hơi kinh ngạc, một nam một nữ ở phòng làm việc anh cả đêm, chắc hẳn không có chuyện gì tốt. Tuy Diệp Nam Bình làm nghệ thuật nhưng không giống những người thích lấy cuộc sống ra làm trải nghiệm để thu hoạch những linh cảm nghệ thuật linh tinh, Diệp Nam Bình không như vậy. Nhưng nhìn kỹ lại thì không phải, Hướng Diễn cao hơn người thanh niên bên cạnh cô bây giờ rất nhiều. Diệp Nam Bình lập tức xuống xe đi qua đó.

Bây giờ trợ lý nhỏ của anh đi tò tò sau lưng anh, không biết học được kiểu ăn nói tùy tiện ở đâu, hỏi anh: “Thầy Diệp muốn ăn gì? Em mời anh ăn sáng nha.”

Bước chân Diệp Nam Bình ngưng lại, khóe môi cong lên. Dĩ nhiên khi quay lại nhìn cô, ý cười nơi khóe miệng đã bị giấu đi: “Mời tôi ăn?”

Anh xác nhận lại.

Tân Vãn Thành chân thành gật đầu. Một bữa ăn sáng cô vẫn có thể mời anh.

“Vậy được thôi.” Diệp Nam Bình vui vẻ nhận lời. Chân anh đổi hướng, quay đầu đi về chỗ xe mình. Tân Vãn Thành không biết anh định làm gì.

Diệp Nam Bình đi vài bước thì dừng lại chờ cô: “Không phải nói mời tôi ăn sáng sao? Đi thôi.”

…..

Nửa tiếng sau, Tân Vãn Thành ngồi trước cửa sổ sát đất của nhà hàng ăn sáng hối hận không nguôi.

Cực kỳ hối hận.

Nhìn thực đơn, đau đớn nghĩ, nếu biết vầy thà cô đồng ý đi ăn sáng ở quán đầu đường với tên thanh niên khi nãy cho rồi. Lúc Diệp Nam Bình lái xe vòng vào bãi đỗ xe khách sạn Bulgari, Tân Vãn Thành đã có linh cảm cực kỳ xấu.

Xuống xe, cô lén lút lấy điện thoại tra thông tin, đúng là khách sạn có một nhà hàng tên Niko Romito mở cửa từ 6h30. Cô vẫn luôn cho rằng Diệp Nam Bình là người không ưa chuộng việc hưởng thụ, sao cô mới mở miệng mời anh ăn sáng, anh lại chọn một nhà hàng có sức chứa cả ngàn người vầy.

Thật là, nhìn lầm anh mà…

Tân Vãn Thành từ thực đơn ngước lên, nhìn về phía đối diện.

Còn rất sớm, họ là những vị khách thứ hai, một người kia là người Ý bị lệch múi giờ. Diệp Nam Bình gọi một phần mì xào kiểu Ý với tôm hùm Canada và dâu tây lạnh, rồi ngước lên nhìn cô. Ý bảo cô gọi món ăn.

Tay Tân Vãn Thành không cam lòng chỉ lên thực đơn, gọi salad gà.

Lúc Tân Vãn Thành đưa thực đơn lại cho nhân viên phục vụ, Diệp Nam Bình còn gọi thêm cho cô: “Một phần Risotto*.” (Risotto là một món cơm Ý nấu với nước dùng chứa nhiều kem. Nước dùng có thể làm từ thịt, cá hoặc rau củ. Nhiều loại risotto có phô mai Parmesan, bơ và hành tây. Đây là kiểu nấu cơm phổ biến nhất ở Ý.)

Tân Vãn Thành không biết cái risotto này là cái quỷ gì, miễn cưỡng nở nụ cười đưa thực đơn cho phục vụ.

Ngoài cửa sổ là cảnh đường phố thịnh vượng nhất Bắc Kinh. Trời mới hừng sáng, vốn dĩ giờ này cô nên ngồi trên tàu điện ngầm ngủ gục, giờ lại ngồi nhìn ngoài cửa sổ thế này, không khỏi cảm thấy buồn bực.

Đồ ăn được mang đến, Tân Vãn Thành mới phát hiện risotto thật ra chỉ là loại cơm hấp, cô khảy từng hạt gạo mà ăn. Có thể không ăn từng hạt vậy không? Hôm qua Hướng Diễn trả cô 1.000, còn chưa đủ tiền bữa cơm này.

Diệp Nam Bình thấy cô ăn uống nhẹ nhàng khác thường, anh cúi đầu dùng nĩa cuốn mì, khóe môi cong lên. Đã rất nhiều năm không có ác ý đầy thú vị mà đối phó với một cô nhóc thế này, thật là hứng thú đã lâu không có mà.



Diệp Nam Bình ăn được nửa bữa thì đi toilet.

Tân Vãn Thành còn đang cúi đầu ăn, ăn được một nửa, ngẩng lên thấy ghế đối diện trống không, tức thì nghĩ lại. Tới cũng đã tới rồi, còn khép nép e dè gì nữa? Cùng lắm thì ăn xong bữa này rồi thắt lưng buộc bụng nửa tháng. Tân Vãn Thành điều chỉnh tâm trạng lại xong, thẳng lưng lên, bắt chước người khách Ý đối diện, búng tay gọi phục vụ.

Sĩ diện ai không có?

Tân Vãn Thành cầm thực đơn, thong thả ung dung đọc, chọn lại món mà Diệp Nam Bình ăn khi nãy. Hồi nãy cô thấy anh ăn rất thơm.

Bên này người phục vụ đã ghi lại món cô gọi, bên kia có người phục vụ đi tới hỏi cô: “Cô chắc muốn gọi thêm ạ? Vị khách kia đã thanh toán xong rồi…”

Tân Vãn Thành sửng sốt. Theo ánh nhìn của người phục vụ, ngẩng lên nhìn qua. Người đúng ra là đi toilet Diệp Nam Bình đang đi về phía cô. Anh như sương sớm ngoài cửa sổ, cô đơn một mình, không nhanh không chậm.

…..

+++++

Vở kịch nhỏ về mất ngủ.

Vãn tử: Nghe nói anh bị mất ngủ nghiêm trọng?

Ba ba Diệp:  Sau khi ngủ với em thì dần dần tốt hơn rồi.

Vãn tử: …

Ba ba Diệp: Một đêm ba lần, đủ chất đủ lượng, càng dễ ngủ.

Vãn tử: …Có câm miệng được không?



Triệu Tử Từ: Dao Dao, thật ra anh cũng bị mất ngủ nghiêm trọng, có thể…

Thương Dao: Không thể!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.