Thế Giới Tặng Em Cho Anh

Chương 76



Hôm sau là thứ bảy, theo như hẹn thì 10 giờ sáng nay Diệp Nam Bình sẽ tới phòng tập với Triệu Tử Từ, nhưng 9:30 Triệu Tử Từ thấy Diệp Nam Bình chẳng có động tĩnh gì, trực tiếp tìm tới cửa.

Diệp Nam Bình ra mở cửa, kéo cửa ra còn dáng vẻ chưa tỉnh ngủ. Triệu Tử Từ muốn đẩy cửa vào nhưng bị Diệp Nam Bình chặn cửa lại, có vẻ như không muốn Triệu Tử Từ vào nhà.

“Cậu ở ngoài cửa đợi tí, tôi rửa mặt thay đồ rồi ra.” Diệp Nam Bình nói.

Triệu Tử Từ không khỏi nghi ngờ nhìn Diệp Nam Bình từ trên xuống dưới: “Tôi vào nhà chờ.”

“Không tiện.”

Triệu Tử Từ nhướng mày. Chiều hôm qua khi hẹn với Diệp Nam Bình là hôm nay sẽ đi tập thể hình, anh còn hỏi Diệp Nam Bình: “Tối nay cậu không đi “nộp thuế” à?”

Diệp Nam Bình lúc đó trả lời anh: “Đêm nay cô ấy có tiệc, tôi không tới nhà cô ấy.”

Diệp Nam Bình ở nhà một mình, có gì mà không tiện? Ánh mắt Triệu Tử Từ lướt qua, dính chết trên hai dấu hôn bên gáy Diệp Nam Bình—

Nếu tối qua Tân Vãn Thành có tiệc, vậy hai dấu hôn này là do cô gái nào tạo ra? Còn mút tới tàn nhẫn vậy, mạnh mẽ quá nha!

Triệu Tử Từ hoảng sợ trừng mắt, xông thẳng vào cửa: “Bình tử, cậu không thể làm chuyện có lỗi với Tân Vãn Thành, Dao Dao sẽ giết cậu, tới lúc đó đừng nói anh em không cứu cậu.”

Diệp Nam Bình không kịp ngăn, Triệu Tử Từ đã vọt vào phòng khách, thấy trên sàn nhà có một cái La perla* bị xé rách. (Nhãn hiệu đồ nội y của Ý)

“Chậc, cái này cũng…” hơi bị lộ hàng đó…

Triệu Tử Từ ngẩng đầu, Diệp Nam Bình vừa định giải thích đây là của Tân Vãn Thành thì Triệu Tử Từ đã lấy tư thế như đi bắt gian thay cho bạn thân của vợ chưa cưới, đi thẳng tới phòng ngủ chính.

Trên đường đi tới phòng ngủ, anh thấy theo thứ tự rơi rụng một cái áo sơ mi nam, một dây nịt nam, một chiếc giày cao gót đế đỏ.

Trên gót giày cao gót còn móc một… cái quần lọt khe.

Triệu Tử Từ ngừng ở trước giày cao gót là trước cửa phòng ngủ.

Diệp Nam Bình đuổi kịp Triệu Tử Từ, tiến lên ngăn Triệu Tử Từ với cánh cửa phòng ngủ.

Triệu Tử Từ nuốt nước miếng, cúi nhìn cái quần lọt khe bằng ren kia, lại ngẩng lên nhìn Diệp Nam Bình.

Này ai mà chịu được…

Diệp Nam Bình bất lực vỗ trán. Đã bảo cậu ta chờ ngoài cửa đi mà.

Nhưng mà đã muộn, Triệu Tử Từ không có can đảm mở cửa phòng ngủ ra thì cửa lại được mở ra. Tân Vãn Thành mặc áo thun to, mắt nhập nhèm buồn ngủ, đi chân trần đứng trong cửa: “Sáng sớm mà ai nhấn chuông vậy anh?”

Hai người ngoài cửa cứng đơ người. Triệu Tử Từ theo bản năng che mắt lại, chợt phát hiện Tân Vãn Thành mặc áo thun dài gần tới gối thì yên lặng thở phào.

Tân Vãn Thành bên trong cửa lúc này mới lướt qua vai Diệp Nam Bình nhìn thấy Triệu Tử Từ, tai đỏ bừng lên, đóng cửa cái rầm.

Triệu Tử Từ và Diệp Nam Bình mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, Triệu Tử Từ đơ người quay đầu đi: “Tôi ra phòng khách chờ cậu.”

Triệu Tử Từ trở lại phòng khách, đặt mông ngồi xuống sofa. Yên lặng cảm thán mình già rồi già quá rồi, con gái người ta 25 tuổi mà cởi mở tới vậy kìa…

Triệu Tử Từ lấy gối dựa, chuẩn bị ôm vào người mới phát hiện một cái bao 001 đã xé nằm trong kẹt sofa, ngẩn người một lát rồi đứng bật dậy.

Hay là… đây cũng là chiến trường của hai người?

Triệu Tử Từ không còn cách nào nhìn tới sofa, lập tức đi vào bếp. Lấy chai nước trong tủ lạnh ra, mở nắp uống ừng ực một ngụm để đè cảm giác sốc tới tận nóc này xuống, lại nhìn thấy trên bàn ăn có vướng một chiếc vớ đeo loại dài. Anh phì một tiếng, phun nước ra đầy bàn, còn sặc tới gần chết.

Diệp Nam Bình nhanh chóng rửa mặt, thay đồ xong đi vào bếp. Thấy Triệu Tử Từ bị chiếc vớ kia làm sặc tới ho sù sụ thì vội vàng đạp thùng rác mở ra, vứt chiếc vớ vào. Mặt bình tĩnh thản nhiên nói với Triệu Tử Từ: “Đi thôi, tới phòng tập thể dục.”

Triệu Tử Từ vất vả mới thở lại được bình thường, khom lưng vịn lên bàn ăn, liếc Diệp Nam Bình: “Cậu còn phải đi tới phòng tập à? Mức độ vận động của cậu…” … đã tới mức siêu vận động rồi đấy…

Diệp Nam Bình không có ý kiến. Nếu không phải Triệu Tử Từ không mời mà tới, quấy rầy anh đang chuẩn bị vận động buổi sáng thì lượng vận động của anh chắc cũng đã đủ rồi.

Triệu Tử Từ ngẫm nghĩ, vẫn đi tập thể dục một mình tốt hơn. Trước khi chia tay không quên giơ tay vỗ vỗ vai Diệp Nam Bình: “Cẩn thận cái thận.”



Triệu Tử Từ ra tới huyền quan, kéo cửa ra, chợt nhớ một chuyện, quay lại: “Cái kia… vớ đeo ấy ấy đó, có cảm giác thế nào chia sẻ chút đi? Anh em cũng mua một cái cho vợ mặc xem sao.”

Diệp Nam Bình lạnh lùng liếc mắt nhìn anh, không nói tiếng nào.

Triệu Tử Từ tự mất mặt mà trề môi. Đồ tốt mà không chia sẻ với anh em, thứ bạn xấu xa! Ầm, đóng cửa lại bỏ đi.



Tân Vãn Thành dán người lên sau cửa phòng ngủ nghe động tĩnh bên ngoài. Mãi tới khi nghe tiếng cửa đóng ầm một tiếng, không còn tiếng động gì bên ngoài thì mới nhẹ nhàng thở ra, mở cửa đi ra ngoài, chuẩn bị đi tìm Diệp Nam Bình, bước chân lại không tự giác mà dừng lại— Trước mắt là cảnh hỗn độn như nhắc cô nhớ, tối hôm qua cô quấn trên người ai đó như thế nào, vừa đi vừa cởi những thứ trên người vào phòng ngủ.

Ngay khi cô đang ngây ra, Diệp Nam Bình đi vào, thấy cô cứng đơ người đứng đó, thuận miệng nói: “Lão Triệu đi rồi.”

Diệp Nam Bình đi tới, vừa đi vừa nhặt những đồ rơi rụng trên đất. Chỉ có giày cao gót với thắt lưng là còn tốt, những cái khác thì không phải bị xé rách thì cũng là bung cúc.

Diệp Nam Bình thừa nhận tối hôm qua đúng là hơi mất kiểm soát. Anh cầm cái La Perla trong tay: “Ném nhé?”

Tân Vãn Thành nén đau gật đầu, không có lãi gì hết, một bộ La Perla hơn 2.000, chỉ có một đêm đã làm hỏng.

Tân Vãn Thành di dời chú ý để bớt đau lòng: “Sao lão Triệu lại đi rồi?”

“Không quấy rầy chúng ta vận động buổi sáng.”

“Ai muốn vận động buổi sáng với anh chứ?”

Diệp Nam Bình cười nhìn cô mạnh miệng. Sáng nay ai bị anh khiêu khích tới mềm nhũn ra, hỏi anh trong nhà còn ba con sói không. Nhưng anh mới lấy ra cái cuối cùng trong tủ đầu giường thì Triệu Tử Từ ấn chuông. Lúc đó anh tiện tay đút vào túi quần, để trần nửa người mà đi mở cửa.

Cái áo của bộ đồ này thì đang mặc trên người Tân Vãn Thành, giống như cái 001 cuối cùng trong nhà—

Diệp Nam Bình thò tay vào túi lôi cái 001 ra, lắc lắc trước mặt cô.

Một giây trước Tân Vãn Thành còn giả vờ e thẹn cắn móng tay, giây sau đã nhào tới hôn anh.

Diệp Nam Bình mỉm cười ôm lấy cô, để cô đu trên người mình. Môi lưỡi giao nhau quấn quýt, cô cúi đầu muốn hôn lên cổ anh, anh mới tốt bụng nhắc nhở: “Đừng mút mạnh quá.”

“…” cô ngước mắt nhìn anh.

“Youth Vision mời đi phỏng vấn, anh cũng không thể mang theo dấu dâu tây mà đi phải không.”

Tân Vãn Thành kinh ngạc muốn nhảy xuống khỏi người anh, anh không cho. Cô đành tiếp tục đeo trên người anh như gấu Koala: “Anh đồng ý phỏng vấn rồi hả?”

“Nhiếp ảnh gia hứa gì thì đều làm được cái đó, phỏng vấn mất mấy tiếng thì cô ấy đã bù lại cho anh mấy tiếng, có lý do gì mà anh không đồng ý nữa bây giờ?”

Tân Vãn Thành nhẩm tính, đúng là tối qua cô liên tục cũng phải hơn hai giờ đồng hồ, một cuộc phỏng vấn chắc hẳn đã đủ thời gian rồi. Nếu không đủ… thì lát nữa vận động buổi sáng khẳng định là đủ.

Khộng biết Tân Vãn Thành nghĩ tới gì, cong môi cười, lại lén nhịn cười lại, giả vờ như muốn hôn anh. Một giây trước khi chạm vào môi anh thì lại đổi hướng, nhân lúc anh không đề phòng mà cúi đầu mút mạnh bên cổ anh.

Trong nháy mắt bên cổ Diệp Nam Bình lại có thêm một dấu hôn rõ nét.

Cô ngẩng lên, không hề e dè nhìn anh: “Em chính là muốn cho người của Youth Vision biết, anh là người đã có chủ.”

“…”



Không ai ngờ vị tiền bối trong nghề lại ngon miệng như thế này. Nhưng mà—

Vết dâu tây bên cổ anh là sao chứ?

*****

Vở kịch nhỏ

Chuyên viên trang điểm: Thầy Diệp, cổ anh… khụ khụ… Tôi che giúp anh nhé.

Ba ba Diệp: Không cần.

Chuyên viên trang điểm:?

Chuyên viên trang điểm khó xử nhìn bên kia: Nhiếp ảnh Tân, thật là không cần che ạ?

Vãn tử: Khụ khụ, nếu bạn gái thầy Diệp không cho che, vậy… thì không che thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.