Thế Giới Tặng Em Cho Anh

Chương 77



Hôm nay Diệp Nam Bình dẫn trợ lý theo, trợ lý chào hỏi với Tân Vãn Thành, một câu “Cô Tân” thì giống y như năm đó khi Tân Vãn Thành mới vào In studio gọi “Thầy Diệp”, giọng điệu không có gì khác biệt.

Tuy là thật ra Tân Vãn Thành so với trợ lý Diệp Nam Bình còn nhỏ hơn người ta một tuổi, nhưng Tân Vãn Thành nhanh chóng thích ứng với xưng hô này, để trợ lý của mình đưa Diệp Nam Bình đến phòng trang điểm.

Diệp Nam Bình chỉ cần chải lại tóc một chút, che một ít khuyết điểm trên mặt là được. Công việc của stylist với chuyên viên trang điểm rất đơn giản, stylist chỉ cần tạo sơ kiểu tóc cho Diệp Nam Bình, nhưng mà chuyên viên trang điểm lại bị dấu hôn trên cổ anh làm khó xử. Vị trí dấu hôn này cực kỳ xảo quyệt, ngoài cách mặc áo lông cao cổ thì không một cổ áo nào có thể che giấu được. Nhưng vẻ lạnh lùng của Diệp Nam Bình làm chuyên viên trang điểm hơi mất bình tĩnh: “Thầy Diệp, cổ của anh… Tôi giúp anh che một chút nhé.”

Diệp Nam Bình nhìn theo ánh mắt chuyên viên trang điểm, nhìn qua kính thấy dấu hôn trên cổ mình: “Không cần.”

Phòng bên kia, biên tập viên cầm mấy bộ quần áo tới cho Tân Vãn Thành chọn, Tân Vãn Thành rất muốn chọn áo ngắn tay, dáng người anh đẹp như vậy, không lộ ra thì tiếc, nhưng mà cảm thấy áo sơ mi thì lại có vẻ nghiêm trang đứng đắn cấm dục cũng cực đẹp, nhất là khi cổ tay áo xắn tới khuỷu tay, lộ ra hình xăm trong lòng bàn tay anh. Đơn giản là dẫn biên tập viên tới phòng trang điểm để Diệp Nam Bình tự chọn.

Hai người vừa tới cửa phòng thì nghe chuyên viên trang điểm muốn giúp Diệp Nam Bình che dấu hôn đi. Diệp Nam Bình nhìn hai người qua gương, giải thích với chuyên viên trang điểm: “Bạn gái tôi nói không cho che.”

Lời vừa dứt, ngọn lửa nhiều chuyện lập tức bùng lên trong mắt biên tập viên, liếc mắt với Tân Vãn Thành. Tân Vãn Thành cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh không nói tiếng nào.

Cô nói không cho che khi nào chứ…

Chuyên viên trang điểm khó xử nhìn Tân Vãn Thành, như đang trưng cầu ý kiến của cô, Tân Vãn Thành chỉ có thể ho khan: “Nếu bạn gái thầy Diệp không cho che, vậy… không cần che.”



Rất nhanh đã tới thời gian chụp ảnh. Quả nhiên Diệp Nam Bình chọn quần tây áo sơ mi, mang giày trắng. Anh ngồi trước ống kính, Tân Vãn Thành phía sau ống kính lập tức có cảm giác rung động. Lần đầu tiên cô bị anh hấp dẫn, chính là khi anh đang chụp ảnh quảng cáo ô tô, khi đó anh cũng mặc trang phục như thế này, đơn giản mà chuyên nghiệp.

Diệp Nam Bình theo thói quen cau mặt trước ống kính, Tân Vãn Thành chụp thử hai tấm, không phải cảm giác mà cô muốn. Cô lấy máy ảnh khỏi giá đỡ, đến gần anh hơn: “Thầy Diệp, anh hãy tưởng tượng như máy ảnh là người yêu anh, dùng ánh mắt vuốt ve nó.”

Diệp Nam Bình nhìn vào máy ảnh theo lời cô nói, nhưng chỉ một giây sau, ánh mắt lại trở về trên người cô. Anh hơi mỉm cười: “Tưởng tượng em là người yêu anh thì có lẽ sẽ dễ hơn.”



Vừa dứt lời, toàn thể người xung quanh chết lặng.

Nhất là những người vừa rồi có mặt trong phòng trang điểm, càng có vẻ như tam quan vỡ vụn.

Không phải Diệp Nam Bình có bạn gái sao?

Không phải Diệp Nam Bình là người cao ngạo lạnh lùng nổi tiếng trong giới sao?

Vậy là…

Lời anh mới nói kia là trêu ghẹo nhiếp ảnh gia sao?

Tân Vãn Thành cực kỳ xấu hổ, hận không thể liếc chết anh, nhưng mà trong phòng nhiều người đang nhìn cô chằm chằm, cô không thể nhăn mặt được, chỉ có thể cố gắng giữ nụ cười, bấm máy.

Đúng là có “vật tham chiếu”, sau đó Diệp Nam Bình nhanh chóng có tinh thần, ánh mắt dịu dàng mà đầy sức mạnh. Nội dung phỏng vấn trước đó cũng đã thống nhất thông qua, việc phỏng vấn rất thuận lợi, chưa đầy hai giờ thì kết thúc công việc.

Diệp Nam Bình đi về phòng trang điểm dưới lầu thay quần áo, trợ lý Diệp Nam Bình cũng đi theo, mọi người ai bận việc nấy. Tân Vãn Thành đang chỉnh lại ảnh vừa chụp thì nghe stylist và chuyên viên trang điểm ở bên cạnh tám chuyện.

“Thầy Diệp không giống như trong tưởng tượng cho lắm.” Stylist nhìn theo bóng Diệp Nam Bình xuống lầu cảm thán.

Chuyên viên trang điểm bỏ lỡ khúc đặc sắc nhất khi mới bắt đầu chụp ảnh nên tưởng stylist nói chuyện khác, cười nói: “Trước đó tôi có làm việc với bên studio của anh ấy rồi, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy tôi cũng không ngờ anh ấy đẹp trai đến vậy.”

Chuyên viên trang điểm từng làm việc với In studio hai lần, lần đầu tiên gặp Diệp Nam Bình cũng hết sức bất ngờ. Có điều lúc đó nhân viên In studio nói Diệp Nam Bình không có bạn gái, chuyên viên trang điểm nghĩ nói không chừng người ta lại có bạn trai. Rốt cuộc thì người vừa đẹp trai vừa có tiền, xác suất độc thân quá thấp. Có điều không thể ngờ Diệp Nam Bình hiện giờ không những có bạn gái mà còn là thuộc loại bị vợ quản nghiêm, bạn gái tạo dâu tây, bảo không được che thì không dám che.

Stylist thấy chuyên viên trang điểm đối với Diệp Nam Bình có vẻ rất thán phục thì không khỏi lắc đầu.

“Tôi không nghĩ anh ấy như vậy…” stylist cân nhắc tìm từ, “… sẽ trêu ghẹo người ta như vậy.”

Trêu ghẹo này không phải ý khen, mà nghe như thể “không đứng đắn”.

Chuyên viên trang điểm lập tức hào hứng hẳn lên: “Anh ấy trêu ai?”

Stylist lặng lẽ hất hàm chỉ về phía Tân Vãn Thành.

Tân Vãn Thành quay lưng về phía các cô ấy, không biết mình bị chỉ mặt đặt tên, quay người đứng lên, cố ý gọi trợ lý hỏi: “Cơm đã đến chưa?”

“Đến rồi, ở phía trước đây.” Trợ lý trả lời.

Studio theo kiểu gác xép, có một bàn họp bên dưới lầu, thường dùng để ăn cơm. Tân Vãn Thành gọi stylist và chuyên viên trang điểm: “Cùng đi ăn cơm đi.”

Cứ tưởng đã qua chuyện rồi, chuyên viên trang điểm lại hết sức thành thật mà nhìn Tân Vãn Thành từ trên xuống dưới: “Nhiếp ảnh gia Tân, thầy Diệp… trêu cô?”

“…”

Chuyên viên trang điểm nghĩ lại thì lại thấy không đúng: “Không phải thầy Diệp có bạn gái rồi sao?” Sao lại còn đi trêu chọc con gái người ta chứ?

Tân Vãn Thành theo thói quen tính sờ sờ mũi, hơi bất đắc dĩ. Đúng là đàn ông mà đẹp trai là cái tội, chuyện gì cũng do anh mà ra. Tân Vãn Thành đang nghĩ xem nên nói sao cho qua chuyện thì cầu thang truyền tới tiếng bước chân.

Quay đầu nhìn lại, Diệp Nam Bình đã thay quần áo của mình xong đang lên cầu thang. Diệp Nam Bình trong ánh mắt của mọi người đi tới trước mặt Tân Vãn Thành: “Cơm trưa thì thế nào? Em ăn cùng với mọi người hay là…?”

Studio có bao lớn đó, Diệp Nam Bình nói thế tất cả mọi người đều nghe thấy – chuyên viên trang điểm, stylist, cả biên tập viên lẫn nhân viên Tân Vãn Thành đều nghe. Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về đây, dừng lại trên người Tân Vãn Thành, Tân Vãn Thành cảm thấy da đầu tê rần.

Từ dấu dâu tây, tới chuyện trêu chọc, lại tới chuyện cơm trưa, anh cố ý phải không? Tạo cho cô một đống rắc rối…

Diệp Nam Bình tựa như ý thức được mình nói gây nên một trận sóng to gió lớn, ánh mắt nhìn qua quần chúng ăn dưa xung quanh, giải thích một câu: “Ngại quá, quên giới thiệu, đây là bạn gái tôi.”



Diệp Nam Bình bình thản quăng ra một trái bom hạng nặng, dắt tay bạn gái rời đi.

Để lại mọi người ngây người tại chỗ, đối mặt nhìn nhau.



Mãi tới khi ngồi vào trong xe Diệp Nam Bình, vẻ mặt Tân Vãn Thành vẫn cứng đờ.

Anh cứ vậy dẫn cô đi, studio chẳng phải sẽ rối loạn sao? Tân Vãn Thành theo bản năng mở cửa xuống xe, Diệp Nam Bình đột ngột dẫm mạnh chân ga, không cho cô có cơ hội đụng tới nắm tay cửa, trực tiếp rời khỏi bãi đỗ xe.

Tân Vãn Thành nghiến răng tính sổ: “Ai là bạn gái anh hả?”

Anh cười mà lại xụ mặt: “Em nhẫn tâm để anh bị mấy cô ấy coi là quỷ háo sắc trêu chọc gái linh tinh hả?”

Tân Vãn Thành sửng sốt: “Vừa nãy mấy cô ấy nói anh nghe được hả?”

“Nghe được một nửa.”

Tân Vãn Thành ôm dây an toàn, vẫn hơi khó chịu nhưng cũng không thể phản bác được gì. Dừng một chút, chỉ có thể bất lực thở dài: “Theo mức độ nổi tiếng của anh trong giới thì không tới 3 ngày tất cả mọi người đều biết quan hệ của chúng ta.”

“…” anh đang có ý này, Diệp Nam Bình chỉ cười không nói.

Kết quả là Tân Vãn Thành đoán sai—

Cần gì 3 ngày? Đêm đó cô tham gia hoạt động của Vogue, biên tập đã hợp tác với cô khi chụp ảnh cho Vogue đã hỏi cô: “Sao thầy Diệp không đi cùng cô à?”

“…” nụ cười Tân Vãn Thành vừa nở ra suýt tí đã không còn giữ được nữa.

Biên tập còn nói thêm: “Sau này cô đưa thầy Diệp tham gia nhiều hoạt động của chúng tôi hơn nhé, anh ấy thật sự rất ít xã giao.”

Nụ cười Tân Vãn Thành lại cố gắng kéo lên, cuối cùng cũng tạo thành nụ cười giả lả: “Cố gắng hết sức, cố gắng hết sức.”

*****

Vở kịch nhỏ

Ba ba Diệp: Giúp lão Triệu kêu gọi fan mà không giúp tôi, do tôi không động đao thì mấy người muốn phiêu sao thì phiêu hả?

Lão Triệu: Ai bảo cậu không chia sẻ vụ vớ đeo kia cho tôi? Fans của tôi đau lòng nên đi tranh phúc lợi cho tôi thì sao chứ?

Ba ba Diệp: Fans của cậu nhiều bằng tôi không? Tới đây tới đây, thử xem ai hơn, thắng thì được thêm 0.5.



Tác giả: Mọi người là fans của ai? Giơ tay lên đi ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.