Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 156: Giành trước là được



Diệp Vân từ trên cao nhìn xuống Chung Ưng, với ánh mắt tràn đầy mỉa mai.

Chung Ưng hơi nhúc nhích ngón tay nhưng không có nửa phần sức lực. Thức thứ ba Diệt Thế Thần Lôi của Lôi Vân Điện Quang Kiếm hầu như đánh xuyên qua thân thể của hắn, làm cho chân khí trong cơ thể bị tán loạn, khí hải cơ hồ biến mất và cũng không cách nào ngưng tụ chân nguyên.

Đạo công kích này vượt xa khỏi dự đoán của Chung Ưng, gần như đưa hắn vào chỗ chết.

“Ngươi… Ngươi muốn làm gì.” Chung Ưng hơi thở mỏng manh, gắng gượng nói ra.

Diệp Vân giẫm chân lên mặt hắn, nói: “Ta muốn làm gì sao? Dĩ nhiên là giết người đoạt bảo giống ngươi.”

Chung Ưng đột nhiên có một tia khí lực, thét lên một tiếng: “Ngươi không thể giết ta.Nếu như ngươi giết ta thì sẽ chọc đến phiền toái lớn, dù cho thông qua khảo hạch trở thành đệ tử nội môn cũng sẽ khó tiến tới.”

Diệp Vân cười ha ha, chân dùng sức dẫm xuống mặt Chung Ưng.

“Ta nói thật đấy, ta là người của Dương sư huynh. Nếu ngươi giết ta thì nhất định Dương sư huynh sẽ giết chết toàn bộ các ngươi, hơn nữa là dùng phương pháp tàn nhẫn nhất.” Chung Ưng hoảng hốt, la lên oa oa.

“Dương sư huynh là ai?” Lông mày Diệp Vân chau lên, lạnh giọng hỏi.

Chung Ưng cảm thấy chân đang giẫm trên mặt hơi buông ra một chút, thở phì phò trả lời: “Dương sư huynh chính là thủ lĩnh của Quân Tử Đường trong nội môn, ta chính là người của Quân Tử Đường, nếu ngươi giết ta thì sẽ rơi vào sự đuổi giết vô tận của Quân Tử Đường.”

“Quân Tử Đường là đồ chơi gì? Còn có vị sư huynh kia, ngươi giải thích toàn bộ cho ta, có lẽ ta sẽ cho ngươi một con đường sống.” Diệp Vân híp mắt lại, trong mắt hiện lên một đạo dị sắc.

“Toàn bộ đệ tử nội môn Vô Ảnh Phong không phải mỗi ngày tu luyện dưới sự lãnh đạo của tông môn, trái lại tông môn mặc kệ bọn hắn, ngày thường ngoài việc cung cấp tài nguyên, nhiệm vụ cùng khen thưởng thì rất ít khi can thiệp đến việc tu luyện của đệ tử nội môn. Vì vậy qua một thời gian thì những đệ tử này liền tạo thành tổ chức cho riêng mình, có khoảng vài chục cái lớn nhỏ mà trong đó Quân Tử Đường, Nhất Kiếm Minh, Thanh Tiêu Tổ là những tổ chức mạnh nhất.Thủ lĩnh Quân Tử Đường chính là Dương Hóa Long sư huynh có tu vi đã đạt đến Luyện Khí Cảnh thất trọng, gần như vượt trội nhất trong đồng môn. Nếu ngươi giết ta thì hậu quả có thể tưởng tượng.” Chung Ưng vội vàng nói. Sợ nói chậm một chút sẽ bị Diệp Vân giẫm nát đầu hắn.

“Quân Tử Đường, Nhất Kiếm Minh, Thanh Tiêu Tổ, nghe có điểm ý tứ. Ngược lại tu vi Luyện Khí Cảnh thất trọng của Dương Hóa Long cũng khá cao.” Diệp Vân híp mắt, chậm rãi nói.

“Đúng vậy, Dương sư huynh chính là đệ tử thiên tài trong thế hệ trẻ này, tu vi đạt tới Luyện Khí cảnh thất trọng đỉnh phong, chân khí trong cơ thể đã ngưng luyện thành cương, chỉ kém nửa bước là có thể Trúc Cơ thành công, sau này tiền đồ vô lượng. Ta có thể giới thiệu các ngươi vào Quân Tử Đường, dưới sự che chở của Dương sư huynh thì không ai dám trêu chọc các ngươi.” Chung Ưng nhìn thấy Diệp Vân hơi buông lỏng liền dẫn dụ, muốn Diệp Vân thả hắn.

“Luyện Khí Cảnh thất trọng mạnh như vậy, thật khiến người khác ngưỡng mộ đấy.” Diệp Vân vừa cười vừa nói.

“Đúng vậy, thực ra mơ ước cả đời của chúng ta là tu luyện đến Luyện Khí Cảnh thất trọng, sau đó thử xem có thể Trúc Cơ thành công không, nhưng mà không ai có thể giống như Dương sư huynh, mới hơn hai mươi tuổi đã có cơ hội Trúc Cơ.” Chung Ưng thấy Diệp Vân buông chân ra liền thở dài một hơi.

“Như vậy, chẳng phải Thiên Kiếm Tông ta lại thêm một gã tuyệt thế thiên tài giống Mộ Dung Vô Tình.” Diệp Vân nói giọng nhàn nhạt.

“Mộ Dung Vô Tình là ai? Phải là Mộ Dung Vô Ngân chứ? Tuy Mộ Dung Vô Ngân cũng kinh tài tuyệt diểm, mới mười bảy tuổi đã đạt đến Luyện Khí Cảnh ngũ trọng, nhưng mà so sánh với Dương sư huynh vẫn kém hơn rất nhiều, cách nhau một trời một vực, không đáng nhắc tới.” Chung Ưng ngơ ngác một chút, khinh thường nói.

Theo thời gian trôi qua, Chung Ưng tựa hồ khôi phục một phần, tuy nhiên chân khí trong cơ thể không cách nào tăng lên nửa phần, muốn bóp nát bùa hộ mệnh để thoát đi cũng không được.

Diệp Vân nhìn hắn một cái, trong lòng cười lạnh. Tên này đến cả Mộ Dung Vô Tình cũng không biết, còn dám nói năng bừa bãi. Trái lại Mộ Dung Vô Ngân chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã tu luyện đến Luyện Khí Cảnh ngũ trọng, thật sự là kinh người.

Diệp Vân cảm thấu tốc độ tu luyện của hắn đã cực nhanh, trong mấy tháng từ Luyện Thể Cảnh tam trọng đến Luyện Khí Cảnh nhất trọng, tốc độ như vậy đã nhanh nhất trong đám người này.

Nhưng mà, thật không thể tượng tượng nổi Diệp Vô Ngân ngắn ngủn trong mấy tháng, liền tu luyện từ Luyện Thể Cảnh đến Luyện Khí Cảnh ngũ trọng, e rằng với cứ tốc độ như vậy hắn cũng sẽ đạt đến tu vi Luyện Khí Cảnh thất trọng trong mấy tháng tiếp theo. Mười bảy tuổi có tu vi Luyện Khí Cảnh thất trọng, thật bất khả tư nghị.

“Thực lực Nhất Kiếm Minh cùng Thanh Tiêu Tổ như thế nào?” Diệp Vân ngồi xổm xuống, cười hỏi.

“Lão đại của Nhất Kiếm Minh là Kiếm Vô Song, hắn nói trên đời này chỉ có hắn mới gọi là kiếm, còn những người khác chỉ là đồ bỏ đi mà cái thế giới này chỉ cũng chỉ dung nạp được một thanh kiếm, chính là kiếm của hắn. Cho nên, hắn mới thành lập Nhất Kiếm Minh. Thanh Tiêu Tổ thì đột nhiên xuất hiện một tháng trước, quật khởi nhanh chóng, sau khi giao thủ cùng Quân Tử Đường cũng không bị thiệt thòi nên được bài danh vào vị trí thứ ba.” Chung Ưng chậm rãi trả lời.

Diệp Vân chau mày, nói: “Lão đại của Thanh Tiêu Tổ là ai?”

“Không rõ lắm, nghe nói là nữ tử nhưng không có ai thấy mặt nàng. Nàng này có tu vi cực cao, gần như có thể giết thuộc hạ của Dương sư huynh trong ba… ba mươi chiêu, thực lực phi phàm.” Chung Ưng nhanh chóng trả lời, sau cùng có phần do dự.

“Lại là nữ tử.” Trong mắt Diệp Vân hiện lên một tia dị sắc, so với tưởng tượng của hắn thì cuộc sống bên trong nội môn càng thêm đặc sắc hơn. Xem ra đã đến lúc rời khỏi ngoại môn và gia nhập vào nội môn rồi.

“Diệp Vân, nếu như ba người các ngươi đồng ý thì ta sẽ giới thiệu Dương sư huynh cho các ngươi. Chỉ cần gia nhập tổ chức đứng đầu Quân Tử Đường của Vô Ảnh Phong thì sau này tại Vô Ảnh Phong không ai dám khi dễ các ngươi.” Chung Ưng rốt cuộc khôi phục một ít khí lực, tuy chân khí vẫn không cách nào điều động nhưng có thể miễn cưỡng đứng dậy.

Diệp Vân nhìn hắn, nhíu mày.

“Diệp Vân sư đệ, ba người các ngươi đều là đệ tử có thiên phú cực cao. Chỉ cần có thêm ta tiến cử, dĩ nhiên Dương sư huynh sẽ chọn ba ngươi làm tâm phúc và trọng điểm bồi dưỡng.” Chung Ưng đứng lên, run rẩy vươn tay, muốn vỗ vai Diệp Vân một cái.

Diệp Vân híp mắt lại, cười nói: “Đúng không?”

“Đương nhiên!” Chung Ưng nâng tay trái lên vỗ ngực một cái.

Đùng!

Bỗng nhiên, trên không trung vang lên một tiếng thanh thúy. Lập tức nghe thấy Chung Ưng hét thảm một tiếng, cả người bay ngược ra ngoài, té xuống mặt đất ầm ầm.

“Ta cho phép ngươi đứng lên sao?” Giọng Diệp Vân lạnh như băng, một lần nữa giẫm chân lên mặt Chung Ưng.

“Ngươi không thể giết ta. Nếu giết ta thì tuyệt đối Dương sư huynh sẽ tìm các ngươi gây sự. Thật sự, sẽ là đại phiền toái đấy.” Chung Ưng nói lớn.

“Dương sư huynh là thứ gì, ta là Âm sư huynh đây, yên tâm đi a.” Diệp Vân cười lạnh một tiếng. Dưới chân hơi dùng sức, một cỗ chân khí từ lòng bàn chân xuyên qua đầu Chung Ưng, lập tức giết chết linh hồn hắn.

Chung Ưng có tu vi Luyện Khí Cảnh tứ trọng lại bị Diệp Vân đạp chết như vậy, mặc kệ trước đây hắn phong quang như thế nào thì thời khắc này đều tan thành mây khói.

Diệp Vân đưa tay điểm một cái, nhẫn trữ vật trên tay Chung Ưng liền rơi vào lòng bàn tay hắn. Hắn truyền chân khí vào để phá vỡ tia cấm chế cuối cùng, tức thì đồ vật Chung Ưng cất giấu trong những năm này đều xuất hiện trong mắt Diệp Vân.

Một bên khác, Đoàn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng đã đi lên, nhìn về phía Diệp Vân, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.

“Hai người các ngươi sững sờ cái gì? Còn không đi thu đồ của hai tên kia vào.” Diệp Vân chứng kiến hai người ngây ra, đành phải quát to một tiếng.

Hai người khẽ giật mình, lập tức hồi phục tinh thần, cười ha ha rồi phóng về phía thi thể Tần Xung và Tần Thiên.

Chỉ một lát công phu, bảo vật trên thân ba người đều bị tìm ra, chồng chất giống như một ngọn núi nhỏ trước mặt đám người Diệp Vân.

“Đồ vật trên người ba tên này cũng thật nhiều, tài nguyên đủ ta tu luyện mấy năm nha.” Trong mắt Dư Minh Hồng tràn đầy những ngôi sao nhỏ, trong giọng nói không hề che giấu một tia tham lam.

Đoàn Thần Phong nhíu mày, nhìn sang Diệp Vân.

Diệp Vân không nói gì, tiếp tục dò xét đống đồ vật trước mắt.

“Lại có lệnh bài. Xem ra mấy người này đã ra tay cướp đoạt lệnh bài.” Đoàn Thần Phong bỗng nhiên tìm được một chiếc lệnh bài màu lam nhạt, trên đó viết một chữ cái màu vàng, khác hoàn toàn với hộ phù bảo vệ tính mạng.

“Chỗ này cũng có.” Âm thanh dư Minh Hồng vang lên. Hắn cũng tìm được một chiếc lệnh bài màu lam trên người Xung Thiên.

“Những thứ này chính là lệnh bài sao?” Diệp Vân nhìn lướt qua, sau đó lấy ra bảy chiếc từ đống đồ trước mặt.

Ba mươi danh ngạch khảo hạch thì bọn Chung Ưng đã có chín cái lệnh bài.

“Vậy chúng ta không cần phải lo lắng chuyện lệnh bài nữa. Chỉ cần chờ đến lúc chấm dứt tỷ thí, liền có thể đạt được tư cách tham gia khảo hạch đệ tử nội môn.” Dư Minh Hồng mừng rỡ, ba người mà có tận chín chiếc lệnh bài là quá đủ rồi.

“Nếu như Chung Ưng cùng Chân Hoa Thành cảm thấy người đạt được lệnh bài càng ít càng tốt thì chúng ta cần gì chống đối với bọn họ? Chờ chúng ta giết Thần Vũ Thứu Vương, liền đi giết Chân Hoa Thành ngu xuẩn kia.” Đoàn Thần Phong cười hắc hắc, trong mắt hiện lên một tia sát ý.

“Vậy những đồ vật này làm sao bây giờ?” Dư Minh Hồng nhìn đống tài nguyên trước mắt, chần chừ hỏi.

Đồ vật tìm ra trên ba người Chung Ưng cực kỳ lộn xộn, linh thạch, đan dược, kỳ hoa, dị thảo…, cái gì cũng có, căn bản không biết thứ nào giá trị hơn.

Diệp Vân vốn không thiếu linh thạch, cũng không thiếu đan dược, lại càng không ít kỳ hoa dị thảo nên những tài nguyên trước mắt này không có bất kỳ lực hấp dẫn nào với hắn.

“Ta muốn bình Uẩn Khí Đan này, những thứ khác các ngươi chia với nhau đi.” Diệp Vân tiện tay cầm lấy một cái bình ngọc nhỏ, bên trong chứa ba viên Uẩn Khí Đan.

Hắn không để đống đồ vật này vào mắt nên chỉ cầm bình Uẩn Khí Đan này vui đùa một chút, bởi vì hắn có Uẩn Khí Đan do tu sĩ Kim Đan Hoa Vận luyện chế nên phẩm chất rất tốt, cao hơn bình trước mắt này không chỉ một cấp bậc.

Đoàn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng hai mặt nhìn nhau, một đống lớn tài nguyên như vậy mà Diệp Vân lại không muốn? Rốt cuộc hắn muốn cái gì?

“Mặc kệ hắn, nếu như hắn không muốn thì chúng ta chia nhau, ta đếm đến ba liền đồng loạt ra tay cướp đoạt, ai lấy được là của người đó.” Đoàn Thần Phong cười ha ha, sau đó nghiêng đầu nhìn Dư Minh Hồng nói ra.

Dư Minh Hồng sững sờ, lập tức cười nói: “Như vậy cũng được, rất thú vị, Đoàn sư huynh đếm nha.”

Đoàn Thần phong gật đầu, nói: “Được, vậy ta đếm!”

“Một… ba!”

Chỉ nghe được Đoàn Thần Phong hô lên một, sau đó nhảy trực tiếp lên ba, thân hình giống như chó dữ chụp mồi, bay thẳng vào đống tài nguyên kia. ( Tên họ Đoàn này quá nham hiểm, bất quá ta thích nha ^ ^ )

Dư Minh Hồng đang đợi hắn hô hai thì chợt nghe ba, không khỏi sững sốt, tiếp theo hắn liền thấy hình ảnh Đoàn Thần Phong nhào vào đống tài nguyên. (Tiểu Dư của tỷ ngây thơ quá @.@ )

“Đoàn sư huynh, ngươi thật xấu!” Dư Minh Hồng quát to một tiếng, nhào tới.

Hai người lập tức giành giật thành một đoàn, trong khoảnh khắc các đồ vật bắn ra tứ tung.

Diệp Vân nhìn hai người, mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.