Nghe xong lời nói của Diệp Vân, trên mặt Dư Minh Hồng vốn đang lơ đãng và có một tia nôn nóng thì đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh.
Dư Minh Hồng yên lặng đứng xếp hàng sau lưng vài tên đệ tử khảo hạch. Cả người hắn dường như đã xảy ra thay đổi cực lớn, hắn trở nên vững vàng và bình tĩnh.
Diệp Vân nhận thấy thì không khỏi hiện lên một tia khiếp sợ. Lập tức nhẹ vuốt trán, khóe miệng hiện lên một nụ cười vui vẻ.
Kỳ thật, cửa thứ nhất khảo hạch tu vi tương đương với việc cho qua. Đệ tử không có tu vi Luyện Khí Cảnh, sao có thể thông qua thí luyện để đạt được danh ngạch khảo hạch đây?
Dư Minh Hồng chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên, sau đó từ từ rút tay về. Luyện Khí Cảnh nhất trọng, đủ tiêu chuẩn tham gia khảo hạch đệ tử nội môn. Hết thảy đều bình thường, đơn giản thông qua, không hề khiến người khác chú ý.
Diệp Vân nở nụ cười càng tươi tắn hơn, Dư Minh Hồng bỗng nhiên thay đổi làm cho hắn nghĩ tới hai chữ, giác ngộ!
Trên con đường tu tiên, có đôi khi chịu khổ chịu khó tu luyện cũng không nhất định sẽ đạt được kết quả như mong muốn. Đối với việc lĩnh ngộ thiên đạo, có đôi khi chỉ trong nháy mắt chợt thông suốt một phần, sau đó sẽ hiểu ra và cảnh giới liền tăng lên.
Đây là một trong những sức hấp dẫn của tu tiên, cũng không phải vì thiên phú ngươi rất cao, hay là tài nguyên dồi dào mà nhận được thiên đạo ưu ái.
Từng đệ tử lần lượt đi lên, sau đó lại đi về. Tu vi Luyện Khí Cảnh nhất trọng đến tứ trọng đều có xuất hiện, mỗi người đều có thể thông qua khảo hạch để đạt được tư cách vào vòng tiếp theo.
Diệp Vân từ từ tiến lên, nhìn Thí Chân Chi Kính không có nửa điểm khẩn trương, cũng không cần phải khẩn trương. Hắn vươn tay ra, chân khí hội tụ tại lòng bàn tay rồi nhẹ nhàng áp vào nó.
Đột nhiên, phía trên Thí Chân Chi Kính tỏa ra ánh sáng rực rỡ, vòng sáng ngoài cùng phát ra vầng sáng chói mắt.
“Không thể tưởng tượng được chân khí của hắn ngưng luyện thật mạnh mẽ, thực sự là hiếm thấy.” Mộc trưởng lão nhìn thấy, lộ vẻ rất ngạc nhiên.
Phải biết rằng, Luyện Khí nhất trọng Ngưng Khí Cảnh chỉ là bước đầu của việc ngưng khí, nhưng mà chân khí của Diệp Vân lại làm cho Thí Chân Chi Kính tỏa ra ánh sáng chói mắt, dường như không thể mở mắt ra. Điều này thể hiện chân khí trong cơ thể hắn đã mạnh mẽ đến tình trạng khó mà tin được.
Diệp Vân gật gật đầu, việc này cũng nằm trong dự liệu của hắn. Mặc dù hắn chỉ có tu vi Luyện Khí Cảnh nhất trọng, nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng chân khí của mình đã mạnh mẽ đến mức nào.
Ngay khi Diệp Vân chuẩn bị rút tay về thì chợt hắn kinh ngạc nhìn thấy, đạo vòng tròn thứ hai trên Thí Chân Chi Kính phát ra vầng sáng chói mắt hơn.
Luyện Khí Cảnh nhị trọng sao?
Sao có thể xảy ra chuyện này?
Diệp Vân mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nhìn đạo ánh sáng kia với vẻ nghi hoặc.
Nhưng mà, không đợi nét mặt hắn kịp thay đổi thì vầng sáng thứ ba trên Thí Chân Chi Kính cũng bỗng nhiên sáng lên.
Luyện Khí Cảnh tam trọng?
Diệp Vân hoàn toàn choáng váng, hắn chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể không ngừng chảy ra, rót vào bên trong Thí Chân Chi Kính.
Chẳng những hắn ngây người tại chỗ mà toàn bộ đám người Lan trưởng lão đều kinh ngạc đến ngây người.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải Diệp Vân có cảnh giới Luyện Khí Cảnh nhất trọng sao? Vì sao Thí Chân Chi Kính lại sáng lên ba đạo vòng tròn?” Đại trưởng lão Thuần Vu Diễn trên mặt lộ vẻ chấn động, bất khả tư nghị hỏi.
“Hắn chỉ là Luyện Khí Cảnh nhất trọng sao? Đúng vậy, lúc trước ta thấy khí tức của hắn chính là Luyện Khí Cảnh nhất trọng. Nhưng mà, tại sao Thí Chân Chi Kính xảy ra biến hóa như vậy?” Mộc trưởng lão đứng bên cạnh, nghe nói như thế thì vẻ mặt trở nên kinh ngạc.
“Các ngươi xem kìa, đạo vòng tròn thứ tư cũng sáng lên, ánh sáng không có chút dấu hiệu giảm bớt nào.” Lan trưởng lão chỉ vào Thí Chân Chi Kính, nói lớn.
“Luyện Khí Cảnh tứ trọng, tiểu tử này trùng kích đến Luyện Khí Cảnh tứ trọng lúc nào? Chẳng lẽ hắn che dấu cảnh giới, thậm chí chúng ta cũng không phát hiện ra.” Thuần Vu Diễn nói với vẻ khó có thể tin.
“Chẳng trách Phong chủ Vô Ảnh muốn thu hắn làm đồ đệ, còn là người cuối cùng trong mười đại đệ tử, có thể sẽ truyền cho y bát. Xem ra hắn đã sớm biết tu vi chính thức của Diệp Vân, thật khó mà tin.” Mộc trưởng lão dường như giật mình hiểu ra, chợt vỗ đầu một cái.
Lúc này, chỉ có Mộ Dung Vô Ngân đứng bên kia nhíu mày, tu vi của hắn chính là được Mộ Dung Vô Tình tự tay dạy bảo nên năng lực phân biệt cũng xem như hiếm thấy. Nhưng mà, bất kể hắn dò xét như thế nào thì cảnh giới của Diệp Vân vẫn là Luyện Khí Cảnh nhất trọng. Như vậy, vì sao đạo vòng tròn thứ tư trên Thí Chân Chi Kính lại thắp sáng được?
Chuyện này đúng là bất khả tư nghị!
Mộ Dung Vô Ngân yên lặng nhìn Diệp Vân đứng trước Thí Chân Chi Kính, trong mắt hiện lên một tia dị sắc rồi từ từ trở nên lạnh lùng.
Khảo thí của Diệp Vân đã vượt quá dự liệu của mọi người. Ngay cả kẻ to mồm như Đoàn Thần Phong cũng phải há hốc mồm mắt lồi cả ra ngoài. Những đệ tử ngoại môn khác càng sợ ngây người, một số đệ tử có chút đầu óc thì đột nhiên bừng tĩnh hiểu ra, đây mới là tu vi thật sự của Diệp Vân a, chẳng trách có thể giết chết Chân Hoa Thành và Chung Ưng.
Chỉ có Dư Minh Hồng là lẳng lặng nhìn Diệp Vân, trên mặt không hiện ra buồn vui, trong mắt cũng không có bất kỳ cái gì rõ ràng mà chỉ có một phần thong dong và một chút bình thản.
Hắn cứ nhìn Diệp Vân như vậy, khóe miệng đột nhiên mỉm cười một cái đầy thâm ý.
Bốn đạo ánh sáng chói mắt, gần như khiến người ta không thể mở mắt ra được. Tuy nhiên, vòng ánh sáng thứ năm không sáng lên nên khảo thí của Diệp Vân cũng dừng lại ở đây.
Diệp Vân chậm rãi hạ tay xuống với vẻ mặt mê mang, chính hắn cũng không tin những phát sinh vừa rồi. Hắn vô thức nín hơi ngưng thần, quan sát và đánh giá cảnh giới của mình, vẫn là Luyện Khí Cảnh nhất trọng như cũ.
Thế nhưng, tại sao Thí Chân Chi Kính này lại phát sinh ra biến hóa như vậy? Cư nhiên lại có bốn đạo ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Bốn đạo ánh sáng nở rộ, đại diện cho cảnh giới đạt tới Luyện Khí Cảnh tứ trọng. Quả thật chênh lệch giữa nhất trọng và tứ trọng không thể tính theo lẽ thường, có thể nói là một trời một vực.
Diệp Vân chậm rãi đi xuống, toàn bộ bên trong điện khảo thí yên tĩnh, thậm chí tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
“Diệp Vân, không thể tin được ngươi lại có bí pháp ẩn giấu tu vi.” Lan trưởng lão không nhịn được, dẫn đầu nói ra.
“Đúng vậy, chúng ta thật sự xem thường ngươi rồi. Chân Hoa Thành và Chung Ưng không thể đạt được tư cách khảo hạch cũng không oan uổng.” Thuần Vu Diễn cũng gật gật đầu bổ sung.
Mộc trưởng lão đi lên một bước, nhìn Diệp Vân, nói: “Tốt lắm Diệp Vân, xem ra nhãn lực của Phong chủ Vô Ảnh cao hơn so với chúng ta rất nhiều.”
Diệp Vân im lặng một hồi, chính hắn cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Cảnh giới không giống như linh lực chân khí, chỉ cần tu luyện liền có thể tích trữ đầy đủ để nâng cao. Cảnh giới chính là thiên đạo, cần phải có lĩnh ngộ với thiên đạo mới có thể tăng lên. Diệp Vân trong đầu chỉ lĩnh ngộ nhất trọng Ngưng Khí Cảnh, trong cơ thể kỳ kinh bát mạch cũng chưa đả thông để vận hành chu thiên thì làm sao không phải là Luyện Khí Cảnh nhất trọng đây?
Nhưng lúc này hắn không biết phải nói sao, cũng không thể giãi thích được gì. Bởi vì phía sau hắn có hai gã đệ tử đi tới để bắt đầu khảo thí, một gã là Luyện Khí Cảnh nhị trọng, một gã tam trọng, không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy Thí Chân Chi Kính xuất hiện vấn đề.
Đám người Mộc trưởng lão chỉ có thể quy cho Diệp Vân tu luyện có bí pháp che giấu cảnh giới chân thật. Hoặc là có bảo vật nào đó trên người, giúp hắn ẩn giấu đi tu vi thực sự.
“Trách không được Vô Ngân nói ngươi không cần tham gia khảo nghiệm, đối với ngươi khảo hạch đệ tử nội môn chính là trò chơi trẻ con dễ dàng.” Mộc trưởng lão trên mặt hết sức vui vẻ, vỗ vỗ vai Diệp Vân.
“Mộc trưởng lão khen trật rồi.” Diệp Vân không thể không thừa nhận, chỉ cần hắn kiên quyết nói mình chính là tu vi Luyện Khí Cảnh nhất trọng. Như Vậy sẽ khiến Mộc trưởng lão càng thêm hứng thú, cuối cùng e rằng làm cho toàn bộ Thiên Kiếm Tông xôn xao, không người nào không biết.
Tuy rằng DV đã quyết định sẽ không che giấu thực lực, nhưng mà nếu như chỉ biết to mồm mà không đi kèm với thực lực cao cường thì chỉ tự tìm đường chết mà thôi. Sẽ có không biết bao nhiêu cao thủ đến gặp hắn đánh giá, chắc sẽ còn coi hắn là vật thí nghiệm để nghiên cứu kỹ lưỡng.
“Mỗi người đều có bí mật của mình, cao tầng Thiên Kiếm Tông ta cũng không hỏi đến. Chỉ cần ngươi là đệ tử của Thiên Kiếm Tông, lấy việc bảo vệ tông môn là nhiệm vụ vinh dự của mình thì tông môn sẽ không có bất kỳ thái độ gì đối với ngươi hay làm gì khác mà chỉ trọng điểm bồi dưỡng.” Mộc trưởng lão nhìn ra lo lắng trong lòng của Diệp Vân nên vừa cười vừa nói.
“Như vậy thì đệ tử yên tâm rồi, cám ơn Mộc trưởng lão.” Diệp Vân chỉ có thể đâm lao thì phải theo lao, khom mình hành lễ.
Mộc trưởng lão mỉm cười gật đầu, trên mặt lộ vẻ hài lòng. Không ngờ lần này hắn đến đây để tiến hành tuyển chọn đệ tử nội môn lại gặp người yêu nghiệt như Diệp Vân, làm cho hắn cực kỳ cao hứng.
Tuy rằng hắn không biết Diệp Vân che giấu tu vi bằng cách nào, nhưng mà chuyện này cũng không trọng yếu mà quan trọng là…, Diệp Vân xuất thân từ một tên đệ tử tạp dịch nhưng chỉ hơn ba năm ngắn ngủi đã tu luyện đến cảnh giới Luyện Khí Cảnh tứ trọng. Đây không phải là thiên tài bình thường mà còn có thể sánh vai với thế hệ kinh tài tuyệt diễm như Mộ Dung Vô Ngân. Phải biết rằng Mộ Dung Vô Ngân còn có đệ nhất thiên tài nghìn năm qua của Thiên Kiếm Tông là Mộ Dung Vô Tình tự mình dạy bảo. Hắn từ nhỏ tu luyện đã dùng lượng tài nguyên vô cùng phong phú, dường như đã đến tình trạng vô cùng vô tận. Nhưng mà tu vi chính thức của hắn bây giờ cũng chỉ là Luyện Khí Cảnh ngũ trọng, đương nhiên là hắn khác với đệ tử bình thường, hắn có thể dùng tu vi ngũ trọng chống lại cao thủ thất trọng đỉnh phong cũng không bị rơi xuống hạ phong.
Nhưng mà, Diệp Vân có thân phận và tài nguyên tu luyện như thế nào? Lại có thể tu luyện tới Luyện Khí Cảnh tứ trọng, chỉ sợ nói ra sẽ khiến cho toàn bộ người của Thiên Kiếm Tông chú ý đến. Mà một thiên tài như vậy lại được hắn khám phá ra khi khảo hạch, sau này một khi Diệp Vân trở thành trụ cột của tông môn thì công lao của hắn sẽ to lớn đến mức khó có thể tin.
Mộ Dung Vô Ngân ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Vân, nói: “Diệp Vân sư đệ, không thể tưởng tượng được tu vi của ngươi lại tăng nhanh như vậy, ta phải chúc mừng ngươi rồi. Với tu vi hiện tại của ngươi có lẽ sẽ có tác dụng phía trên. Đợi đến khi chấm dứt khảo hạch, trước tiên ngươi hãy đến Tuyệt Kiếm Phong tìm ta.”
Diệp Vân khẽ giật mình, tuy rằng Mộ Dung Vô Ngân có vẻ ôn hòa, giọng nói cũng rất bình thường. Nhưng mà cái loại cao cao tại thượng này khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
“Đợi sau khi khảo hạch chấm dứt rồi nói sau, dù ở đây được thông qua nhưng còn phải đi đến Vô Ảnh Phong trước để tiến hành khảo hạch tâm tính. Ta có thể trở thành đệ tử nội môn hay không còn chưa biết được, lời này của Vô Ngân sư huynh để ngày sau hãy nói.”
Mộ Dung Vô Ngân sững sờ, hắn không nghĩ tới Diệp Vân có thể đáp lại như vậy nên không khỏi hơi hơi nhíu mày lại.
“Cũng thế, nếu như khảo hạch đệ tử nội môn mà ngươi cũng không qua được thì cũng chẳng có tác dụng gì. Cứ như vậy đi, bây giờ ta đi trước còn ngươi an tâm khảo hạch, đợi đến sau khi trở thành đệ tử nội môn thì trước hết đến Tuyệt Kiếm Phong tìm ta.” Mộ Dung Vô Ngân nhìn Diệp Vân với ánh mắt lạnh lùng, nói xong câu này liền xoay người rời đi.
“Chuyện đó nói sau! Ta cũng không hứa trước là sẽ có thời gian tiến về Tuyệt Kiếm Phong!” Đối với giọng điệu và thái độ cao cao tại thượng của Mộ Dung Vô Ngân thì Diệp Vân thoạt nhìn cũng không xem trọng, thản nhiên trả lời.
Mộ Dung Vô Ngân mạnh mẽ xoay người lại, trong mắt mãnh liệt bắn ra tinh mang, lạnh lùng nhìn Diệp Vân.