Bốn chữ này vừa nói ra thì đúng ra vô cùng dễ dàng, đặc biệt là đối với hai người Diệp Vân và Tô Ngâm Tuyết. Thực lực của hai người đều có thể ứng phó được cao thủ Trúc Cơ Cảnh sơ kỳ, tuy nói trong Đoạn Hồn Sơn Mạch này tồn tại không ít ác đồ Trúc Cơ Cảnh và những đầu linh thú khác, thế nhưng chỉ cần sống sót thì có lẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Thế nhưng, sắc mặt của Tô Hạo lại vô cùng ngưng trọng. Hắn chính là cao thủ Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ, đối với tu vi của năm người trước mặt này thì vô cùng hiểu rõ. Ngay đến cả hắn còn khó có thể sống sót thì những người khác, tìm cách sống sót cũng là vô cùng khó khăn.
Diệp Vân cũng không biết là trong Đoạn Hồn Sơn Mạch này có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ đợi, ngay cả cao thủ như Tô Hạo cũng cảm thấy khó xử. Nhưng mà, từ khi có được Tiên Ma Chi Tâm thì tâm cảnh của hắn đã có sự biến hóa long trời lở đất, đối với điều này hắn hoàn toàn không quan tâm lắm. Hắn tuyệt đối không tin, ngay cả Tô Hạo cũng không thể sống sót thì bốn đệ tử khác, làm sao có thể toàn thân trở ra đây?
Tuyệt Kiếm Phong Mộ Dung Vô Ngân là một nhân tài kiệt xuất trong đệ tử trẻ tuổi, năm nay cũng chưa đến mười tám tuổi, lần thứ nhất gặp mặt thì cũng chỉ là Luyên Thể Cảnh ngũ trọng, lần thứ hai thì hắn vẫn chưa đạt đến Luyện Khí Cảnh. Cho dù hắn có tu vi cao tuyệt, thiên phú trác tuyệt, rồi lại có tài nguyên tu luyện vô cùng dồi dào thì tối đa cũng chỉ đạt đến Luyện Khí Cảnh đỉnh phong mà thôi, hoặc là khó khăn lắm mới có thể Trúc Cơ thành công.
Huống chi, Trúc Cơ nào có dễ dàng như vậy, đặc biệt là đối với những đệ tử kiệt xuất như Mộ Dung Vô Ngân, tu vi càng cao thì lĩnh ngộ về thiên đạo càng nhiều, càng sâu sắc thì khi Trúc Cơ sẽ khác hoàn toàn so với những đệ tử bình thường.Những đệ tử thiên tài này khi Trúc Cơ sẽ cực kỳ khó khăn. Nếu không thì như trường hợp của Mộ Dung Vô Tình, đệ tử thiên tài ngàn năm khó gặp của Thiên Kiếm Tông, Trúc Cơ thành công khi chưa hai mươi tuổi cũng không khiến cho người khác cảm thấy khó tin như vậy.
Tô Ngâm Tuyết mới mười tám tuổi đã đột phá đến Trúc Cơ cũng đã không bình thường rồi, phải nói là tuyệt diễm. Thế nhưng, thiên phú của nàng ta so với Mộ Dung Vô Tình thì vẫn còn kém xa, cho dù khi đột phá ít tuổi hơn so với hắn, nhưng mà thực lực chân chính sau khi Trúc Cơ, so với năm đó Mộ Dung Vô Tình đột phá thì cũng kém hơn rất nhiều.
Thiên phú của Mộ Dung Vô Ngân cực cao, cho nên hắn muốn đột phát đến Trúc Cơ Cảnh thì cũng cực kỳ khó khăn.
Nhưng mà, điều Diệp Vân lo lắng lại chính là Quân Nhược Lan. Cô bé này năm đó cùng tham gia khảo hạch đệ tử ngoại môn với hắn thì đã có thể lăng không bay múa, coi vách đá ngàn trượng chỉ như đất bằng, dễ dàng bay lên.
Ngày đó, Quân Nhược Lan rõ ràng đã được Thiên Chúc Phong mang đi.Mà Thiên Chúc Phong lại là phụ phong của Vô Ảnh Phong, dựa theo đạo lý thì tất nhiên nàng ta sẽ là đệ tử của Vô Ảnh Phong. Thế nhưng không hiểu tại sao nàng ta lại trở thành đệ tử của Thiên Thần Phong? Điều này vẫn là điều mà Diệp Vân nghi vấn trong lòng.
Diệp Vân có một loại suy đoán khá mơ hồ là, có lẽ tu vi của Quân Nhược Lan đã đạt đến một tình trạng bất khả tư nghị, thiên phú của nàng ta có lẽ còn cao hơn cả Tô Ngân Tuyết. Nếu như nàng ta hiện tại đã Trúc Cơ thành công thì rất có thể, thực lực của nàng ta giờ đã mạnh mẽ đến một mức độ khó tin.
Diệp Vân khẽ thở dài, đột nhiên trong đầu lại xuất hiện một gương mặt trẻ trung, quật cường, Thẩm Mặc.
Đây cũng là một tên đệ tử có thiên phú cao tuyệt. Thẩm Mặc đối với tu hành có lĩnh ngộ đặc biệt gi hay không thì Diệp Vân cũng không biết, thế nhưng mà tốc độ hấp thu linh thạch của Thẩm Mặc đúng là khó có thể tin. Tại thời điểm vẫn là Luyện Thể Cảnh sơ kỳ, tốc độ hấp thu của hắn so với Diệp Vân khi đạt được Tiên Ma Chi Tâm cũng đã nhanh gấp trăm ngàn lần. Nếu như hiện giờ hắn đã đạt đến Luyện Khí Cảnh thì không biết tốc độ hấp thu linh khí hiện giờ của hắn đã đạt đến trình độ như thế nào rồi?
Diệp Vân không dám nghĩ, mà cũng không cần phải suy nghĩ, Thẩm Mặc cứ như vậy biến mất, ngay cả nửa điểm tin tức cũng không có, nhưng mà dù sao đi nưa thì hắn cũng không có tham gia lần thí luyện này, cũng sẽ không trở thành đối thủ của hắn được.
“Tốt rồi. Các ngươi nên nhớ kỹ điều này. Mặc kệ trong bất cứ hoàn cảnh nào thì sinh tồn vẫn là điều quan trong nhất, trên con đường tu tiên thì còn sống thì còn hy vọng.” Tô Hạo nhìn về phía năm tên đệ tử đang trầm mặc thì mỉm cười, nói.
Đám người Diệp Vân không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu.
“Ta phải rời khỏi đây rồi. Một canh giờ sau thì Đoạn Hồn sơn mạch sẽ đóng cửa, mà mười ngày nữa mới mở ra, cho nên trong mười ngày này, các ngươi phải đồng tâm hiệp lực mà giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau sống sót. Bởi vì trong này, các ngươi không thể tìm được bất cứ sự trợ giúp nào cả, chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.” Tô Hạo thâm ý liếc về phía Diệp Vân một cái, sau đó thân hình liền bay vút lên, rồi lập tức biến mất trong không trung, dường như là đã thi triển một loại dịch chuyển tức thời nào đó vậy.
Đám người Diệp Vân nhìn về phía Diệp Vân biến mất, không ai nói gì, bầu không khí lúc này có chút nặng nề.
“Diệp Vân, Diệp Vân! Bây giờ chúng ta phải làm gì?” Thanh âm của Tô Linh liền phá vỡ sự im lặng.
“Không vội. Nếu như không có nhiệm vụ nào khác mà chỉ cần yêu cầu chúng ta sống sót trở về thì cũng không cần phải vội vã tìm kiếm cái gì, hay lả đi giết linh thú các loại. Trước tiên chúng ta hãy thương lượng qua một chút, làm quen địa hình của Đoàn Hồn sơn mạch này. Ta không tin lần này áp lực chủ yếu là do những đầu linh thú hay là những tên ác đồ kia, mà có lẽ chính là đến từ những đối thủ cạnh tranh của chúng ta.” Diệp Vân mỉm cười, rồi ngồi xuống đất.
Bốn người Tô Linh gật đầu, theo đó cũng ngồi xuống bên cạnh của Diệp Vân.
“ Mỗi một đầu linh thú đều có thực lực của một đệ tử Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, thậm chí là Trúc Cơ sơ kỳ, đúng là không dễ đối phó.” Sắc mặt Dư Minh Hồng vẫn còn có chút ngưng trọng.
“Đúng vậy, mà đây chỉ là những linh thú cấp thấp. Nếu như gặp phải linh cấp trung cấp, thậm chí là cao cấp thì với thực lực của chúng ta, đúng là không thể nào chống lại.” Tô Linh gật đầu.
“Linh thú thì có gì đáng lo chứ, linh thú bình thường thì sao có thể là đối thủ của con chim ngốc kia chứ.” Đoàn Thần Phong thì lại lộ vẻ thờ ơ. Bởi vì hắn nghĩ, Thần Vũ Thứu Vương chính là một tên gia hỏa tự mình tu luyện mà đột phá, linh thú bình thường thì sao có thể là đối thủ của nó cơ chứ.
“Tiểu tử thối, ngươi nói ai là chim ngốc?”
Đột nhiên, một thanh âm bén nhọn từ ngón tay của Diệp Vân truyền đến.
Đoàn Thần Phong nghe vậy thì hoảng sợ, nói: “Diệp Vân. Cái nhẫn trữ vật của ngươi rốt cuộc là thứ đồ chơi gì mà con chim ngốc kia vẫn có thể nghe được chúng ta nói chuyện vậy?”
Diệp Vân cũng khẽ giật mình. Bình thường thì bên trong nhẫn trữ vật hay là nhẫn trữ vật đều là một không gian độc lập, quy tắc trong đó khác hẳn hoàn toàn so với ngoại giới, bất cứ cái gì, ngay cả âm thanh cũng không thể truyền ra được. Nhưng mà, Thần Vũ Thứu Vương vừa rồi đúng là đã nghe được lời nói của Đoàn Thần Phong, hơn nữa lại từ trong Túi Linh thú đáp trả, rồi truyền từ trong Lôi Âm Hóa Long giới truyền ra, đúng là khó tin.
Đám người Tô Ngâm Tuyết và Dư Minh Hồng thì cũng vô cùng kinh ngạc nhìn hắn. Theo như sự hiểu biết của bọn họ thì loại sự việc như vậy đúng là không thể xảy ra.
Diệp Vân cười khổ, nói: “Đừng hỏi ta, ta cũng không biết.”
Lập tức, trong lòng hắn bỗng nghĩ đến một ý nghĩ, thử ngăn cách không gian trong Lôi Âm Hóa Long giới với ngoại giới, sau đó thử hô lên hai tiếng.
“Thứu Vương, ngươi có nghe thấy gì không?”
Không có bất cứ âm thanh nào truyền ra nữa, tựa hồ như không gian bên trong Lôi Âm Hóa Long giới đã hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới rồi.
Diệp Vân kiểm tra một cách cẩn thận thì phát hiện ra, theo sự thay đổi của ý nghĩ thì vách trong Lôi Âm Hóa Long giới xuất hiện một tầng đường vân mỏng, giống như chính những đường vân này đã ngăn cách không gian bên trong và ngoại giới vậy.
“Ngâm Tuyết sư tỷ, chẳng phải không gian bên trong túi linh thú chính là một không gian độc lập hay sao? Theo lý mà nói thì từ trong đó sao có thể phát ra âm thanh được chứ?”
Tô Ngâm Tuyết lắc đầu, nói: “ Túi linh thú cũng không giống như nhẫn trữ vật. Nhẫn trữ vật là mở ra một không gian riêng biệt, quy tắc khác hẳn so với ngoại giới, bởi vậy cho nên nó không thể thông với ngoại giới được. Mà bên trong túi linh thú thì lại là bố trí một loại trận pháp không gian, cũng giống với ngoại giới, nhưng không gian trong đó lại cực kỳ nhỏ. Cho dù ngươi có một cái túi linh thú thật sự tốt thì không gian trong đó cũng chỉ có thể chứa tối đa ba con có thể hình như Linh Thú Thứu Vương mà thôi. Mà nhẫn trữ vật thì lại khác, chỉ cần tài liệu tốt, lợi dụng một cách hợp lý thì không gian bên trong sẽ là vô cùng lớn, nhưng sẽ không thể thông được với ngoại giới. Vì vậy cho nên nhẫn trữ vật không thể chứa được sinh vật sống, nếu như cố ý nhét vào trong đó thì sinh vật đó lập tức mất mạng.”
Kiến thức của Tô Ngâm Tuyết hiển nhiên là uyên bác hơn hẳn so với Tô Linh, âm thanh nhu hòa, dễ nghe, nói.
Diệp Vân nghe vậy thì gật đầu, bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra là như vậy. Tuy rằng tu vi của hắn tăng lên một cách thần tốc, thế nhưng đối với những kiến thức tu tiên căn bản thì lại chẳng biết được nhiều lắm.
“Trong phạm vi ngàn dặm của Đoàn Hồn Sơn Mạch này, không biết bốn đội khác bị truyền tống đến nơi nào?” Dư Minh Hồng nhìn về dãy sơn mạch phía trước, thấp giọng nói.
“Có thể tham gia thí luyện lần này thì tất nhiên mỗi người đều là những tinh anh, thiên phú trác tuyệt, trí tuệ cũng cực cao. Chắc hẳn bọn hắn cũng sẽ không hành động một cách thiếu suy nghĩ, tất nhiên cũng sẽ tìm hiểu rõ hoàn cảnh của Đoạn Hồn sơn mạch, sau đó mới động thủ. Mà chúng ta có hẳn hai ngày để thích ứng, cho nên cũng không cần phải vội vã làm gì.” Diệp Vân vẫy tay, nói. Theo tu vi tăng lên thì trí tuệ của hắn cũng không ngừng tăng lên.
“Tại sao?” Tô Linh và Dư Minh Hồng trăm miệng một lời, hỏi.
Tô Ngâm Tuyết và Đoàn Thần Phong cũng mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Diệp Vân.
Diệp Vân mỉm cười, nói: “Các ngươi đều cho rằng nguy hiểm lớn nhất trong này chính là những đội ngũ khác, hoặc là những đầu linh thú, hay là những ác đồ kia? Như vậy thì đúng là suy nghĩ các ngươi có hơi đơn giản rồi đó. Ta cho rằng riêng bản thân của Đoạn Hồn sơn mạch này cũng đã tiểm ẩn sự nguy hiểm vô cùng lớn rồi, ngày đêm thay đổi, rồi phong điện lôi vũ… có lẽ khác hẳn hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Nếu không thì chỉ với những đầu linh thú, những tên ác đồ kia, hoặc là những đội ngũ hùng mạnh khác thì sư tôn sao lại nói chúng ta phải tận lực sông sót chứ?”
Bốn người nghe đến đây thì đều chau mày.
“Các ngươi phải biết rằng, cố gắng sống sót, nói thẳng ra thì chúng ta có lẽ sẽ gặp phải sự nguy hiểm vô cùng lớn, muốn sinh tồn là một việc vô cùng khó khăn. Rất có thể trong năm người chúng ta sẽ có người thân vẫn mạng vong, bằng không thì sư tôn cũng không nhấn mạnh, phải cố gắng sống sót làm gì.” Diệp Vân vẫn mang theo vẻ lơ đễnh, trên mặt nhìn không ra nửa điểm lo lắng và khẩn trương, tiếp tục nói: “Cho nên nếu như ta đoán không lầm thì, đám người Mộ Dung Vô Ngân đầu tiên sẽ làm quen với hoàn cảnh trong này đã. Mà muốn thích ứng hoàn cảnh trong này thì phải qua một ngày một đêm. Bây giờ là chạng vạng tối thì phải chạng vạng tối ngày mai mới đủ một vòng, mà khi đêm xuống thì ai lại mạo hiểm đi đánh lén chứ? Cho nên ta mới nói chúng ta có thời gian là hai ngày.”
Diệp Vân trí tuệ thông minh, phân tích một cách cặn kẽ.
Trong mắt Tô Ngâm Tuyết hiện lên một tia dị sắc, trên trán cũng hơi nhăn lại.
“Ta sớm đã nói là không cần lo lắng làm gì. Tên tiểu tử Diệp Vân này ngày càng thông minh, cứ nghe theo lời hắn nói là được.” Đoàn Thần Phong sớm đã quen với tính cách của Diệp Vân, liền nằm xuống, nói.
“Chúng ta cứ tự mình tu luyện, trong đó một người làm nhiệm vụ cảnh giới, hai canh giờ đổi một lần.” Lông mày Dư Minh Hông hơi nhíu lại, trầm giọng nói.
“Dư sư đệ nói không sau. Nếu như thế thì ta sẽ cảnh giới trước, các ngươi cứ tu luyện cho tốt, thời khắc nào cũng phải bảo trì trạng thái tốt nhất đó.” Diệp Vân gật đầu, đứng dậy.
Phương xa, ánh tà dương đỏ ối chiếu xuống, khiến cho Đoạn Hồn sơn mạch như phủ thêm một lớp lụa đỏ rực.
Hai mắt Diệp Vân híp lại, hiện ra vẻ mong chờ và cả chiến ý nữa!