Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 281: Quyền rơi như mưa



Âm thanh lười biếng bỗng dưng vang lên, chỉ thấy Diệp Vân từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, trên mặt hắn vui vẻ, quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Vô Ngân.

Mộ Dung Vô Ngân sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn lộ vẻ tươi cười, lập tức lại oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.

“Một chút vết thương nhỏ này, sẽ không sao chứ?” Diệp Vân hỏi.

Mộ Dung Vô Ngân vẫy tay, nói: “Không sao, ta chỉ cần chút ít thời gian là có thể khôi phục lại, tiếp theo liền giao cho ngươi rồi.”

Diệp Vân nhún vai, quay đầu nhìn về phía Quân Nhược Lan.

Mấy ngày trước, hắn và Mộ Dung Vô Ngân vẫn là cục diện không chết không thôi, ai ngờ đến chỉ mấy hôm sau, hai người lại đứng chung một chiến tuyến, cùng nhau đối kháng với Quân Nhược Lan, đôi khi nhân sinh biến hóa cũng quá nhanh làm cho người ta khó mà thích ứng.

Diệp Vân không biết sau lần này hắn và Mộ Dung Vô Ngân sẽ có quan hệ như thế nào, thế nhưng, hắn biết rõ hiện tại quan trọng nhất là đánh chết Quân Nhược Lan, tối thiểu cũng phải làm cho nàng không còn khả năng khống chế ba mươi tên ác đồ.

“Diệp Vân, thật không ngờ ngươi là người mạnh nhất trong ba người, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ta.” Giọng nói Quân Nhược Lan êm tai dễ nghe, rơi vào trong tai giống như tiếng châu ngọc va chạm vào nhau, leng keng rung động.

Diệp Vân nhìn cô bé tươi cười như hoa trước mặt, cười nói: “Quân sư tỷ, bây giờ đến phiên ngươi kéo dài thời gian à?”

Nụ cười trên mặt Quân Nhược Lan cứng lại, có chút vẻ xấu hổ.

Trong mắt Diệp Vân hiện lên tinh mang, trong tay chợt hiện lên ánh sáng màu tím, hắn vừa sải bước ra, Tử Ảnh Kiếm trong tay không ngừng rung động, vầng sáng như nước tầng tầng lớp lớp nhộn nhạo ra, trong nháy mắt liền chấn động một nghìn lẻ hai mươi tư lần.

“Lôi Vân Điện Quang Kiếm thức thứ ba, Diệt Thế Thần Lôi!”

Diệp Vân kêu lên một tiếng nhỏ, phạm vi trong vòng trăm trượng vang lên tiếng sấm ù ù, điện mang bỗng dưng thoáng hiện, trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện một mảnh kiếp vân, nhanh chóng hội tụ cùng một chỗ, giống như mây đen áp trại, lập tức ngưng tụ thành một đám.

Giữa kiếp vân, điện quang chớp lên liên tục, tiếng sấm nổ đì đùng vang lên từng hồi không ngớt.

Quân Nhược Lan trên khuôn mặt xinh đẹp không còn nửa phần vui vẻ, nàng thật không ngờ Diệp Vân không có chút nào do dự đã trực tiếp triển khai công kích, hơn nữa, còn là thức thứ ba Lôi Vân Điện Quang Kiếm, Diệt Thế Thần Lôi.

Đối với Diệp Vân, nàng cũng có biết một chút, hắn có được Lôi linh khí, có thể tu luyện Lôi Vân Điện Quang Kiếm, nhưng mà kiếm pháp này là tiên kỹ không trọn vẹn, thậm chí chỉ có hai thức đầu tiên là nguyên vẹn, còn thức thứ ba Diệt Thế Thần Lôi là hậu nhân căn cứ vào trí nhớ mà bắt chước ra chiêu thức, tuy rằng giống nhau, thế nhưng hoàn toàn không nắm được tinh túy chân chính của nó, uy lực trong tưởng tượng cũng không lớn như vậy.

Nhưng mà, Quân Nhược Lan hiện tại cảm nhận được lực lượng vô cùng dồi dào ở bốn phía bắt đầu khởi động, điên cuồng hội tụ vào bên trong kiếp vân trên bầu trời. Dễ nhận thấy, lực công kích của Diệt Thế Thần Lôi hoàn toàn không giống như hiểu biết của nàng. Mặc dù nàng không biết công kích này rốt cuộc sẽ mạnh mẽ như thế nào nhưng có thể cảm giác được, không thể dễ dàng ngăn cản nó.

Quân Nhược Lan nhìn nam tử trước mắt, trên khuôn mặt vẫn còn mang một chút non nớt, nhưng mà ánh mắt lại vô cùng kiên nghị, mang theo một cỗ khí thế kiên quyết.

Hơn một năm trước, người này là đệ tử ngoại môn Thiên Chúc Phong và nàng tham gia khảo hạch cùng một chỗ, lại trưởng thành đến loại tình trạng này. Phải biết rằng hắn là đường đường hính chính tu luyện, trải qua cực khổ, không có được tài nguyên của tông môn, cũng không được danh sư chỉ điểm, vậy mà có thể tu luyện đến trình độ này, đúng là khó có thể tin.

Trong lòng Quân Nhược Lan tràn đầy cảm khái, tiểu tử năm đó nàng xem như con sâu cái kiến, sao có thể phát triển đến loại tình trạng như vậy?

Trong nháy mắt, nội tâm Quân Nhược Lan hiện lên trăm ngàn đạo cảm thái, cảm thấy mình dường như đã làm ra một quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời.

Quân Nhược Lan suy nghĩ nhìn có vẻ lâu, kỳ thật chỉ là trong nháy mắt, ngay khi nàng đang cảm khái, một đạo kiếp vân tử sắc to như tay em bé nhanh như chớp đánh về phía đỉnh đầu của nàng.

Quân Nhược Lan đã sớm có phòng bị, tốc độ một chiêu Diệt Thế Thần Lôi này cực kỳ nhanh, khó có thể tránh né. Mặc dù với tu vi của nàng, muốn trốn tránh cũng hầu như là chuyện không thể nào.

Nhưng mà, dù cho đạo thần lôi này mạnh mẽ như vậy làm cho trong lòng Nhược Lan khiếp sợ nhưng nàng ta cũng không có nửa điểm sợ hãi. Nàng có thể trong hơn một năm ngắn ngủi tăng tu vi từ Luyện Thể Cảnh đến Trúc Cơ Cảnh, chỉ nói về tốc độ tu luyện thì nàng và Mộ Dung Vô Ngân chính là thiên tài nghìn năm qua hầu như chưa xuất hiện của Thiên Kiếm Tông. Tuy rằng năm đó Mộ Dung Vô Ngân được trở thành đệ nhất thiên tài của Thiên Kiếm Tông nghìn năm qua nhưng đó không phải nói về tốc độ tu luyện của hắn mà là tổng hợp mọi mặt. Nếu như so sánh về mặt tốc độ tu luyện thì Quân Nhược Lan mới là đệ nhất thiên tài của Thiên Kiếm Tông.

Thiên tài đều có ngạo khí của thiên tài. Đối mặt với Diệt Thế Thần Lôi, Quân Nhược Lan trong đôi mắt đẹp dịu dàng lóe ra một tia tinh mang, đột nhiên trong tay ném ra chiếc chuông đồng nhỏ , sau đó rơi vào phía trên đỉnh đầu ba mươi tên ác đồ, vang lên một đạo tiếng chuông du dương, bằng mắt thường có thể nhìn thấy, khi tiếng chuông vang lên liền nhìn thấy được bên trong chiếc chuông đồng nhỏ màu xanh phun ra hơn mười đạo linh khí, rót vào trên người ba mươi tên ác đồ.

Cùng lúc đó, trong tay nàng xuất hiện một chiếc Thủy Tinh Cầu trong suốt óng ánh, linh khí liên tục truyền vào khiến cho nó tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

“Thiên Thủy Đảo Lưu!”

Quân Nhược Lan thấp giọng nói, thủy tinh cầu trong tay nàng đột nhiên bộc phát, bỗng nhiên hiện ra dòng nước cuồng bạo, giống như một thác nước treo ngược, từ dưới đất phun lên bầu trời, tiến thẳng về phía đạo Diệt Thế Thần Lôi.

Một bức tường màu lam bằng nước nhanh chóng hiện lên, che phủ hoàn toàn Quân Nhược Lan lại phía sau. Hơn nữa. trên đỉnh của bức tường này trong nháy mắt liền biến nhưng tụ thành một con thủy long, lượn một vòng trên không trung, sau đó lao về phía đạo Diệt Thế Thần Lôi kia.

Oanh!

Diệt Thế Thần Lôi ầm ầm bắn xuống, mạnh mẽ lao vào đầu thủy long.

Đầu thủy long liền chấn động mạnh một cái, trong khoảnh khắc thì nó liền vỡ tan thành vô số giọt nước, bắn ra bốn phương tám hướng. Trong những giọt nước này đều ẩn chứa uy lực tuyệt luân, xuyên thủng gỗ đá, bay xa đến cả trăm trượng. Đám người Tô Ngâm Tuyết đứng đó cũng bị mấy giọt nước bắn trúng, không thể ngăn cản, thân hình cũng lảo đảo, khiến cho thương thế càng thêm trầm trọng.

Diệt Thế Thần Lôi sau khi đụng vào đầu thủy long, biến nó thành vô số giọt nước, cuối cùng liền đánh thẳng xuống thủy tinh cầu.

Răng rắc!

Thủy tinh cầu to như quả dưa hấu, sau khi bị thần lôi đánh trúng thì liền xuất hiện vết rạn, hào quang lập tức ảm đạm đi, trở thành một màu xám trắng.

Trong mắt Quân Nhược Lan hiện lên vẻ kinh hãi, sắc mặt đanh lại. Nàng liền thu lại viên thủy tinh cầu, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng.

Bàn tay trắng nõn của nàng khẽ vuốt lên bề mặt của viên thủy tinh cầu, lúc này đã hao hết năng lượng, thiếu chút nữa thì bị vỡ nát một cái, rồi lạnh lùng nhìn về phía Diệp Vân.

“Thủ đoạn của Diệp sư đệ quả thật là khó lường a. Đạo Diệt Thế Thần Lôi này so với thức thứ ba của Lôi Điện Vân Quang Kiếm đúng là có chỗ khác biệt đấy.”

Khuôn mặt Diệp Vân lạnh nhạt, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ Quân sư tỷ cũng tu luyện lôi linh khí, hơn nữa còn luyện qua Lôi Điện Vân Quang Kiếm?”

Quân Nhược Lan nói: “Cũng không phải là như thế. Nhưng mà theo sự truyền lại của các cao thủ tiền bối trong Thiên Kiếm Tông đã tu luyện chiêu thức này thì cũng chỉ luyện được bề ngoài mà chưa thể luyện đến cốt lõi của nó. Không biết Diệp sư đệ từ đâu mà có thể tu luyện được thức thứ ba có uy lực như vậy?”

Diệp Vân cười nói: “Ngươi đoán xem!”

Vừa mới nói xong thi một tiếng sấm vang lên, thân hình Diệp Vân liền hóa thành một đạo điện mang, lao thẳng về phía Quân Nhược Lan.

“Quân sư tỷ muốn kéo dài thời gian ư?”

Trong mắt Quân Nhược Lan liền lóe lên sát ý. Tên gia hỏa Diệp Vân này đúng là đồ tiểu nhân, ngay cả chút thời gian cũng không cho nàng thở dốc, liền ra tay.

Vốn theo như sự tính toán của nàng, chỉ cần cho nàng thời gian một nén nhang thì ba mươi tên ác đồ sẽ khôi phục lại được năng lượng chừng năm thành, lúc đó có thể liên thủ xuất kích một lần nữa. Hơn nữa còn có sự phụ trợ của linh khí tiểu chung kia thì có lẽ cũng không cần phải đến một nén nhang là bọn hắn lại có thể tiếp tục động thủ. Như vậy thì chắc chắn Diệp Vân không thể nào có khả năng chống lại được một kích liên thủ của bọn họ lần nữa, vì Quân Nhược Lan nàng ta cũng sẽ không cố kị gì mà cùng ra tay với bọn họ, tung ra một kích mạnh nhất.

Thế nhưng, ngay một chút thời gian mà Diệp vân hắn cũng không cho nàng kéo dài, hơn nữa hắn còn tung ra công kích như thủy triều về phía nàng.

Tuy rằng chân khí trong cơ thể Diệp Vân có khôi phục được một chút, thế nhưng mà lúc trước thúc dục lôi linh khí thì gần như đã hao hết, sau đó đánh ra một đạo Diệt Thế Thần Lôi thì không thể đánh ra được một đạo nữa. Hắn liền dứt khoát dùng chút lôi linh khí còn lại trong người để thúc dục Huyễn Diệt Lôi Quang Độn, lợi dụng tốc độ và thân thể cường hãn của mình để giải quyết trận đấu.

Thuyết quyền như chùy, oanh kích bốn phương!

Diệp Vân không hề có ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc, lợi dụng ưu thế là tốc độ, một quyền nối tiếp một quyền, đấm thẳng về phía Quân Nhược Lan.

Quân Nhược Lan bình thường tu luyện thì dù không ít lần trúng chiêu của sư huynh sư thúc, thế nhưng mà cũng chỉ đến là dừng, hoặc là thi triển các loại tiên kỹ mà công kích lẫn nhau, cho dù uy lực không cường đại cho lắm, thế nhưng đều là những chiêu thức tinh diệu tuyệt luân.

Nhưng mà, thể loại đấu pháp của Diệp Vân đúng là nàng chưa bao giờ gặp phải, hoàn toàn không phải là những chiêu thức của những cao thủ Trúc Cơ Cảnh, rõ ràng không phải là những công kích dùng chân khí biến ảo thành, chỉ là thiết quyền ngưng tụ chân khí, một quyền nối tiếp một quyền, vô cùng vô tận.

Loại thủ đoạn này quả thực giống như thu đoạn của những tên vô lại, chỉ có những tên đệ tử Luyện Thể Cảnh mới sử dụng. Quân Nhược Lan hoàn toàn không thể ngờ rằng, thân là cường giả Trúc Cơ Cảnh như nàng, vậy mà đối mặt với loại công kích này lại thúc thủ vô sách.

Bất luận là loại tiên kỹ nào, cho dù xuất thủ nhanh chóng đến cỡ nào thì vẫn cần phải có thời gian chuẩn bị. Nếu như hiện giờ cho nàng có chút thời gian để thi triển ra một chút tiên kỹ thì tất nhiên có thể đánh lui được Diệp Vân, thậm chí còn kích thương hắn.

Nhưng mà, Diệp Vân lại không cho nàng có cơ hội như vậy, ngay cả một chút thời gian cũng không, có chăng thì chỉ là những cú đấm liên tiếp mà thôi.

Huyễn Diệt Lôi Quang Độn một khi thi triển ra thì tốc độ nhanh chóng vô cùng, tương truyền khi tu luyện đến cực trí thì thân thể có thể hóa thành lôi đình. Hiện tại thì khoảng cách Diệp Vân có thể hóa thành lôi đình vẫn còn xa lắc, thế nhưng mà hắn lại chiếm được tiên cơ, lập tức vọt qua khoảng cách mười trượng, lao thẳng vào người Quân Nhược Lan. Lúc này, toàn bộ thân hình hắn gần như là áp sát vào người của Quân Nhược Lan, càng không chút cố kỵ sự khác nhau giữa nam nữ, cứ ở đâu phòng ngự sơ hở là hắn đánh vào.

Phanh!

Thiết quyền bay múa. Cho dù Quân Nhược Lan có tránh né thế nào đi nữa thì vẫn bị thiết quyền của Diệp Vân đánh trúng.

Từ trên thiết quyền truyền đến một cảm giác mềm mại. Một quyền này không ngờ lại đánh vào chỗ cao nhất trên bộ ngực của nàng ta. Nhưng mà, Diệp Vân lại không có chút do dự, vừa thấy được chỗ sơ hở này thì một quyền lại tiếp một quyền, đánh vào cùng một chỗ.

Diệp Vân biết rõ, tuy rằng chân khí trong cơ thể hắn tràn đầy, thoạt nhìn thì đã khôi phục hoàn toàn, thế nhưng mà hắn lại không có thời gian. Mmotj khi ba mươi tên ác đồ khôi phục lại được năng lượng thì lại có thể ra tay một lần nữa. Như vậy thì Quân Nhược Lan sẽ rảnh tay, mà ai biết được nàng ta còn có hậu chiêu nào nữa hay không. Một khi thi triển ra, nếu như hắn không thể nào cản được thì hậu quả của tất cả mọi người ở đây chỉ có chết mà thôi.

Giờ khắc này, sinh tử của tất cả mọi người đều nằm trong tay của hắn, một loại áp lực mà hắn chưa từng phải trải qua.

Vì vậy, Diệp Vân hắn sẽ không hề cố kỵ nữa!

Từng quyền tung ra như mưa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.