Hỏa diễm đột nhiên xuất hiện đầy trời, dường như là đang ẩn nấp trong hư không, đợi đến khi Tiên Linh Thạch xuất hiện thì bất thình lình hiện ra, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Ầm!
Ánh lửa ngút trời, trong chớp mắt bao trùm lấy Diệp Vân và Tiên Linh Thạch ở trong đó. Ngay sau đó, một thân ảnh to lớn xuất hiện trong không trung, gương mặt uy vũ như sư tử, đôi cánh nhẹ nhàng như cánh ve đang từ từ vỗ cánh.
Hiển nhiên là Chân Hỏa Phi Sư!
"Diệp Vân!" Tô Ngâm Tuyết la lớn, giọng nói vang lên thảm thiết. Chân Hỏa Phi Sư vừa xuất hiện, ánh mắt của nàng liền thay đổi, sắc mặt trở nên trắng bệch. Chân Hỏa Phi Sư kinh khủng như thế nào, sức mạnh có thể so sánh với cha nàng là Tô Hạo, chân hỏa được phun ra, đất đá đều bị hoà tan, khoảng cách Diệp Vân bị chân hỏa bao phủ gần như thế, gần như là không có bất kỳ cơ hội sống sót nào.
"Chân Hỏa Phi Sư? Tại sao súc sinh này lại xuất hiện ở nơi này?" Đoạn Thần Phong ôm đầu kinh ngạc, nét mặt hiện lên vẻ không thể tin được.
"Diệp sư huynh, cẩn thận. "Cùng lúc đó, Dư Minh Hồng cũng la lớn, chẳng qua là tình trạng vết thương của hắn rất nặng nên âm thanh nghe như muỗi kêu.
Mộ Dung Vô Ngân và Giang Thủy Ngưng thấy Chân Hỏa Phi Sư xuất hiện thì sắc mặt trở nên trắng bệch, thân hình chợt lui ra trăm trượng, nhìn một cột lửa hừng hực từ trên trời giáng xuống bao trùm lấy Diệp Vân ở bên trong, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Tu vi của hai người như thế nào thì không cần phải nói, tuy rằng bọn họ bị thương gần như mất đi sức chiến đấu nhưng nhận thức vẫn còn. Khi Chân Hỏa Phi Sư xuất hiện khắp bầu trời tràn đầy hỏa diễm, điều này khiến cho bọn hắn cảm thấy vô cùng hoảng sợ, nếu như hỏa diễm kia rơi trúng trên người bọn họ thì e rằng sẽ lập tức bốc hơi, hóa thành hư không.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, trong mắt tràn đầy kinh hãi, bọn họ không chỉ thấy Diệp Vân bị hỏa diễm nuốt chửng mà còn nhìn thấy chuyện phát sinh kế tiếp, chính là bọn họ cũng chạy không thoát sự tấn công của Chân Hỏa Phi Sư.
Chỉ có Tô Linh, nữ hài tử vẩn đứng lẳng lặng ở đó, tuy rằng sắc mặt đã trở nên trắng bệch nhưng ánh mắt lại lóe lên ánh sáng trong suốt.
"Diệp Vân, ta tin tưởng ngươi tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị Chân Hỏa Phi Sư thiêu chết như vậy!"
Tô Ngâm Tuyết đứng ở kế bên nghe được Tô Linh lẩm bẩm, không nhịn được nhìn nàng một cái thì phát hiện nét mặt Tô Linh rất kiên nghị, trong mắt đều hiện lên sự kiên quyết.
"Linh nhi, chúng ta đi thôi." Tô Ngâm Tuyết kéo tay của Tô Linh, mạnh mẽ điều chỉnh chân khí chuẩn bị lui về phía sau để trốn thoát. Tuy là nàng biết rằng nếu như Chân Hỏa Phi Sư muốn truy kích thì với tình trạng bây giờ của nàng mà nói thì căn bản đừng nghĩ tới việc chạy trốn. Thế nhưng, bất kể như thế nào thì cũng phải thử một lần, nếu không thì nàng sẽ tuyệt đối không cam lòng.
Thế nhưng bàn tay Tô Linh truyền đến một lực chống cự lại, nàng nhìn Tô Ngâm Tuyết, ánh mắt tràn đầy sự kiên quyết.
"Linh nhi, không còn kịp nữa rồi."
Tô Linh mỉm cười nói: "Thật ra thì trong lòng tỷ tỷ hiểu rõ, bất luận chúng ta có thể chạy trốn thì cũng không thể mau hơn hỏa diễm của Chân Hỏa Phi Sư. Hơn nữa, vì sao tỷ lại không có lòng tin đối với Diệp Vân? Tỷ tin muội đi, hắn sẽ không dễ dàng chết như vậy đâu!"
Tô Ngâm Tuyết sửng sốt một chút, nhìn hỏa diễm khắp bầu trời rồi khổ sở nói: "Linh nhi, muội thấy ngay cả phụ thân khi cố gắng ngăn cản chân hỏa đều gặp rất nhiều khó khăn, vậy muội nghĩ Diệp Vân sẽ còn sống sao?"
Tô Linh lẳng lặng nhìn hỏa diễm ở phía trước, thản nhiên cười: "Dĩ nhiên là muội tin tưởng hắn."
Tô Ngâm Tuyết không biết phải trả lời như thế nào, cũng không biết phải an ủi Tô Linh như thế nào, nàng nhẹ nhàng thở dài. Nếu muội muội muốn lưu lại thì người làm tỷ tỷ như nàng đương nhiên sẽ không vứt bỏ nàng vào thời điểm nguy hiểm như thế này, vậy thì cùng nhau ở lại chỗ này, có lẽ thực sự sẽ xuất hiện kỳ tích.
Đoạn Thần Phong và Dư Minh Hồng cũng ngọ ngoạy đi tới, tuy rằng nét mặt hai người đều tỏ ra kinh hoàng, thậm chí nét mặt vô cùng hoảng sợ nhưng nhưng lại không có lùi bước, vẫn đi tới bên cạnh Tô Linh.
"Ngâm Tuyết sư tỷ, các người quyết định lưu lại sao?" Dư Minh Hồng thấp giọng hỏi.
Tô Ngâm Tuyết nhìn hắn một cái rồi gật đầu.
"Đó là đương nhiên, dù sao cũng chạy không thoát vậy thì cũng không cần chạy nữa, chúng ta cũng không mang tiếng là bỏ rơi huynh đệ mình mà trốn chạy." Đoạn Thần Phong cười hắc hắc vài tiếng làm động tới vết thương, ho kịch liệt đứng dậy.
Tô Linh nhìn hắn một cái rồi cười nói: "Nếu như có thể chạy trốn thì nhất định ngươi đã bỏ chạy từ lâu rồi."
Đoạn Thần Phong trợn mắt nhìn nàng, nói: "Ta là hạng người như vậy sao? Nhưng mà nói đi nói lại thì nếu có thể chạy, ta nhất định là người chạy đầu tiên, tiếc là bây giờ chạy không được, chân khí chưa hồi phục, aizzz!"
Tô Linh dĩ nhiên biết rõ hắn là có ý gì, kỳ thật đừng nhìn Đoàn Thần Phong bình thường tùy tiện, có đôi khi hắn rất có tâm kế, có lúc lại giống như một người không có đầu óc ồn ào to tiếng, cũng có thời điểm hắn rất cuồng vọng, lại có khi khiêm tốn ít nói. Thoạt nhìn Đoàn Thần Phong hay thay đổi thất thường, nhưng thật ra người này cực kỳ nghĩa khí, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ lại huynh đệ để chạy trốn một mình.
“Ngươi nghĩ Diệp Vân có chết hay không?” Tô Linh thấp giọng hỏi.
“Chết á? Chúng ta có chết hết thì tên gia hỏa này cũng sẽ không chết đâu.” Đoàn Thần Phong hừ một tiếng, nói: “Chẳng lẽ các ngươi không chú ý đến hỏa diễm đầy trời kia, gần như đều hội tụ xung quanh Diệp Vân, ngưng tụ không tiêu tan. Nếu như Diệp Vân đã bị Chân Hỏa thiêu cháy thì những hỏa diễm này sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Các ngươi nhìn xem chân hỏa Phi Sư kia đi, nó đang gầm nhẹ vài tiếng, giống như rất không kiên nhẫn, bộ dạng vô cùng kinh ngạc, cho nên, Diệp Vân nhất định không chết, tiểu tử này vẫn còn sống đấy.”
Đám người Tô Ngâm Tuyết khẽ giật mình, trong mắt tràn đầy bất ngờ nhìn về phía hỏa diễm đầy trời, giống như Đoàn Thần Phong nói, hỏa diễm đã thu hẹp lại phạm vi, bao bọc Diệp Vân trong đó, có vẻ nó càng sáng rực hơn một chút. Mà Chân Hỏa Phi Sư cũng giống như Đoàn Thần Phong miêu tả, liên tục gầm nhẹ, càng ngày càng tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Tô Ngâm Tuyết không khỏi nhìn lại Đoàn Thần Phong, người này bộ dạng thoạt nhìn rất không đáng tin , nhưng mà mỗi khi quan sát lại vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, đã có mấy lần, hắn đều có thể liếc nhìn một cái là biết được chân tướng, cũng không phải là người vô dụng, giống như trong tưởng tưởng của nàng.
Sau một lát, hiển nhiên sự tình Chân Hỏa Phi Sư dị thường và hỏa diễm không có nhanh chóng lan rộng ra cũng bị đám người Mộ Dung Vô Ngân phát hiện, hắn và Giang Thủy Ngưng trên mặt đều là vẻ khiếp sợ, sau đó hai người tụ tập lại một chỗ nói nhỏ vài câu với nhau, rồi đột nhiên mang theo những đệ tử còn có thể hành động chậm rãi lui về phía sau.
Bọn hắn lại muốn chạy, nhưng mà bọn hắn cũng chỉ có thể chạy, nếu như không nhân cơ hội này chạy trốn thì có lẽ sẽ trễ.
Mộ Dung Vô Ngân cùng Giang Thủy Ngưng mỗi người có thể trở thành tiểu đội trưởng, tất nhiên không phải là loại người do dự thiếu quyết đoán, hai người đồng thời nhìn nhau, sau đó tốc độ đột nhiên tăng lên, nhanh chóng chạy về phía sau.
Đúng như dự đoán của bọn hắn, Chân Hỏa Phi Sư căn bản không thèm liếc đến bọn hắn, chớ nói chi là đưa hỏa diễm đến truy kích. Một lát công phu sau, hai người đã dẫn đội biến mất bên trong rừng rậm.
Bên kia, Quân Nhược Lan và vài tên đệ tử tụ tập lại cùng một chỗ, vài tên đệ tử bàn tay đặt phía sau lưng Quân Nhược Lan, liên tục rót chân khí vào trong cơ thể để chữa trị thương thế của nàng.
Quân Nhược Lan hầu như đã mất đi năng lực hành động, đừng nói chiến đấu, cho dù đứng lên đi lại cũng vô cùng khó khăn, nàng là người chỉ huy nên bọn hắn cũng không dám bỏ chạy, nếu như bỏ lại Quân Nhược Lan để trốn đi, thì mặc dù còn sống rời khỏi sơn mạch Đoạn Hồn, kết quả của bọn hắn cũng cực kỳ thê thảm, bọn hắn dĩ nhiên hiểu thủ đoạn của Thi trưởng lão. Mà Thi trưởng lão xem trọng Quân Nhược Lan đến mức nào, bọn hắn cũng thấy rất rõ.
Chân khí trong cơ thể Quân Nhược Lan khẽ rung động, thương thế từ từ được chữa trị, nàng cũng đã sớm ăn vào thánh dược trị thương. Hơn nữa, Tiên linh thạch phát ra linh khí, khiến cho tốc độ khôi phục rất nhanh.
Thời điểm đám người Mộ Dung Vô Ngân chạy trốn, chận khí trong cơ thể Quân Nhược Lan rốt cuộc cũng đã chậm rãi ngưng tụ, không còn trong trạng thái hỗn loạn nữa.
Quân Nhược Lan từ từ mở to mắt, nhìn đến hỏa diễm ngoài trăm trượng và Chân Hỏa Phi Sư đang lơ lửng trên không trung không ngừng gào thét, trong mắt nàng lóe ra một tia dị sắc.
“Quân sư tỷ, chúng ta làm sao bây giờ?” Một nữ đệ tử sau lưng nàng hỏi nhỏ.
Quân Nhược Lan không quay đầu lại mà nhìn Chân Hỏa Phi Sư, không biết đang suy nghĩ cái gì. Tay phải nàng nhẹ nhàng nắm chặt miếng ngọc phù ôn nhuận trong tay, xem ra trước mắt, tạm thời không cần dùng đến tấm bùa hộ mệnh này.
Quân Nhược Lan quyết định chờ một lát, nếu như Chân Hỏa Phi Sư vẫn một mực thiêu đốt xung quanh Diệp vân, như vậy chứng tỏ hắn chưa bị luyện hóa, hắn chắc chắn còn sống, nếu không thì Chân Hỏa Phi Sư sẽ không lộ ra thần sắc mất kiên nhẫn như thế.
Trong lòng Quân Nhược Lan tràn đầy hiếu kỳ, chỉ nửa ngày công phu, Diệp Vân đã hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của nàng, lần lượt phá vỡ nhận thức của nàng đối với hắn. Chân Hỏa Phi Sư này, mặc dù là sư phụ nàng Thi trưởng lão cũng không dễ dàng ngăn cản, rốt cuộc Diệp Vân dựa vào bảo vật gì mà có thể hoàn toàn ngăn cản được, khiến cho Chân Hỏa Phi Sư không kiên nhẫn như vậy?
Nàng siết chặt ngọc phù bảo vệ tính mạng trong tay, đảo mắt nhìn lại mấy người sau lưng, nàng quyết định chờ một lát. Dù sao hiện tại chân khí của nàng đã có thể ngưng tụ, lực lượng cũng khôi phục một chút, nếu như lúc đó hỏa diễm thật sự tiến sát, như vậy nàng liền bóp nát ngọc phù, lợi dụng Không Gian Chi Lực truyền tống ra ngoài hơn trăm dặm, sau đó sẽ trốn đi, mới có thể chèo chống được đến lúc sơn mạch Đoàn Hồn mở ra một lần nữa.
Về phần mầy người đệ tử sau lưng, vậy phải xin lỗi rồi.
"Sư tỷ, đám người Mộ Dung Vô Ngân đã đi rồi, chúng ta cũng đi thôi."
Quân Nhược Lan hơi lắc đầu, nói: "Bây giờ còn chưa vội, các ngươi nhìn xem Chân Hỏa Phi Sư dường như không làm gì được Diệp Vân, dáng vẻ trông rất bực bội. Nếu như sức mạnh của bọn họ bị tiêu hao nhiều thì chúng ta có thể lợi dụng ba mươi tên ác đồ liên thủ với nhau đánh cho Chân Hỏa Phi Sư bị thương, như vậy thì hai quả Tiên Linh Thạch kia sẽ lập tức trở thành của chúng ta. Có Tiên Linh Thạch, lần này chúng ta tính toán thí nghiệm nhân tài sẽ thu được nhiều thắng lợi hơn, trở lại bên trong núi sư phụ nhất định sẽ luận công ban thưởng, mỗi người các ngươi đều sẽ được ban thưởng rất hậu hĩnh."
Lời nói của Quân Nhược Lan khiến cho ánh mắt của bốn gã đệ tử phía sau sáng lên, tràn đầy mong đợi.
Thực lực của ba mươi tên ác đồ này bọn họ quá rõ ràng rồi, nếu như có thể tìm được cơ hội liên thủ đánh ra một phát công kích mạnh mẽ thì cho dù là Chân Hỏa Phi Sư khi ứng phó cũng sẽ gặp một chút phiền phức, huống chi nó bởi vì công kích Diệp Vân mà tiêu hao hết phần lớn sức mạnh, đến lúc đó năm người phối hợp với ác đồ liên thủ công kích sẽ có cơ hội thành công rất lớn.
Tiên Linh Thạch a~, đây chính là Tiên Linh Thạch, một khi mang về trong núi sẽ được ban thưởng, ngẫm lại đều làm cho người ta cảm thấy vô cùng xúc động, cảm xúc dâng trào.
Trên không, toàn thân Chân Hỏa Phi Sư đột nhiên phẫn nộ, chỉ thấy nơi mi tâm của nó lóe lên hồng quang, sau đó một đạo hào quang màu hồng từ nơi mi tâm mạnh mẽ bắn ra, đánh vào hỏa diễm phía dưới.
Trong tích tắc, hỏa diễm hừng hực bốc cháy đột nhiên ngưng tụ lại, gần như là bị phong ấn. Ngay sau đó, hỏa diễm xung quanh mười mấy trượng trong nháy mắt lập tức thu lại, hóa thành một quả cầu lửa trong suốt màu xanh da trời bỗng nhiên rơi xuống.
Khi quả cầu lửa rơi xuống, thiếu niên đứng chắp tay, mặc dù nhìn xuyên qua quả cầu lửa rất mơ hồ nhưng cũng có thể thấy được vị thiếu niên đối mặt với chân hỏa rất ung dung và bình tĩnh.
Làm sao có thể như thế?
Tô Ngâm Tuyết, đám người Quân Nhược Lan ngơ ngác nhìn nhau, dường như không thể tin được vào cặp mắt của mình.