Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 33: Kỳ Quặc



Ngoài Thí Luyện Điện, đệ tử ngoại môn tới lui như con thoi, lúc này liền dừng chân lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

“Thời gian liên tục thay đổi, chẳng lẽ xảy ra đại sự gì?” Nam Thành ngẩng đầu nhìn lên trời, tiếng nói trầm thấp mang theo một tia nghi hoặc.

“Đây là tiếng chuông triệu tập đám đệ tử mới chúng ta?”

Lông mày Diệp Vân cũng lập tức nhăn lại, chuông vang ba lượt, chính là tín hiệu triệu tập bọn hắn, hơn nữa lúc này phía trên yêu bài của hắn nổi lên ánh sáng đỏ khác thường, màn sáng bên trên yêu bài hiện ra bản đồ, trong đó có một điểm đỏ mới, đó chính là địa điểm tập hợp, đến lúc này nghe Nam Thành nói thì hắn đoán dường như Nam Thành biết được điều gì đó, “Nam sư huynh, huynh biết được điều gì à?”

“Địa điểm tập hợp là quảng trường Diễn Võ Điện, hẳn là tỷ tí của Đông Tây điện.”

Nam Thành nhìn thoáng qua địa điểm tập hợp trên yêu bài, nhíu mày nói: “Nguyên bản, đệ tử tạp dịch ba năm thí luyện một lần, theo đó thì việc thí luyện giữa Đông Tây điện sẽ diễn ra sau khi các ngươi nhập môn được một tháng.”

“Chẳng lẽ hiện tại đã muốn tỷ thí luôn ư?” Diệp Vân kinh hãi, “Lúc trước Tôn trưởng lão có nói với chúng ta là mười ngày sau, sau đó lại có lệnh là ba ngày sau tập trung, mà bây giờ thời gian ba ngày vẫn còn dư một ngày nữa, rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Như vậy thì đúng là có chút hỗn loạn.” Vẻ mặt Nam Thành càng trở nên ngưng trọng, hắn trầm ngâm nhìn Diệp Vân, nói: “Điều này chỉ có một khả năng, là mệnh lệnh truyền đến các vị trưởng lão không ngừng thay đổi. Tuy rằng không biết đến cùng là việc gì, nhưng chắc hẳn là có điểm kỳ quặc, ngươi phải cẩn thận một chút.”

“Đa tạ.”

Diệp Vân cũng không dám ở lại quá lâu, quay người, theo hướng địa điểm ghi địa đồ, nhanh chóng bay đi.

“Diệp sư huynh!”

Tại một đường núi phía trước, một gã đệ tử áo bào xanh đang bay vút vào, thấy Diệp Vân thì lập tức dừng lại, quay người hành lễ.

“Ngươi là?” Diệp Vân nhìn hắn, hơi ngẩn ra.

“Ta là Dư Minh Hồng, lần này ở Luyện Tâm Điện, may nhờ có sư huynh lên tiếng nhắc nhở, ta mới không bị rơi xuống vách núi, về sau lại chứng kiến việc Diệp sư huynh và Đoạn sư huynh làm, chúng ta mới có thể theo đó mà thông qua.” Trong mắt tên đệ tử này hiện lên vẻ cảm kích, “Nếu không có Diệp sư huynh, lần này chỉ sợ ta không thể thông qua khảo thí, mà ngay cả mạng mình cũng không giữ nổi.”

“Không cần đa lễ, mọi người vốn là nên giúp đỡ lẫn nhau.” Diệp Vân chợt hiểu ra, người này thoạt nhìn không tệ, ít nhất còn biết đến việc có ơn tất báo.

“Diệp sư huynh, chúng ta cũng đi thôi.” Dư Minh Hồng nhìn thoáng qua bốn phía, thấy nhiều tên đệ tử mới như mình đã vượt qua thì có chút vội vàng, nói.

“Đi thôi.”

Diệp Vân cũng không nhiều lời, toàn lực bay vút lên.

Diễn Võ Điện nằm ở lưng chừng của Thiên Chúc Phong, là mối khối bình đài cực lớn nhô ra từ trong mây mù, được mây mù bao phủ phạm vi lên đến mười dặm.

Diễn Võ Điện bình thường chính là nơi đệ tử Thiên Chúc Phong luận bàn, tu luyện vũ kỹ, định kỳ sẽ tổ chức một ít tỷ thí, lựa chọn ra những đệ tử có cảnh giới cao, tiềm lực lớn để tiến hành ban thưởng, bồi dưỡng trọng điểm.

Ngoại môn Thiên Chúc Phong có quy định, các đệ tử có thể thi đấu, nhưng không được lấy mạng đối thủ, nếu thật sự có thù hận không thể hóa giải thì phải bẩm báo lên ngoại viện, được trưởng lão của Giới Luật Đường đồng ý, sau đó mới có thể tại Diễn Võ Điện tiến hành quyết chiến sinh tử.

Nếu như ngày bình thường mà dám tiến hành sinh tử chém giết một cách lén lút, nhẹ thì khấu trừ linh thạch, nặng thì phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi tông môn.

Ngày bình thường, tuy rằng Diễn Võ Điện thường xuyên có đệ tử luận bàn, thi đấu với nhau, nhưng mà cũng không có quá nhiều đệ tử xuất hiện. Tài nguyên tu luyện của đệ tử Thiên CHúc Phong đều phải dựa vào thu hoạch của chính mình mà kiếm được, nên hầu như toàn bộ bọn họ đều dành thời gian để hoàn thành nhiệm vụ, thu hoạch tài nguyên, nào có tâm tư để mà đi luận bàn thi đấu chứ, chứ đừng nói đến việc sinh tử quyết đấu.

Hiện tại trên quảng trường của Diễn Võ Điện đã đứng đầy người rồi.

“Sao lại đông như vậy?”

Diệp Vân liếc mắt nhìn lại thì trong lòng kinh nghi bất định, trên quảng trường chí ít có khoảng hơn năm ngàn tên đệ tử Thiên Chúc Phong, đâu chỉ là hơn trăm tên đệ tử mới thông qua thí luyện?

“Đệ tử ngoại môn của Thiên CHúc Phong chúng ta lại nhiều như vậy ư?”

Sắc mặt của Dư Minh Hồng cũng tái nhợt đến cực điểm.

Đệ tử mới vào của Thiên CHúc Phong đều mặc thanh sam, một ít đệ tử đã nhập môn lâu, được trưởng lão nhìn trúng, an bài làm ở một số vị trí nhất định thì mặc áo vàng, chỉ đến khi có tu vi nhất định, được một ít trưởng lão thì làm đệ tử chính thức, hoặc là những người ở những địa phương trọng yếu như là Linh Điền, Đan Hỏa Phòng, Thí Luyện Điện thì mới có thể mặc hắc bào.

Những tên đệ tử mặc hắc bào này mới có thể tiến vào những mật địa của Thiên Chúc Phong, tu luyện những môn tâm pháp cao thâm, trong miệng của những tên đệ tử mới vào là những đệ tử nội môn.

Nhưng những đệ tử áo đen của Thiên Chúc Phong, thì cũng chỉ tương đương với ngoại môn Vô Ảnh Phong mà thôi, mà Vô Ảnh Phong vẫn chỉ là ngoại môn của Thiên Kiếm Tông.

Những cấp bậc này thì bọn hắn ngay từ khi là đệ tử tạp dịch đã biết rõ, nhưng bọn hắn cũng không thể tưởng tượng được là, chỉ riêng Thiên CHúc Phong mà đã có bốn đến năm ngàn đệ tử như bọn hắn.

Hàng năm một hai trăm tên… Ít nhất mấy chục năm mới có thể có nhiều đệ tử mặc thanh sam hay áo vàng như vậy, nói cách khác thì có rất nhiều người, dù qua mấy chục năm, nhưng không thể nào tiến cấp mặc áo đen, như cũ vẫn là những đệ tử ở hàng ngũ thấp nhất.

Nghĩ đến vận mệnh của mình cũng có khả năng giống như vậy, lại nhìn… số lượng khổng lồ như vậy, mồ hôi trên trán Dư Minh Hồng chảy ra ngày càng nhiều, cuối cùng chảy thành dòng.

Phía trên Diễn Võ Điện, ba đạo nhân ảnh từ trong điện chậm rãi bay lên, lơ lửng trên không trung, từ từ tiến đến.

Đi đầu là một lão giả tóc trắng, tóc búi đỉnh đầu, có một thanh tiểu kiếm bằng gỗ cắm nghiêng ở đó, thân mặc đạo bào, cổ áo minh ấn một chuỗi sợi tơ màu vàng nhạt. Ở sau hắn là hai lão giả mặc quần áo màu xanh, lẳng lặng đứng, gã bên trái, thình lình chính là người mang Thẩm Mặc đi, Lan trưởng lão.

“Đó là trưởng lão Thuần Vu Diễn, tương truyền tu vi của người đã đạt đến đỉnh phong Luyện Khí Cảnh, chỉ kém nửa bước là có thể tìm hiểu Âm Dương, Trúc Cơ thành công.”

“Đỉnh phong Luyện Khí Cảnh, là tu vi bực nào, nếu đời ta mà đạt được cảnh giới như vậy thì đã thỏa mãn rồi.”

“Luyện Khí đỉnh phong Chân Hỏa Cảnh, ngưng luyện âm dương, thọ nguyên đạt tới năm trăm năm, có thể sống năm trăm năm, đây mới gọi là tu tiên.”

“Cuối cùng là có chuyện gì mà đến cả trưởng lão Thuần Vu Diễn cũng xuất hiện, sự tình có vẻ rất lớn đây.”

“Là phúc không phải họa, mà là họa thì tránh không khỏi, nói không chừng thì chính là chuyện tốt đó.”

“Chuyện tốt mà đến lượt chúng ta ư? Đừng có nằm mộng.”

Lúc này tập trung rất nhiều đệ tử cũ, nhìn thấy những vị trưởng lão này thì lập tức nghị luận, càng là đệ tử lâu năm thì sắc mặt càng càng ngưng trọng.

Trên không trung, Lan trưởng lão tiến lên một bước, sau đó hai tay hơi nâng lên, làm động tác ép xuống.

Trong khoảnh khắc, một luồng uy áp khó có thể chống cự lại được, như thực chất từ trên trời giáng xuống, ầm ầm ép xuống đầu mọi người.

Toàn bộ quảng trường Diễn Võ Điện lập tức lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được.

“Lần này triệu tập mọi người đến đây, chính là có hai chuyện muốn tuyên bố. Thứ nhất, trưởng lão Thuần Vu Diễn đại diện Thiên Chúc Phong chúc mừng một trăm hai tám tân đệ tử, các ngươi chính là lực lượng mạnh mẽ bổ sung cho Thiên Chúc Phong sau này, là hy vọng làm vẻ vang Thiên Chúc Phong.” Lan trưởng lão nhìn mọi người, mặt không biểu tình nói.

Nếu không phải uy áp bên trên, chỉ sợ toàn bộ mọi người trên quảng trường liền chửi ầm lên rồi.

Chúc mừng một trăm hai mươi tám tên tân đệ tử, chẳng lẽ phải đến cả trưởng lão như Thuần Vu Diễn ra chúc mừng hay sao?

Nhưng mà những lời này thì bọn họ chỉ dám nghĩ trong lòng, ai cũng không dám nói ra khỏi miệng, trừ khi là không muốn ở lại Thiên Chúc Phong nữa, chuẩn bị bị phế tu vi đuổi xuống núi, nói không chừng còn mất mạng luôn ấy chứ.

“Việc thứ hai chính là việc tỷ thí của tất cả đệ tử ngoại môn, tuyển chọn ra một trăm vị trí đứng đầu, đại diện cho Thiên Kiếm Tông chúng ta tham dự nhiệm vụ thí luyện của Thiên Kiếm Tông, khi hoàn thành nhiệm vụ thì mỗi người sẽ được ban thưởng hai mươi miếng linh thạch thượng phẩm và một kiện linh khí trung phẩm.” Thanh âm Lan trưởng lão tiếp tục vang lên, ánh mắt đảo xuống phía dưới, sau đó nói tiếp: “Lần này thí luyện của tông môn rất trọng yếu, sẽ ghi chép tổng hợp đánh giá các ngươi, nếu như biểu hiện nổi trội, cho dù cảnh giới chưa đủ thì vẫn có thể đề bạt làm đệ tử nội môn, cho nên tất cả mọi người phải biểu hiện cho tốt, tranh thủ tiến vào một trăm vị trí đứng đầu.”

Lan trưởng lão vừa nói xong thì uy áp liền biến mất, toàn bộ không gian liền khôi phục lại như thường.

Trong khoảnh khắc, tiếng nghị luận liền xuất hiện một lần nữa.

“Sư huynh, cơ hội của chúng ta đến rồi, lần này phải biểu hiện cho tốt mới được.”

“Đúng vậy, nếu như có thể lọt vào một trăm vị trí đầu thì sau này có thể trở thành đệ tử nội môn rồi.”

“Không sai, ta khổ luyện mười năm, chính là ngày hôm nay.”

“Một đám ngu xuẩn, một trăm vị trí đầu, sau khi hoàn thành nhiệm vụ được ban thưởng hai mươi viên linh thạch thượng phẩm và linh khí trung phẩm, linh thạch thì không nói, còn linh khí trung phẩm thì các ngươi tưởng chúng ta có thể tùy tiện có được hay sao?”

“Kim sư đệ, đám chưa ráo máu đầu này căn bản không biết nhiệm vụ này sẽ có nguy hiểm như thế nào, ta nghĩ khi tỷ thí thì chúng ta chú ý một chút, nhất định không nên lọt vào một trăm vị trí đầu.

“Nhạc sư huynh, ta và ngươi đều là người nằm ở năm mươi thứ hạng đầu của đệ tử ngoại môn Thiên Chúc Phong, ngươi nghĩ nếu lần này không tiến vào một trăm vị trí đầu thì bọn Lan trưởng lão sẽ xử trí chúng ta thế nào?”

“Như vậy thì phải làm thế nào?”

“Cứ yên lặng quan sát đã, hy vọng đợt tỷ thí không bắt đầu ngay, nếu có thời gian hai ba ngày thì chúng ta còn có thể có biện pháp kéo dài một chút.” Không ít đệ tử Thiên CHúc Phong đã nhập môn lâu năm đều có tính toán của riêng mình, đều cảm thấy lần tuyển chọn lần này, hung hiểm quá lớn, nên bọn hắn đều suy tính, nếu như cố ý thua trong đợt tỷ này, không lọt vào một trăm vị trí đầu, vạn nhất bị trừng phạt mà nói thì không biết sẽ bị phạt nặng nhẹ như thế nào.

Nếu như chỉ chịu nỗi khổ về da thịt mà nói thì cũng không sao, so với việc tham gia thí luyện, ném mạng của mình đi thì còn tốt hơn.

Diệp Vân nghe nghị luận ở xung quanh thì trong lòng mình cũng bắt đầu tính toán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.