Thế Giới Trong Mắt Em

Chương 54: Chương 54:



 
Chương 54


 
Theo thời gian trôi qua, sức nóng của vụ án giết người lột da dần dần lắng xuống. Thông báo cuối cùng của cảnh sát từ Cục Công an Thiên Hà về trường hợp này, là báo cho công chúng nghi phạm Đinh nào đó đã được giao cho cơ quan kiểm sát lập án thẩm tra.
 
Sau khi án tử tiến vào thẩm tra xử lý, trước khi kết quả được công bố, phía Chính phủ sẽ không có cập nhật tin tức mới.
 
Dân cư mạng tuy trong lòng nhớ tới xét xử chuyện này, nhưng bởi vì không có tiến triển mới, hơn nữa tin tức xã hội mỗi ngày liên tiếp xuất hiện, rất nhanh lại có việc khác chiếm giữ điểm nóng, cho nên vụ án này tạm thời rút khỏi tầm mắt của mọi người.
 
Từ sau lần Lục Trần Tây ở bệnh viện chỉ trích qua nói cô ích kỷ, từ lúc đó giữ Đồng Đồng và anh ta có cảm giác xa cách. Sau đó hai người gián đoạn liên lạc, có chút ý tứ làm cho có.
 
Trước mắt bởi vì chuyện phỏng vấn Đinh Hiện, cô cho rằng vẫn nên nói một tiếng với anh ta, cho nên phát một tin trên wechat.
 
Lục Trần Tây trả lời lại rất nhanh: Khi nào phỏng vấn?
 
Đồng Đồng: Em không nắm quyền chủ động, đợi sau khi có kết quả xét xử sẽ tiến hành.
 
Cách một lúc Lục Trần Tây mới trả lời: Cho nên em đã quyết định xong. Vậy hỏi ý kiến anh làm gì?
 
“...” Đồng Đồng nhất thời không nói gì. Sau khi nói qua với Cố Hoài, cô đã quyết định phỏng vấn Đinh Hiện ngay lúc đó, hiện tại nói với Lục Trần Tây, thật ra chỉ là thông báo với anh ta một tiếng. Có lẽ trong tiềm thức, quyết định bất luận cái gì liên quan tới chức nghiệp, cô chưa từng nghĩ tới việc trưng cầu ý kiến của anh ta, bởi vì đáp án của anh ta rất dễ dàng đoán được.
 
Lục Trần Tây rất nhanh phát tới một tin nhắn: Nếu anh phản đối em đi phỏng vấn, nếu anh không muốn em tiếp xúc với tên sát nhân kia lần nữa, nếu anh không muốn em xuất đầu lộ diện trên tivi, em sẽ nghe anh?
 
Đồng Đồng trầm mặc thật lâu, gửi lại cho anh ta: Đây là công việc yêu cầu, mong anh hiểu.
 
Lục Trần Tây không có phản hồi lại.
 

*
 
Đảo mắt đã tới mùa đông, kết quả tòa án xét xử cuối cùng đã có, không ngoài ý muốn, tử hình, Đinh Hiện nói trước tòa rằng hắn ta không kháng án.
 
Kết quả vừa ra, vụ án này lại quay lại trong tầm mắt của mọi người. Rất nhiều truyền thông đều muốn phỏng vấn hắn ta trước khi hành hình, nếu có thể, sẽ kích nổ điểm nóng trên mạng xã hội, nhưng lại không có ngoại lệ, đều bị cự tuyệt rồi.
 
Đồng Đồng dưới sự sắp xếp của Cố Hoài, có thể đi đến tòa an xem hồ sơ vụ án.
 
Toàn bộ 7 người nữ bị hai kia đều đến từ vùng khác, hơn nữa đều có ghi chép về việc bị bạo hành gia đình nghiêm trọng, cũng vì thoát khỏi người chồng ma quỷ mới trăn trở đi đến Dung Thành. Đinh Hiện quen với những người bị hại thông qua tổ chức viện trợ dân sự.
 
Thời gian sát hại người thứ nhất, vào 4 năm trước, người thứ 7 bị giết cách đây 3 tháng, không có quy luật cố định về thời gian gây án.
 
Người bị hại bị hắn ta tiêm trợ tử cho đến chết, sau đó lại bị lột da. Tất cả các mô da liên quan đều được tìm thấy khi lục soát trong phòng hắn ta, đồng thời còn lục soát được hàng loạt chứng cứ, ví dụ như công cụ gây án, thuốc trợ tử, vân tay của người chết, DNA, v.v…
 
Đinh Hiện đối với tội danh trực tiếp thú nhận không e dè, tòa án xét thấy chứng cứ rõ ràng, tội danh thật sự thành lập, tình tiết tàn ác, do đó quyết định tử hình.
 
Nhưng tất cả các thứ này, cũng không thể giải thích động cơ hắn ta trở thành sát thủ liên hoàn.
 
Trước khi khép lại hồ sơ, Đồng Đồng lưu ý đến một chi tiết, đó chính là hắn ta đều là chọn dùng ống tiêm chích trực tiếp thuốc trợ tử với 7 người nữ kia, thuốc nồng độ cao, có ý nghĩa hành xác.
 
Mà ý đồ của hắn ta lúc giết cô ngày hôm đó, chính là áp dụng cách truyền dịch, thuốc được pha loãng nhiều, cho nên, cô may mắn còn sống.
 
*
 
Thời gian phỏng vấn thỏa thuận với Đinh Hiện, 1 ngày trước ngày hành hình hắn ta.
 
Bởi vì hắn ta chỉ muốn gặp Đồng Đồng, không chấp nhận những người khác có mặt ở hiện trường, cho nên Hà Dương và Doãn Thượng Ý không đi.
 
Đồng Đồng đi theo Cố Hoài đến nhà giam, trên hành lang dẫn đến chỗ Đinh Hiện, mỗi một bước tiến về phía trước, hô hấp của cô bắt đầu khó khăn thêm một phần. Lỗ kim đâm trên mu bàn tay cô rõ ràng đã lành rồi, hiện tại lại đau âm ỷ.

 
Đi đến trước cửa, Cố Hoài đưa tay nắm giữ tay cô, thì thầm với cô: “Em chờ một chút.” Tiếp đó anh đẩy cửa đi vào, đem cánh cửa phía sau lưng đóng lại.
 
Đinh Hiện thấy người tới là anh, hết sức bất ngờ: “Đồng Đồng đâu? Không phải tôi đã nói chỉ chấp nhận cô ấy phỏng vấn.”
 
Cố Hoài lạnh nhạt nói: “Toàn bộ quá trình hôm nay tôi cũng sẽ ở đây, nếu anh dám nói một câu nào tổn thương tới cô ấy, tôi lập tức dẫn cô ấy đi.”
 
Đinh Hiện cười lạnh một tiếng: “Nếu anh ở chỗ này, tôi lập tức không tiếp nhận phỏng vấn.”
 
Cố Hoài cong khóe môi lên: “Không quan trọng, chúng tôi không phải muốn phỏng vấn anh, cũng không phải chúng tôi chỉ còn 1 ngày để sống.”
 
“...” Nét mặt của Đinh Hiện rõ ràng là kinh ngạc, nội tâm đấu tranh một lúc, thỏa hiệp nói: “Được…”
 
Lúc này Cố Hoài mới để Đồng Đồng bước vào, sau đó dựng máy quay ở trên bàn.
 
Đồng Đồng bước vào thì thở một hơi, sống lưng thẳng tắp, bắt buộc bản thân nhìn vào Đinh Hiện. Hắn ta mặc quần áo tù, đầu bị cạo bóng lưỡng, chiếc kính gọng to chứng tỏ giới tính trên khuôn mặt kia đã không còn, đôi mắt nhìn cô sáng ngời.
 
Nhìn đến mặt hắn ta, hình ảnh bị hắn ta giam cầm liền tràn về trong đầu, cô cảm giác không thoải mái, theo bản năng dời tầm mắt đi, nhưng cô nhớ tới Cố Hoài đã nói với cô, khí thế không thể thua, cho nên cô cố gắng chống đỡ ngẩng đầu lên đi qua, ngồi xuống đối diện với hắn ta.
 
Cô chưa kịp mở miệng, Đinh Hiện đã nói trước, thân hình vì kích động mà nghiêng tới trước, bàn tay bị cùm va chạm với mặt bàn phát ra âm thanh đùng đùng: “Cô không có việc gì thật sự là quá tốt, ở một khắc kia khi bọn họ tìm được cô, tôi mới biết được so với việc làm cho cô chết đi, tôi càng hy vọng cô còn sống.”
 
Đồng Đồng thấy thân thể hắn ta nghiêng tới trước thì cô theo bản năng lùi về sau một chút, sau đó bả vai cô được Cố Hoài ở phía sau vịn lấy, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh xuyên qua áo truyền tới làn da cô, cô lập tức không sợ như vậy nữa.
 
Cô thẳng lưng, nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương: “Vì sao phải sát hại 7 người phụ nữa kia?”
 
Đinh Hiện trầm mặc một lúc, đột nhiên tựa vào lưng ghế, dáng vẻ có chút bất cần đời: “Như thế nào các người không điều tra ra sao? Mẹ tôi năm đó chính là bị người đàn ông của bà đánh đến gần chết, chịu không nổi cho nên bỏ trốn, còn lại tôi và tên súc vật kia ở cùng nhau.”
 
“Súc vật?” Đồng Đồng xác nhận, nói: “Là chỉ cha của anh?”

 
Đinh Hiện bỗng cười lớn tiếng, nước mắt đều trào ra vì cười: “Người mà chỉ xuất tinh trùng ra để sinh con thì không xứng với tiếng cha này.”
 
Đồng Đồng biết hắn ta đến từ thôn Đại Xuyên, cho nên trước khi phỏng vấn, cô đã gọi điện thoại cho trưởng thôn, hỏi bối cảnh trưởng thành của Đinh Hiện. Trưởng thôn nói với cô, lúc Đinh Hiện còn nhỏ mẹ hắn ta bởi vì chịu không nổi cảnh bạo hành gia đình nên trốn đi, từ đó về sau Đinh Hiện vẫn luôn sống cùng cha. 9 năm trước trong thôn xảy ra một trận sạt lở núi nghiêm trọng, đã chôn vùi cha hắn ta.
 
“Anh hận cha anh, vì sao? Bởi vì ông ta đánh mẹ anh, hay là ông ta cũng đánh luôn cả anh?”
 
“Đánh tôi?” Đinh Hiện giống như nghe được chuyện cực kỳ buồn cười: “Ông ta làm sao cam lòng đánh tôi? Ông ta yêu tôi còn không kịp.” Nói xong hướng về phía trước một chút, câu khóe miệng, hạ giọng nói: “Ở trên giường, hung hăng mà yêu.”
 
Đồng Đồng thoáng giật mình: “Anh đây là nói, ông ta đã xâm hại qua anh?”
 
Đinh Hiện nhún vai: “Chẳng lẽ lời tôi vừa mới nói còn chưa đủ rõ?”
 
“Bắt đầu từ lúc nào?”
 
Đinh Hiện thờ ơ gãi đầu một cái: “Quá lâu rồi, nhớ không rõ, dù sao cũng đi khỏi rồi.”
 
“Nếu cha anh xâm hại anh, vì sao không tìm cha anh trả thù?”
 
Đinh Hiện khẽ cười một tiếng: “Tôi đánh không lại ông ta. Có điều ông trời có mắt, đã chôn ông ta trong trận lở núi 9 năm trước, lúc đó tôi ở đó, tôi nhìn ông ta bị đè dưới tảng đá, nhưng mà tôi không cứu, ông ta cứ như vậy chết đi.” Nói xong hắn ta giang tay: “Sau đó tôi liền tự do.”
 
Đồng Đồng tính toán tuổi một chút, năm nay hắn ta mới 26 tuổi, 9 năm trước, cũng chỉ 17 tuổi: “Cha anh đã chết, vì sao còn muốn xuống tay với những người phụ nữ vô tội?”
 
“Vô tội?” Đinh Hiện giống như nghe thấy được chuyện khôi hài: “Mấy người đó chỉ lo nghĩ cho bản thân nên bỏ trốn, hoàn toàn không nghĩ tới con mình. Nếu muốn bỏ trốn, tại sao không mang theo con mình đi cùng? Nếu là mẹ, tại sao không bảo vệ cho nó???” Nói xong hắn ta cười rộ lên: “Cho nên ta giết hết mấy người đó, xong may lại hết âm đạo của bọn họ, loại người như vậy, không xứng để sinh con.”
 
Cho nên, mục tiêu của hắn ta là tất cả phụ nữ bị bạo lực gia đình nhưng không mang theo con khi bỏ trốn…
 
Đồng Đồng lại hỏi: “Vì sao phải lột da các cô ấy?”


 
“Sưu tầm.”
 

“Khi giết người, sẽ cảm thấy hổ thẹn không? Anh có biết đây là đang phạm tội không?”
 
“Tôi đương nhiên biết đây là phạm tội.” Đinh Hiện nhún vai: “Thế nhưng tôi không cần, cũng không cảm thấy hổ thẹn. Mỗi lần giết chết một người trong bọn họ, dồn nén trong lòng tôi sẽ ít đi một chút, không giết sẽ không ngủ yên, rất đau đớn.”
 
Đồng Đồng im lặng một lát: “Tại sao anh phải đi làm tình nguyện viên của tổ chức chống bạo hành gia đình? Vì tìm kiếm mục tiêu giết người sao?”
 
Nghe vậy, Đinh Hiện bỗng nhiên trầm mặc, qua một lúc lâu sau mới mở miệng: “Ngay từ đầu, tôi chỉ muốn tìm mẹ tôi.”
 
“... Đã tìm được chưa?”
 
Đinh Hiện lắc đầu, trong đáy mắt có chút cô đơn.
 
“Anh đã hận vì bà ấy bỏ trốn, vì sao vẫn còn muốn tìm bà ấy?”
 
“Tôi không biết. Có lẽ, chỉ là muốn biết vì sao lúc trước bà ấy lại mặc kệ vứt bỏ tôi lại, có lẽ, nói không chừng tôi cũng muốn giết chết bà ấy…” Đinh Hiện nói xong ôm lấy đầu: “Tôi không biết, rất nhiều việc gần đến lúc xảy ra tôi mới biết được phản ứng của tôi sẽ là gì.”
 
Đồng Đồng trầm mặc trong giây lát: “Anh hy vọng bà ấy xem được đoạn video phỏng vấn này sao?”
 
“...” Đinh Hiện từ trong cánh tay ngẩng đầu lên nhìn cô, sau một lúc lâu, giật giật đôi môi khô khốc: “Hy vọng. Tôi muốn để cho bà ấy biết đứa con trai bị bà ấy vứt bỏ năm đó, hiện tại trở thành cái dạng gì.”
 
Đồng Đồng ngồi ở đó một hồi, tiếp đó đứng lên: “Tôi không còn gì muốn hỏi anh.”
 
“Chẳng lẽ cô không muốn biết vì sao tôi lại bắt cóc cô?”
 
Đồng Đồng làm động tác cúi xuống, không nói chuyện.
 
Đinh Hiện cứ thế nói tiếp: “Bởi vì tôi thích cô, bởi vì quan tâm, cô quan tâm Miêu Miêu, để ý đứa nhỏ bị người ta lãng quên, cô và bọn họ không có bất kỳ quan hệ nào, còn nguyện ý vì cứu bọn họ mà dốc sức. Nếu tôi có thể gặp cô sớm một chút thì tốt rồi, có thể tôi sẽ không biến thành dáng vẻ như hiện tại.”
 
Dừng một chút, hắn ta cúi đầu nói tiếp: “Tôi biết tôi là quái vật giãy giụa trong bóng tối, chỉ tiếc, tôi không gặp được chùm ánh sáng kia.”
 
Đồng Đồng không nhìn hắn ta, cũng không nói tiếp, chỉ ở tại chỗ trầm mặc chốc lát, cô quay đầu nói với Cố Hoài: “Đi thôi.”

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.