Thế Giới Yêu Thương Trị

Chương 8: Thanh khống (08)



Edit: Muỗi

Trời hôm nay đầy nắng và gió, không hề thấy có gợn mây nào.

Ly Đường và Châu Diệu cùng đi tới tập đoàn công ty Thanh Khống. Hôm nay, cậu cũng mặc comple màu trắng, kết hợp với gương mặt tuyệt đẹp lại rạng ngời, thật sự giống như hoàng tử nhỏ bước ra từ trong câu chuyện cổ tích.

Bọn họ đi tới tầng sáu của công ty Thanh Khống. Kịch truyền thanh được phân ở tầng này, rất nhiều người hướng dẫn đi cùng học sinh của mình đã đến từ lâu. Cảnh Tội cũng đang ở đây. Hình như anh ta thức cả đêm qua không ngủ, đang nhắm mắt dưỡng thần, bộ dạng như ngăn cách với đời.

Chỉ có bên cạnh anh ta còn chỗ trống nên Châu Diệu kéo Ly Đường ngồi xuống.

Những người hướng dẫn đang thì thầm trao đổi với nhau. Có người thấy bên cạnh Châu Diệu chỉ một mình Ly Đường thì trêu nói: "Châu Diệu quả nhiên không hứng thú với Động Hồn, ngay cả thí sinh cũng có thể làm theo ý mình như vậy."

Bộ tiểu thuyết Động Hồn này rất nổi danh, ngay cả Cảnh Tội giống như mặt trời ban trưa trong giới cũng là fan trung thành của nó, trên Weibo toàn bình luận liên quan đến Sở Tuyển, chỉ có Châu Diệu đã từng nói không phải là fan của Động Hồn.

Lần này, tập đoàn Thanh Khống mời anh tới, cũng không mong anh có thể nghiêm túc với nhân vật và các cuộc thi, chỉ là muốn thêm đề tài tô điểm mà thôi. Dù sao Châu Diệu và Cảnh Tội là hai bá chủ có tiếng tăm lớn trong giới lồng tiếng này.

Mà ngoại trừ Cảnh Tội, học trò được Châu Diệu thu nhận cũng làm người khác chú ý. Nhưng ánh mắt phần lớn mọi người nhìn sang đều có chút khinh thường, hơn phân nửa cho rằng Ly Đường chỉ là gối thêu hoa, không đủ để sợ hãi.

Châu Diệu kéo dịch cái ghế của Ly Đường lên trước một chút, đẩy gương mặt như ngọc của Ly Đường lộ ra trước mắt bao nhiêu người, chế giễu nói: "Các người đừng thấy người học trò này của tôi có hình dáng kinh nghiệm không sâu, vừa mở miệng ra thì bảo quản các người sẽ bị dọa cho choáng váng. Nếu không thì chúng ta đánh cược một chút đi, dù sao mọi người cũng đang lúc nhàn rỗi buồn chán, tôi cầm cái, cược người học trò này của tôi giành được quán quân."

Lập tức có người cười: "Châu Diệu anh khoác lác gớm nhỉ!"

"Tiền đặt cược là gì, đây không phải là thắng chắc không sợ lỗ à, tôi muốn căn nhà Châu Diệu mới mua tháng trước."

"Ha ha ha ha tôi muốn cái xe của Châu Diệu."

"Đặt xong là rời tay, Châu Diệu anh không được đổi ý đâu đấy."

Châu Diệu trước sau vẫn mỉm cười, hình như không để ý tới những tài sản của mình bị mơ ước, ngược lại Ly Đường không nhịn được kéo ống tay áo của anh một cái, chỉ sợ anh chịu thiệt.

"Đừng lo lắng." Châu Diệu nắm lấy tay cậu: "Cậu tuyệt đối xứng đáng làm một quán quân."

Châu Diệu nói rất nghiêm túc, Cảnh Tội ở bên cạnh nghe được thì hơi hé mắt nhìn, có chút bất ngờ, nhưng tâm trạng hoàn toàn không dao động liếc nhìn Ly Đường, khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc.

Chẳng bao lâu, người chịu trách nhiệm bên kịch truyền thanh qua.

Một đám người như Diệp Trù phòng kế hoạch, Phương Tung - chủ đầu tư, Cố Cẩn – chế tác hậu kỳ lần lượt xuất hiện.

Diệp Trù vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người ở đó: "Cảm ơn các vị đã nỗ lực bỏ công sức, mong mọi người hãy giao tác phẩm tham gia dự thi cho đội chế tác hậu kỳ của chúng tôi, để cho nhân viên xác nhận và kiểm tra tác phẩm thử giọng của mọi người có chỗ nào sai xót không, sẽ tiến hành xử lý chỉnh âm lần cuối cùng, sau đó sẽ đăng trên kênh chính thức."

Chế tác hậu kỳ của công ty Thanh Khống là những nhân viên kỹ thuật tuyệt đối nổi danh trong giới, các hướng dẫn cũng rất phối hợp lần lượt xếp hàng chuyển tác phẩm trong nhóm của mình cho đội của Cố Cẩn.

Châu Diệu cũng vậy.

Anh xếp cuối hàng.

Sau đó trừ chờ đợi kết quả thì cơ bản không có chuyện gì làm cả, Ly Đường ngồi cũng thấy chán. Cậu vừa muốn đứng dậy đi vệ sinh, Cảnh Tội bên cạnh đã đi trước cậu một bước.

Người đàn ông này đứng lên, nói với người chịu trách nhiệm bên phía kịch truyền thanh đang đứng trước đài: "Tôi đi trước đây."

Đây lần đầu tiên là Ly Đường nghe rõ giọng nói của anh ta.

Lúc đó, người đàn ông này vừa lên tiếng, cơ bản tất cả mọi người ở đó đều im lặng. Nếu nói giọng của Châu Diệu trong sáng làm người ta có cảm giác như tắm gió xuân, là loại dễ dàng để lại thiện cảm, thì giọng nói của Cảnh Tội không hổ danh được tất cả mọi người bên ngoài khen ngợi.

Âm thanh từ tính có một không hai trên dưới chín ngàn năm.

Quả là danh tiếng truyền đi đúng như thực tế.

Hèn chi, cho dù anh ta không chọn một người học trò nào, tập đoàn Thanh Khống vẫn cố chấp muốn giữ anh ta lại, nếu như kịch truyền thanh Động Hồn có chỗ của anh ta, chắc chắn tỉ lệ người nghe sẽ không ít.

Người chịu trách nhiệm bên phía kịch truyền thanh hấp ta hấp tấp chạy tới: "Thầy Cảnh đừng vội như vậy, dù sao ngài cũng tới đây rồi, chờ một lát nữa xem có giọng nào thích hợp hay không rồi hãy đi cũng không muộn mà."

Cảnh Tội không để ý, anh ta chỉ chậm rãi liếc nhìn Cố Cẩn đang đeo tai nghe, lắng nghe các tác phẩm thử giọng. Từ chân mày nhíu chặt của Cố Cẩn, anh ta đã biết có lẽ không có thu hoạch nào rồi.

"Không, tôi bận." Cảnh Tội nhấc ba lô lên, bước vòng qua người chịu trách nhiệm.

Người chịu trách nhiệm sao có thể để cho anh ta chạy thoát được, vội vàng chạy tới muốn ngăn lại.

Ly Đường vốn ngồi ngoan ngoãn ở bên cạnh bọn họ, vậy mà không biết người chịu trách nhiệm làm sao, lại giẫm lung tung, không ngờ đạp mạnh phải chân của Ly Đường.

Cái này thì thật sự đau rồi.

Ly Đường bất ngờ không kịp đề phòng, mặt lập tức trắng bệch, không có cách nào khống chế mà rên khẽ một tiếng.

Cảnh Tội lập tức quay đầu lại.

Người chịu trách nhiệm vội vàng ngăn cản anh ta nên không quá chú ý tới những tiếng động xung quanh, cho rằng anh ta đổi ý mới dừng lại, vui mừng nói: "Thầy Cảnh, thầy nghe thêm chút nữa, không chừng sẽ có ngạc nhiên..."

"Im lặng."

Cảnh Tội trực tiếp đẩy người chịu trách nhiệm ra.

Ly Đường đau đến mức gập cả người, chỉ muốn xem thử vết thương ở chân thế nào, chợt một chiếc giày da màu đen lại xuất hiện ở trong tầm nhìn của cậu.

Ly Đường ngẩng đầu lên và nhìn thấy gương mặt anh tuấn mà thâm trầm của Cảnh Tội.

Hai người nhìn nhau hồi lâu.

Ly Đường móc bảng mica ra, có hơi khẩn trương: "Tôi có vấn đề gì sao?"

Nhưng Cảnh Tội nhìn chằm chằm vào cậu mà không nói gì.

Điều này càng khiến cho Ly Đường lo lắng không yên, Châu Diệu lại đang xếp hàng ở phía trước, nói chuyện với đoàn chế tác hậu kỳ của công ty Thanh Khống. Cậu lại viết chữ, cảm thấy rất bối rối: "Tôi có chỗ nào xúc phạm đến ngài sao?"

"Đừng dùng nó." Cảnh Tội chỉ nói.

Hả?

Ly Đường mờ mịt một lút mới hiểu được ý của Cảnh Tội. Nó chắc là chỉ bảng mica. Ly Đường lập tức căng thẳng, viết: "Thật ngại quá, hôm nay cổ họng tôi bị đau, không tiện nói chuyện."

"Tôi hình như đã nghe thấy được." Trong đôi mắt sâu thẳm của Cảnh Tội nhìn người khác lóe ra ánh mắt khiến người ta thấy kinh ngạc. Anh ta rất đẹp trai, tỉ lệ trán và sống mũi rất hoàn hảo, hàng mi dày hơi rũ xuống, hình như thoáng hiện vẻ ôn hòa.

"Có thể để cho tôi nghe lại giọng nói của cậu không?"

Anh ta nói dường như rất thành khẩn và chân thành, ngay cả cảm giác áp bách cũng bị xua tan, giống như cả ngày lẫn đêm hi vọng tìm kiếm, cuối cùng có một ngày kia lại có thể nhận được trong hiện thực, rơi vào lưới tình.

Nhưng Ly Đường hoàn toàn thờ ơ, thậm chí có chút sợ hãi.

Cậu lén lút lùi lại một bước.

Rất nhanh, Cảnh Tội đã tiến lên một bước, trên người anh ta có áp lực trời sinh, lại tiến thêm mấy bước, Ly Đường sắp dính vào trên góc tường rồi. Khi đó, xung quanh Cảnh Tội dường như có một hơi thở khủng khiếp.

Thâm trầm giống như con rắn đang nhìn chằm chằm vào con mồi.

Bởi vì khẩn trương, trên thái dương của Ly Đường đã có giọt mồ hôi chảy xuống.

Lúc này, Châu Diệu cuối cùng đã trở về.

Ly Đường lách người, vội vàng chui ra phía sau Châu Diệu.

Ánh mắt Cảnh Tội di chuyển theo Châu Diệu, mang theo vẻ thâm trầm lại chăm chú tới mức đáng sợ. Châu Diệu cũng phát hiện ra bầu không khí có phần không thích hợp, liền cản ở trước mặt Ly Đường, nhướng mày hỏi: "Anh gây khó dễ cho người của tôi làm gì?"

Sắc mặt Cảnh Tội không thay đổi: "Tôi hỏi cậu ấy vài chuyện."

"Anh muốn hỏi thì cứ hỏi tôi là được, tôi là thầy của cậu ấy nên hiểu rõ nhất." Bộ dạng Châu Diệu rõ ràng đang bảo vệ người.

Cảnh Tội không nói tiếng nào.

Qua hồi lâu, anh ta đột nhiên đi về phía đội của Cố Cẩn ở phía trước đài, hình như trước sau vẫn không quan tâm, hứng thú đến chế tác hậu kỳ.

Châu Diệu vốn không để ý lắm, chợt suy nghĩ liền thấy không thích hợp.

Ở đó có tác phẩm lồng tiếng của Ly Đường đấy.

Tuyệt đối không thể để nó rơi vào trong tay của Cảnh Tội, dáng vẻ phát bệnh của kẻ điên này dọa người như vậy, sao Ly Đường có thể chống đỡ được chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.