“Mộc Tủy ở đây, xin chủ thượng vui lòng nhận cho.”Câu nói này, dịu dàng cung kính, vậy mà lại như sấm dội bên tai, chấn động lòng
người. Mọi người đều kinh ngạc, lo sợ, nghi hoặc đến mức không một ai
thốt nổi lời nào.
Lòng Mục Vũ vừa sợ vừa đau, thầm muốn gọi nàng
nhưng tiếng nói cứ tắc nghẹn trong cổ họng, làm thế nào cũng không phát
ra được. Đây chính là cái gọi là “quyết định” của nàng, tự tước đi mộc
tủy, hai tay dâng lên … Nghĩ tới những lời hắn đã nói vừa rồi, giờ như
trở thành bụi gai quấn chặt lấy hắn, xoắn xuýt đau đớn.
Khúc Kiều
không hề chú ý tới mọi người, sự chú ý của nàng chỉ đặt trên người lệnh
chủ. Thấy lệnh chủ lần lữa không nhận mộc tủy, nàng cười cất tiếng gọi:
“Chủ thượng?”
Lệnh chủ nhìn Khúc Kiều, bật cười, nói: “Được, bổn
tọa chưa bao giờ thấy qua kẻ nào như ngươi, coi như đã mở rộng được tầm
mắt …” Ả từ tốn liếc nhìn toàn thể con người xung quanh đây, tiếp tục
cất lời, “Ngươi cho rằng dựa vào mộc tủy này, bổn tọa sẽ bỏ qua cho bọn
chúng?”
Khúc Kiều nhìn mộc tủy trong tay, cười đáp: “Chủ thượng hiểu lầm rồi, ta tự hiến mộc tủy, chỉ vì báo ân.”
Lệnh chủ nghe thấy câu này liền đáp: “Trả lại ân cứu mạng của bổn tọa rồi vạch rõ ranh giới với Cức Thiên phủ?”
Khúc Kiều ngượng ngùng cười một tiếng, gật đầu.
Lệnh chủ thấy nàng phản ứng như thế, lắc đầu than: “Khúc Kiều ơi Khúc Kiều,
ngươi có từng nghĩ, bổn tọa cũng không vui gì mà thành toàn cho ước vọng làm người của ngươi?”
Khúc Kiều nghe vậy, chỉ đáp rằng: “Chủ
thượng không cần thành toàn cho ta. Ta chỉ làm những chuyện cần làm, như thế đã là trọn vẹn rồi.”
Lệnh chủ lại nở nụ cười, lời nói cất ra
bởi vì tiếng cười mà có phần run rẩy: “Hay cho từ “trọn vẹn”. Vậy bổn
tọa sẽ để cho ngươi chứng kiến xem cái gì mới gọi là “trọn vẹn” của bổn
tọa.”
Dứt lởi, ả vụt lên trước, cầm lấy mộc tủy trong tay Khúc
Kiều. Mộc tủy vừa vào trong tay ả lập tức có khí đen vờn quanh, chỉ
trong chớp mắt đã tiêu diệt hết vầng sáng rực rỡ. Ả nắm một đầu mộc tủy, khẽ vung một cái. Chỉ thấy khí đen như dao, chỉ trong nháy mắt đã vót
mộc tủy thành hình kiếm.
Trông thấy vụn gỗ rơi xuống như bông
tuyết, Khúc Kiều chợt cảm thấy đau nhức khủng khiếp xâm lấn cơ thể tựa
như dao vót rìu chặt, chỉ trong thoáng chốc nàng đã không thể đứng vững. Trông thấy nàng sắp ngã xuống, Mục Vũ vội vã tiến lên, đỡ nàng vào
lòng.
Lệnh chủ thấy vậy, cười khẽ, hỏi: “Giờ đã biết đau rồi sao? Có muốn đổi ý không?”
Khúc Kiều ngước mắt, nhìn ả, chỉ mỉm cười.
Lúc này vẻ vui sướng của lệnh chủ mới biến mát, trên mặt chỉ còn lại vẻ
lạnh lùng tàn ác: “Đồ ngu.” Ả mắng một tiếng, kiếm gỗ trong tay đâm
xuống mặt đất, trên thân kiếm gỗ mọc ra hàng ngàn nhánh cây. Nhánh cây
trải rộng ra làm tan hết lớp tuyết. Chỉ trong nháy mắt, lá xanh đâm ra,
nụ hoa kết thành, hoa nở nối tiếp. Cảnh đông vắng lặng thê lương chợt
biến chuyển thành cảnh xuân tươi đẹp. Lệnh chủ đứng trong vạn hoa, giơ
tay ra lệnh, “Tang lâm hóa vật. Sâm la loạn”. Lúc tiếng nói vang lên,
vạn hoa lập tức khô héo. Dười bùn đất, ngàn vạn vật sống, giãy dụa trồi
lên.
Chứng kiến những thứ chui từ dưới đất lên, trong hàng ngũ đệ
tử Hỏa Thần chợt có người bật thốt tiếng kêu – đó là hàng trăm hàng ngàn cỗ thi thể, có ma vật dữ tợn, có thân người bị hủy. Có thứ đã mục thành xương, có thứ máu thịt vẫn còn. Nhất là những thi thể vẫn còn hình hài, khiến cho người ta trông thấy mà giật mình kinh hãi. Quần áo mặc trên
người mặc dù đã tả tơi nhưng vẫn có thể nhận ra: áo quần màu đen, hộ
giáp tinh luyện, chính là trang phục của Hỏa Thần giáo. Chỉ có khuôn mặt là cần một chút thời gian để nhận ra. Dây leo tựa như vật sống, quấn
tầng tầng lớp lớp lên tất cả các thi thể, sau đó mọc ra tứ chi, nặn
thành xương thịt. Không cần biết đã chết bao lâu, tất cả thi thể đều
sống lại tựa như ma vật.
“Khốn kiếp!” Toàn Cung không thể nào kiềm chế, cố chịu đựng cơn đau do ma chướng áp chế, cáu kỉnh chửi bới.
Lệnh chủ khinh miệt liếc qua, búng tay nhẹ một cái, lạnh nhạt lên tiếng: “Giết.”
Chỉ một lát sau, tiếng gào thét rung trời vang lên, kinh hoảng lòng mọi
người. Trông thấy ma vật sắp xông tới, Mục Vũ gọi binh khí vào tay,
chuẩn bị nghênh địch. Đúng vào lúc này, hắn chợt thấy khuỷu tay nhẹ
bẫng, người trong lòng dường như mất đi trọng lượng. Mục Vũ vội cúi đầu
nhìn xem, lập tức trông thấy Khúc Kiều đã sớm hôn mê, không thể cảm nhận được hơi thở. Vào thời khắc mà hắn đang lo lắng căng thẳng chợt cảm
thấy có vật gì đó leo lên đầu gối mình. Hắn giật mình, thứ kia đã vững
vàng đứng trên đầu gối hắn, là một cây nấm nho nhỏ. Cây nấm ngước đầu
lên nháy mắt, bàn tay nhỏ bé khua khua với hắn. Mục Vũ nhất thời hoảng
hốt, cũng không biết nên làm sao cho thỏa. Đợi tới lúc hắn chuẩn bị đáp
lại thì những tia sáng ban mai đã phá vỡ đêm đen, gió sớm thoảng qua
thổi cơ thể nhỏ bé kia hóa thành bụi bay đi, tan biến không còn hình
bóng.
Bình mình ló rạng …
Chẳng biết tại sao, trong lòng Mục Vũ lại cực kỳ bình lặng. Tất cả kinh hãi lo lắng đến phát đau đều như
bụi kia bay đi mất. Hắn không tự chủ buông lỏng tay cầm đoản giáo, ôm
chặt Khúc Kiều thêm một chút, hai mắt nhắm lại.
Kết quả thế này đã sớm nằm trong dự liệu, cần gì chống cự … có lẽ, đây đã là trọn vẹn…
Nhưng mà, sau một thoáng giãy dụa vứt bỏ tất cả, cái “trọn vẹn” hắn chờ đợi
lại rề rà không đến. Sau một chốc, tiếng gào thét xung quanh như bị vùi
chôn trong vắng lặng, chợt nghe thấy tiếng lệnh chủ tức giận quát mắng:
“Đồ không biết sống chết, lại dám cản trở bổn tọa!”
Lòng tràn đầy
hoài nghi thôi thúc Mục Vũ mở mắt ra. Lọt vào trong tầm mắt là một khung cảnh trắng như tuyết. Chỉ trong một lát ngắn ngủi, rừng núi lại như bị
tuyết bao phủ, trùm lên những ma vật kia đều là bông trắng. Mục Vũ đương nhiên cũng không hiểu vì sao, sau khi nhìn kỹ, lưng hắn chợt lạnh lẽo,
sinh lòng sợ hãi.
Những bông trắng kia ấy vậy mà lại là vật sống!
Chúng chui từ dưới đất lên, phủ lên vạn vật. Như tơ như nhung, lan tràn
thành cụm. Vật này dính vào người liền chăng tơ trói thành kén, dù cho
ma vật có hung hãn cũng không thể làm gì.
Lệnh chủ đã sớm giận
không kiềm nổi, lúc đang chuẩn bị xuất chiêu, tơ trắng dày đặc theo gió
bay tới, đánh thẳng về phía ả. Ả không biết rõ vật này, chỉ lùi lại một
bước, giơ tay vẩy gió, phủi đi tơ trắng. Tơ trắng nhẹ nhàng bay xuống,
rồi không có động tĩnh gì nữa. Lệnh chủ nhíu chặt mày, gọi bảo kiếm “Sí
liệt” không ngừng đánh trả, mở miệng ra lệnh: “Thiên viêm …”
Ả còn chưa kịp đọc xong lời chú, cả ngọn núi đột nhiên chấn động, trong nháy
mắt, vô số tơ trắng tuôn ra từ dưới đất, như nước thủy triều dâng, trào
lên cắn nuốt.
Vừa thấy vật kia, lệnh chủ bật ra tiếng cười lạnh, quay đầu liếc nhìn Khúc
Kiều vẫn đang hôn mê không tỉnh, lại lạnh lùng nhìn Mục Vũ: “Thì ra còn
nuôi vật này … trái lại cũng có mấy phần thú vị đó.”
Mục Vũ ngước
mắt nhìn sang, thứ bị móng vuốt dây leo móc ra là một cây nấm trắng nõn
nho nhỏ. Có lẽ bởi vì phải phơi mình dưới ánh mặt trời, cây nấm dần dần
teo lại, mục nát, từ từ nhập về với đất.
“Nấm …” Mục Vũ lẩm bẩm gọi một tiếng, trong lòng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Trên gương mặt lệnh chủ xuất hiện vẻ khoái trá, ả nâng kiếm chĩa vào ấn
đường Mục Vũ, hỏi: “Còn viện binh nào nữa? Kêu ra đây cho bổn tọa thấy
nào.”
Đoản giáo nghe theo theo lệnh, đâm thẳng vào lệnh chủ. Khoảng cách như vậy,
uy thế nhường đó, vậy mà lệnh chủ chẳng thèm lảng tránh. Mũi nhọn cách
mặt ả một tấc liền dừng lại, tựa như bị một sức mạnh vô hình ngăn cản.
Lệnh chủ mỉm cười, nói: “Sao? Lúc này lại muốn phản kháng rồi ư? Ngươi
thật sự cho rằng mình có thể là đối thủ của bổn tọa?” Ả nói, giơ kiếm gỗ trong tay lên, “Mộc tủy này, gắn kết với tính mạng nàng ta, là nguồn
gốc pháp lực của nàng ta, ngươi biết nó có ý nghĩa như thế nào phải
không?” Nói tới đây, khóe môi ả khẽ cong lên, mang theo vài phần giễu
cợt, lả lướt gọi, “Kim nhụy.”
Hai chữ này vừa cất lên, Mục Vũ chỉ
cảm thấy cơ thể cứng đờ, không thể nào cử động. Nơi lồng ngực, ánh vàng
rực rỡ mơ hồ lộ ra dưới da thịt kéo theo cơn đau không thể hiểu rõ. Hắn
thét lên một tiếng đau đớn, cắn răng nuốt xuống tiếng rên, hết sức nhẫn
nại.
Lệnh chủ bật cười, lên tiếng: “Hiểu rồi chứ?” Ả cúi người,
nâng cằm Mục Vũ lên, “Haha, bổn tọa sẽ ma hóa Kim Nhụy của ngươi. Từ nay về sau ngươi đều phải nghe bổn tọa …”
Mục Vũ trợn mắt trừng ả, không muốn nhiều thêm một lời nào.
Lệnh chủ càng thêm khoái trá, lúc đang định tiếp tục thì phải đột ngột dừng
lại. dáng vẻ tươi cười của ả hơi khựng lại, đứng dậy quay đầu, mắng:
“Đáng chết!”
Cơn đau nơi lồng ngực Mục Vũ nhất thời dừng lại, hắn
cũng nhìn theo tầm mắt của lệnh chủ thì trông thấy ma cốt tháp được yêu
ma vây quanh đều bị lớp lớp tơ trắng quấn lấy, sớm đã không còn dáng vẻ
vốn có. Lúc này, trong nhóm đệ tử Hỏa Thần, có người hô lên: “Ma chướng
bị phá rồi!”
Theo một câu này, chúng đệ tử ào ào đứng dậy, gọi
binh khí ra, hỗn chiến với đám yêu ma. Tiếng nói trong trẻo của Toàn
Cung vang lên rõ ràng trong đó, “Sí diễm ảo thị!”
Trong nháy mắt,
ngọn lửa sáng rực, hóa thành cảnh chiến tranh bi tráng. Lệnh chủ bị lửa
Thận cuốn lấy, nhất thời không cách nào thoát thân. Lợi dụng khe hở này, Toàn Cung phi thân tới, kéo Mục Vũ dậy, trách mắng: “Còn ngẩn ngơ cái
gì! Mau đưa Khúc cô nương đi!”
“Sư tỷ …” Mục Vũ nhìn Toàn Cung, hắn không biết vì sao mình lại nảy sinh lòng do dự này.
Toàn Cung thấy hắn như thế, thì đẩy mạnh hắn, lạnh lùng quát: “Đi!”
Một tiếng này khiến cho lòng Mục Vũ căng thẳng. Hắc lắc đầu nói: “Để đệ cản ở phía sau …”
Lời hắn còn chưa dứt, Toàn Cung đã lạnh lùng ngắt lời: “Đã rời khỏi sư môn, há còn tư cách cản ở phía sau?” Trong lúc nói chuyện, nàng ta trông
thấy lệnh chủ dần thoát khỏi lửa Thận, lập tức gọi binh khí ra, tấn công ngay, không để ý tới Mục Vũ nữa.
Mục Vũ đang định cứu trợ thì bị
kéo lại. Hắn quay đầu lại liền trông thấy vẻ mặt nghiêm trang của Thanh
Thương, nàng yên lặng nhìn hắn. Thanh Thương cũng không nói thêm điều
gì, chỉ cúi đầu nói một tiếng: “Đi.”
Đã thế này, Mục Vũ không thể nào cự tuyệt, để mặc Thanh Thương kéo hắn rời đi.
Ở phía trước, một nhóm đệ tử Hỏa Thần đang chém giết với yêu ma. Trông
thấy Thanh Thương kéo Mục Vũ tới, mọi người quây thành một con đường để
cho hai người họ xuyên qua.
Rời khỏi cuộc chiến, nắng sớm chiếu
tỏ, rọi sáng đoạn đường bằng phẳng, Mục Vũ lại không có lòng dạ nào nhìn về con đường phía trước, mong muốn trong lòng, chỉ có quay đầu lại.
Sau lưng, lửa Thận bốc lên ngợp trời, sinh ra ảo giác. Trong đó có tơ trắng như nhung, mênh mông như tuyết, dần dần xóa nhòe tầm mắt hắn …
~
Tác giả: khụ khụ ~
Chào mọi người, mình lại trở về! Gào ~~~
Xem xong chương này, nhất định mọi người đã phát hiện, thực ra đám nấm là những nhân vật phụ rất quan trọng đó! Ừ!
Mà tuyệt chiêu của đám nấm, như mọi người đã chứng kiến, đó chính là—nấm mốc!
[Na Chích: Cái quỷ gì vậy! Bẩn thỉu quá!!!]
Khụ khụ, được rồi, để mình giải thích nhé!
Đã tới giờ phổ cập kiến thức khoa học!!! Xin mời baidu bà bà! [đừng hỏi
mình vì sao lại là baidu bà bà, bởi vì google bị cấm rồi…]
Gào!!!
Nấm:
Quả thể:
Hệ sợi:
Nấm mốc:
(chi tiết xin liên hệ google bà bà vì ở Việt Nam google không bị cấm. Hì hì, thực ra là mình làm biếng đó, có đọc qua cho hiểu còn cắt ghép cho phù
hợp với đoạn của tác giả thì mình lười làm quá, các bạn tra trên mạng
nhé. =))))
Giải thích đến đây, đáp án đã được miêu tả cực kỳ sinh động!
Không sai đâu, đám nấm chính là nấm ký sinh dưới phần lá rụng của Khúc Kiều,
bởi vì hấp thụ phần pháp lực còn sót lại trong lá mà tiến hóa trở thành
yêu tinh. Có đủ năng lực và tập tính của loài nấm. Bình thường như Khúc
Kiều thấy chỉ là phần “Quả thể”, phần thân thực sự chính là hệ sợi có
thể phân giải rất nhiều động thực vật. Chậc chậc ~~~
[Na Chích: Nói nửa ngày còn không phải là “nấm mốc” sao!]
[Lệnh chủ: Bổn tọa thế mà lại thua vì một chiêu ngu xuẩn tới cỡ này sao!!!]
[Hồ Ly:…]
Khụ khụ, cho dù thế nào, chân tướng chính là như vậy ~
Dưới đây, xì poi chương sau!!!
Thật sự cho rằng tiên tông dễ ức hiếp lắm sao?! – Vĩnh Thánh Thiên tông.
~
Lion:
Phần giải thích của tác giả có thể được gói gọn trong một đoạn này: (nguồn bachkhoatrithuc.vn) cái mà chúng ta thường gọi là nấm mới chỉ là một phần nhìn thấy được
của cây nấm mà thôi, đó là một dạng tựa như quả của cây, thường có cấu
tạo bao gồm một cái chân và một cái mũ. Phần chủ yếu của cây nấm nằm ở
dưới lòng đất hoặc trong thân gỗ, nơi cây nấm đó mọc lên, đó là một hệ
thống những sợi gọi là sợi nấm.
Chương này đám nấm đã bộc lộ skill bí mật của mình, chính là mốc, làm thối rữa các vật bị nó
bám lên. Còn một điều nữa, nếu các bạn để ý ở đoạn cuối sẽ nhận ra ngay. Nếu không, đến
Làm xong chương
này mình thấy cạn lời quá, cả về lời văn miêu tả trong chương này và mợ
Hồ Ly. 1 là không biết chuyển ngữ thế nào, 1 là hết nói nổi về bả rồi.
À, còn một chuyện nữa, từ chương sau sẽ có một vài bác cameo bên “Gió xuân vô tình” xuất hiện. Nếu các bạn đã đọc truyện đó thì sẽ dễ hiểu hơn,
còn không thì cũng chẳng sao.