Thê Hiền Phu Quý

Chương 12: Xuống núi (2)



Thành thẩm nghe vậy mặt thở dài, “Thật là đưa nhỏ đáng thương, nhưng về sau sẽ tốt thôi, thợ săn là người đàn ông tốt, chịu khó lại thương người, cháu gả cho hắn, về sau hưởng phúc sẽ càng nhiều hơn!”

Mặt Sơn Tảo hồng như quả táo, “Thẩm, cháu…”

“Sao lại không thấy Đại Xuyên và Nhị Xuyên? Quyên Tử đâu?” Chử Vân Sơn nâng ly hớp một ngụm, nhân tiện cắt đứt lời chưa kịp nói của Sơn Tảo

Thành thẩm cười ha hả nói, “Đại Xuyên mang theo Quyên Tử đi đến nhà cậu của mình rồi, hôm nay không có về, Nhị Xuyên đi theo cha hắn xuống ruộng, vừa mới rồi hai người không thấy?”

Chử Vân Sơn gật đầu một cái, “Mới vừa rồi chỉ thấy Thành thúc, không thấy Nhị Xuyên.”

“Có thể là đi trước, cha hắn đi chậm, đúng rồi thợ săn, thẩm có chuyện, lần trước cũng muốn nói với cháu, kết quả là đi đến ngã ba lại quên mất, vừa lúc hôm nay cháu tới đây, thẩm muốn nói chuyện với cháu.” Thành thẩm cười rất vui vẻ.

Chử Vân Sơn nhìn Thành thẩm, “Thẩm, thẩm cứ nói thẳng, có chuyện gì vậy?”

Thành thẩm cười đến híp hai mắt, “Người anh em Đại Xuyên của cháu năm nay cũng đã hai mươi ba, hai mươi bốn rồi, cậu của hắn cũng đã nhìn trúng một vị cô nương cùng thôn của mình cho hắn, hôm nay chính là muốn Đại Xuyên đi đến bên nhà thân gia ra mắt, tháng sau liền chuẩn bị cưới về, đến lúc đó phải mời cháu cùng nương tử mình giúp cho một tay.”

Vậy là chuyện vui, người ta đã mở miệng mời giúp đỡ thì không thể từ chối, Chử Vân Sơn cùng Sơn Tảo liếc mắt nhau, Chử Vân Sơn khẽ mỉm cười, “thẩm, người cần hai chúng ta giúp cái gì ? thẩm cứ nói.”

Thành thẩm gật đầu một cái, “ Tuy nói trong thôn chúng ta tổng cộng cũng chỉ chừng 10 gia đình, thế nhưng vì thể diện thì bàn tiệc vẫn phải làm, ta cùng với thúc của cháu cũng đã bàn bạc qua, cháu xem một chút có thể hay không kiếm được một cái đầu heo rừng? Thêm vài loại vật hoang dã, giá tiền có thể thương lượng thật tốt. Thẩm cưới nàng dâu đầu, thế nào cũng phải làm cho náo náo nhiệt nhiệt.”

Chử Vân Sơn gật đầu, “Đại Xuyên cưới nương tử đây là chuyện vui lớn, heo rừng, động vật rừng đều là chuyện nhỏ, nhưng bao giờ thì thẩm cần?”

Thành thẩm chà xát bàn tay, “mùng năm tháng sau là ngày rất tốt, cháu xem đưa tới là được, còn muốn mời nương tử cháu tới giúp một chuyến, không cần làm cái gì, chỉ cần theo tân nương tử, trong thôn chúng ta nương tử trẻ không nhiều lắm, nương tử của Thạch đầu mang thai, không thể vào tân phòng, sợ tân nương tử buồn bực, như vậy sẽ mất vui.”

Chử Vân Sơn quay đầu nhìn Sơn Tảo, Sơn Tảo nhìn hắn một chút lại nhìn Thành thẩm, Thành thẩm thử hỏi một chút, “ nương tử thợ săn, cháu có thể tới không?”

“Có thể tới, có thể tới, đây là chuyện vui.” Sơn Tảo vội vàng đáp ứng, Chử Vân Sơn thấy nàng đồng ý trong mắt cũng có nụ cười.

Thành thẩm nhìn hai người một chút, vẻ mặt hài hước hỏi Chử Vân Sơn, “Thợ săn, vậy bữa tiệc của nhà chúng ta, cháu  có muốn giúp đỡ không?”

Chử Vân Sơn gật đầu liên tục, “muốn giúp, muốn giúp.”

Sơn Tảo len lén liếc nhìn gò má của hắn, trong lòng như con nai chạy loạn, hai má cũng đỏ ửng. Mình cũng đã đến tuổi, người kia quả thật cũng không tệ, lại nói…hắn còn nhìn qua thân thể của mình, nếu gã cho hắn…cũng không phải vô cùng tốt sao?

Thành thẩm nhìn thấy hai người đều đáp ứng, vội vàng vui mừng đứng lên, “Các cháu còn chưa ăn điểm tâm đúng không, thẩm đi làm cho hai người chút gì đem đến.”

Chử Vân Sơn vội ngăn lại, “Thẩm đừng bận rộn, chúng cháu ngồi một lát đã.” Sơn Tảo cũng theo lời từ chối.

Thành thẩm đẩy Chử Vân Sơn, “Hai người cứ ngồi, chúng ta cũng muốn ăn điểm tâm, đã tới thì cùng nhau ăn một chút, chớ ngại tay nghề của thẩm không tốt.”

Chử Vân Sơn từ chối không được, nhìn Thành thẩm đi ra khỏi phòng, hắn trở lại băng ghế ngồi xuống, bưng chén nước trên đất đưa cho Sơn Tảo, “sao lại không uống nước?”

“A, a uống.” Sơn Tảo vội vàng đón lấy chén nước, nhàn nhạt uống một hớp, len lén nhìn Chử Vân Sơn, rất nhanh khuôn mặt lại đỏ hồng.

Chử Vân Sơn cúi đầu nhìn chân nàng, mười ngón chân trắng nõn nộn nộn, móng chân oánh nhuận sáng bóng, đẹp mắt vô cùng, hắn không khỏi có chút ngây người.

Sơn Tảo nhận thấy tầm mắt của hắn, không tự chủ co lại chân của mình, Chử Vân Sơn vội dời mắt, ho một tiếng, “Hôm nay 12 rồi, còn có 20 ngày sẽ tới ngày Đại Xuyên thành thân, thật sự rất vui vẻ.”

Sơn Tảo nhớ tới thím Thành nói Đại Xuyên năm nay 23 – 24 tuổi, Chử Vân Sơn còn gọi là anh em, nàng không nhịn được hỏi, “Huynh bao lớn?”

Chử Vân Sơn ngẩng đầu nhìn nàng một cái, “25 rồi.”

Sơn Tảo có chút kinh ngạc, “Nhìn không giống nha.”

Chử Vân Sơn cười nhẹ một tiếng, “sao lại không giống, ta cũng sắp là lão già rồi đấy.”

“Huynh mới không già đâu.” Sơn Tảo gắt giọng. Không phải nàng nói, Chử Vân Sơn nhìn thật không giống 25 tuổi, để nàng nhìn thì cũng nghĩ cùng lắm là 22-23 mà thôi, một chút cũng không thấy già.

Ánh mắt Chử Vân Sơn sáng lên, “Nàng không chê ta già à?”

Sơn Tảo nhớ tới người khác đều gọi nàng là nương tử thợ săn, nghe lời này nhất thời xấu hổ, cúi đầu không chịu nói, Chử Vân Sơn cũng ý thức được lời này của mình có chút không đúng, người khác không biết, nhưng trong lòng hắn lại rất rõ ràng, Sơn Tảo cùng hắn là trong sạch, cái gì cũng chưa từng xảy ra. Hắn không tự chủ lại ho khan một tiếng, dời đi chủ đề.

“Một lát nữa mua cho nàng đôi giày, giày cỏ này mài chân, mua cho nàng hai đôi giày vải mang cho thoải mái.”

Sơn Tảo nhìn chân của mình, chỉ cảm thấy từ ngón chân lên trên mặt, miễn là nơi Chử Vân Sơn nhìn quá đều cảm thấy nóng bỏng giống như bị thiêu cháy.

“Ừ.” Nàng nhỏ giọng đáp lời, vẫn không chịu ngẩng đầu.

Chử Vân Sơn không tự nhiên chà xát hai tay, “Cũng mua cho nàng một ít dây cột, tóc dài có thể cột lên, nàng nghĩ xem trong nhà còn thiếu cái gì không? Người bán hàng rong mười ngày nửa tháng mới đến, chúng ta nên đặt mua cho đầy đủ.”

Sơn Tảo nén xấu hổ, cẩn thận suy nghĩ một chút, nhẩm nhẩm, “trong nhà thiếu rất nhiều, gương, may vá, gia vị…những thứ đồ này cũng thiếu.”

Chử Vân Sơn kỳ quái hỏi, “đồ may vá không phải ta vừa mới lấy về một chút sao?”

“Những thứ đó không đủ, hơn nữa, kim kia là kim tú hoa, vá không được áo da cùng chăn, châm một cái liền cong.” Sơn Tảo cãi.

Hiện tại mới mùa xuân, lúc này lại nghĩ đến mùa đông ư, trong lòng Chử Vân Sơn có chút ấm áp, xem ra nàng ấy không có ý định rời đi.

“Ừ, vậy thì mua thêm một chút, chỉ là về gia vị có thể người bán hàng rong có thể không có, đến lúc đó hỏi một chút nhà người khác có hay không.”

Sơn Tảo gật đầu, lại suy nghĩ một chút rồi hỏi Chử Vân Sơn một vấn đề nàng giấu ở trong lòng thật lâu, nàng nhỏ giọng, “Chử đại ca, có muốn hay không…làm lại cái giường a?”

Nói xong Sơn Tảo lập tức quay mặt đi, thật là mắc cỡ mà! Nhưng nàng thật không đành lòng nhìn Chử Vân Sơn mỗi ngày đều ngủ trên nền đất trải cỏ lạnh như băng, buổi sáng đều phải xoa xoa bả vai đau nhức.

Chử Vân Sơn nhìn dáng vẻ xấu hổ của nàng, không có lên tiếng.

Hai người nhất thời có chút trầm mặc, Sơn Tảo len lén nhìn sắc mặc Chử Vân Sơn, lời của nàng nói  không sai chứ…

Một lát sau, Chử Vân Sơn mới chậm rãi nói, “ trong nhà quá nhỏ, không làm thêm được.”

Sơn Tảo sửng sốt, còn muốn nói thêm, ngoài phòng đã truyền đến giọng nói của Thành thẩm, “đến đây, ăn điểm tâm thôi, chớ ghét bỏ thức ăn nhà thẩm không tốt nha, Anh Tử, ra ngoài đem cơm vào.”

Theo giọng nói, Thành thẩm đã bưng một nồi cháo tiến vào, Ah Tử vén rèm lên, từ phòng đi ra, chờ đến khi từ bên ngoài đi vào lại trên tay đã cầm thêm mấy cái bánh ngô.

Chử Vân Sơn liền vội vàng đứng lên, giúp một tay bưng bàn cơm mang ra, Sơn Tảo cũng đứng lên nhận lấy chén từ trên tay Anh Tử, Anh Tử khẽ nghiêng người tránh đi, nhỏ giọng nói, “đại tẩu, không cần, tự muội có thể bưng.”

Thành thẩm kêu hai người ngồi vào bàn cơm, một chén cháo, một chén bánh ngô, còn một chén tương nho nhỏ, Thành thẩm đã cầm một cái bánh ngô nói, “ đến đây, nếm thử một chút tương thẩm làm, không phải thẩm khoe khoảng, tương thẩm làm là tương ngon nhất thôn.”

Chử Vân Sơn và Sơn Tảo nhìn nhau cười, cầm bánh ngô cùng hai mẹ con Thành thẩm ăn cơm.

Anh Tử ăn chậm, Thành thẩm không nhìn nổi nữa, gõ chén cơm của nàng ta, “ăn nhanh lên một chút, một lát đưa cơm cho cha con cùng Nhị Xuyên, ăn mau đi.”

Anh Tử cầm chén cơm quay sang chỗ bên cạnh, vẫn nhai kỹ nuốt chậm, Thành thẩm còn muốn nỏi, Chử Vân Sơn đã vội tiếp lời, “Thẩm, chớ thúc giục, một lát cháu sẽ đưa cơm ra ruộng cho Thành thúc vậy.”

Thành thẩm cười ngượng ngùng một tiếng, “Thẩm làm sao lại không biết xấu hổ như vậy ?”

Chử Vân Sơn lắc đầu một cái, bưng bát cháo uống một hơi, đứng dậy nói, “Thẩm, đưa cho cháu, để cháu đi.”

Thành thẩm trừng mắt nhìn con gái mình một cái, đem thức ăn đã sớm chuẩn bị xong đưa cho Chử Vân Sơn, “Vậy thì làm phiền cháu, Thợ săn.”

Chử Vân Sơn gật đầu, xách theo giỏ thức ăn đi ra ngoài. Hắn vừa đi, Thành thẩm càng thêm nhiệt tình với Sơn Tảo, “Ăn nhiều một chút, nhìn cháu thật gầy, ăn chút nữa.”

Cơm nước xong, thu thập bát đũa, Thành thẩm mời Sơn Tảo cùng nàng vào phòng trong nói chuyện, ngồi lên kháng, Thành thẩm làm chuyện thêu thùa, Anh Tử bên cạnh se chỉ, Sơn Tảo rảnh rỗi không có gì làm, cũng cầm chỉ lên giúp một tay se chỉ.

“nương tử thợ săn, cháu cùng thợ săn ở cùng đã bao lâu?” Thành thẩm vừa làm việc vừa cùng Sơn Tảo tán gẫu.

Sơn Tảo suy nghĩ một chút, “ước chừng mười ngày thôi ạ.”

Thành thẩm cười xấu xa, “Thợ săn giấu cháu kỹ thật, lâu như vậy cũng không mang cháu đến cho chúng ta nhìn thấy, thật sự yêu thương cháu mà.”

Sơn Tảo ngượng ngùng cười, cúi đầu không lên tiếng.

Thành thẩm vẫn nói, “Chỗ chúng ta vắng vẻ, rừng sâu núi thẳm, người ở cũng ít, từ đâu thôn đến cuối thôn cũng chỉ là mười mấy bước đường, ngay cả quan quản lý cũng không có, khi vừa mới đánh giặc còn có quan viên tới thu thuế, bây giờ lại không ai cai quản rồi, như vậy cũng tốt, bọn họ ngại đường xa không đến, chúng ta càng thêm mừng. Mặc dù chỗ này vắng vẻ, nhưng né không được ít tai họa. Như thôm của nương ta, vừa nộp thuế vừa đóng lương, sao có được cuộc sống tốt như chúng ta vậy.”

Sơn Tảo chưa quen thuộc với tình huống người trong thôn, khẽ mỉm cười, an tĩnh nghe Thành thẩm nói chuyện.

“Thợ săn xem như là thổ địa ở đây rồi, mười mấy năm trước hắn cùng với cha mình đi đến nơi này, cũng không biết vì sao, lại cố tình muốn ở trong núi, chúng ta cũng khuyên, ở lại trong thôn rất tốt a, mọi việc cũng dễ chiếu cố nhau, cha hắn cũng đồng ý hắn lại không chịu, sau cha hắn chết đi, hắn cũng không xuống núi, thím còn nghĩ đến tính tình của hắn thật khó nói, sợ là sẽ độc thân cả đời rồi, không nghĩ hắn lại âm thầm đem cháu lấy về nhà, ai, nhưng vẫn lạnh nhật với chúng ta nha.” Thành thẩm lại nói, vẻ mặt thổn thức, thở dài lắc đầu một cái.

Sơn Tảo vội giải thích, “Huynh ấy không phải người như vậy, huynh ấy chỉ là…chỉ là…”

Thành thẩm buồn cười cắt lời nàng, “nương tử thợ săn, cháu đừng vội, thẩm nhanh miệng, chính là chỗ này, thợ săn là người nam nhân tốt, tuy nói không thích nói chuyện, nhưng nhà nào có chuyện gì gọi hắn cũng giúp một tay, hắn đều có thể làm rất tốt, người lại có phúc hậu, thường mang dã vật tới trong thôn đổi đồ, cũng không so đo, mọi người đều nói hắn rất tốt.”

Nghe người ta nói Chử Vân Sơn tốt, trong lòng Sơn Tảo cũng ngọt, nói chuyện với Thành thẩm cũng nhiều hơn.

Nghe nàng nói đến gặp gỡ lúc chạy nạn, Thành thẩm không ngừng a di đà phật, lôi kéo cánh tay nàng ca thán nàng đã chịu khổ, ngay cả Anh Tử ngồi im không lên tiếng nãy giờ ánh mắt cũng thay đổi, thái độ mở miệng nói chuyện với Sơn Tảo cũng thân cận hơn nhiều.

Chỉ có một việc Sơn Tảo không nhắc đến, chính là nàng cùng với Chử Vân Sơn không hề có chuyện thành thân, cũng không biết sao, nàng cũng không muốn đi giải thích chuyện này.

Cứ để hiểu lầm đi, dù sao thì bọn họ cũng ở chung một chỗ, nói nhiều ngược lại cũng không tốt.

Trong lòng Sơn Tảo lén nghĩ như vậy, chỉ không biết Chử Vân Sơn nghĩ như thế nào? Nghĩ vậy, trong lòng Sơn Tảo lại thấp thỏm không yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.