Thê Hiền Phu Quý

Chương 16: Giúp một tay



Sáng hôm sau trời còn chưa sáng Chử Vân Sơn cùng Sơn Tảo đã xuống núi, lúc đến nhà Thành thúc, đội ngũ đón dâu cũng đã lên đường, mọi người tới giúp đỡ cũng đã đến thất thất bát bát.

Thấy Chử Vân Sơn cùng Sơn Tảo tới, Thành thúc vội gọi Chử Vân Sơn đến giúp một tay đắp bếp lò, mà Sơn Tảo cũng bị Thành thẩm gọi đi hỗ trợ chuẩn bị thức ăn.

Theo quy cũ trong thôn, đến trước giữa trưa phải đón tân nương, quá giờ sẽ không may mắn. Bạch Vân thôn khoảng chừng mười gia đình, tính nhiều nhất cũng không quá 80 người, cho nên gia đình Thành thúc tính toán làm tất cả 12 bàn tiệc.

Sơn Tảo ở nơi này cũng được xem như là “ nương tử” trẻ tuổi nhất trong đám nữ nhân đến giúp đỡ, mọi người ở một chỗ làm việc rất náo nhiệt, đề tài nói chuyện không tránh khỏi nhắc tới nàng. Ban đầu là oán giận Chử Vân Sơn lấy vợ không mời khách, càng nói lại càng không cố kỵ.

Một người gọi là Kim Lâm nương tử tuổi cũng còn trẻ bước đến đụng Sơn Tảo một cái, lặng lẽ hỏi nàng, “Thợ săn nhà muội, thật sự lợi hại chứ?” nàng ta cười có chút quỷ dị, mấy người bên cạnh cũng vội vã kéo dài lỗ tai, cũng biết câu hỏi này là có ý tứ gì.

Sơn Tảo có chút không hiểu, nhưng nàng vẫn suy nghĩ một chút, Chử Vân Sơn có sức khỏe, săn được thú, còn có thể xây nhà xí, nên có thể xem như là lợi hại thôi.

Sơn Tảo gật đầu một cái, khẳng định nói, “Thật lợi hại.”

Lần này đám nữ nhân kia càng hứng thú hơn, “Vậy một đêm hắn mấy lần á?”

Một đêm mấy lần? Sơn Tảo có chút có chút mơ hồ, Chử Vân Sơn không thức dậy giữa đêm, đều là ngủ một mạch đến trời sáng, nàng lắc đầu một cái, “Buổi tối hắn không có đứng dậy.”

Buổi tối không đứng dậy! Cả đêm! Đám nữ nhân há miệng thật to, thợ săn thật sự quá lợi hại! Mọi người không nhịn được đưa ánh mắt dời đến trên người Chử Vân Sơn đang đắp bếp lò cách đó không xa, thời tiết ngày càng nóng, những người giúp đắp bếp lò hoặc dựng lều cũng cởi áo, Chử Vân Sơn cũng không ngoại lệ.

Làn da màu đồng của hắn dưới ánh nắng mặt trời trở nên ửng sáng, theo mỗi động tác của hắn các cơ bắp cũng chuyển động mang theo  sức hấp dẫn cuốn hút, mỗi giọt mồ hôi theo cổ hắn chảy xuống, chảy qua lồng ngực cao ngạo, lại lướt qua các bắp thịt rắn chắc tại vùng bụng, sau đó rơi sâu vào phía xuống bụng hắn.

Sơn Tảo không biết mọi người đang nhìn cái gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Chử Vân Sơn nàng cũng không thể chuyển được tầm mắt. Chử Vân Sơn sợ nóng, ở nhà thỉnh thoảng cũng ở trần như vậy, nhưng hôm nay lại khiến cho nàng có loại cảm giác miệng đắng lưỡi khô.

Không biết có phải có cảm ứng hay không, Chử Vân Sơn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn nàng, nhìn thấy ánh mắt của Sơn Tảo, Chử Vân Sơn hơi sững sờ, ngược lại có chút ý cười, Sơn Tảo cuống quýt cúi đầu, giống như đứa trẻ làm chuyện xấu bị bắt gặp, nhất thời mặt cũng đỏ cả lên.

Kim Lâm nương tử cùng mấy phụ nữ có chồng nhìn thấy một màn này, trao đổi ánh mắt với nhau hết sức mập mờ, nở nụ cười mang chút ngụ ý. Kim Lâm nương tử đánh giá thân thể có chút gầy yếu của Sơn Tảo, cười xấu xa, “Nương tử thợ săn, thợ săn nhà ngươi lợi hại như vậy, ngươi chịu được sao?”

Đầu óc Sơn Tảo trống không, cũng không chú ý Kim Lâm nương tử nói cái gì, ngẩng đầu mê mang, “Gì?”

Mấy người phụ nữ ha ha cười lên, Kim Lâm nương tử bước đến chỉ vào Sơn Tảo, “quả thật là mới cưới, dính nhau hết sức, bây giờ chỉ cách có vài bước chân đã có thể nhớ hán tử nhà mình đến mất hồn rồi, ha ha ha!”

Tiếng cười của các nàng truyền đến bên đám nam nhân bên này, Chử Vân Sơn nghiêng đầu nhìn một chút thú vị đánh giá gương mặt đỏ bừng của Sơn Tảo, cũng không khỏi khẽ mỉm cười.

Mọi người cười cười nói nói, mắt thấy cũng đã gần trưa, đội ngũ đón dâu cũng đã tới cửa thôn, âm thanh kèn trống xa xa truyền đến trong sân, mọi người rối rít đứng dậy, cười chúc mừng vợ chồng Thành thúc đã có con dâu mới, “Tới rồi tới rồi, tân nương tử đến rồi.”

Kim Lâm nương tử lôi kéo Sơn Tảo, “đi, chúng ta cùng nhau đi xem một chút.”

Sơn Tảo nhìn đồ ăn đang được chuẩn bị, có chút do dự, “Còn chưa chuẩn bị xong đâu.”

Kim Lâm nương tử dắt Sơn Tảo, “các thím, các tẩu, mọi người chịu cực khổ một chút, ta mang nương tử thợ săn đi nhìn tân nương tử một chút.”

Ở lại phần lớn là những phụ nhân lớn tuổi, cũng hiểu được tính ham náo nhiệt của các nàng, lập tức cũng cười ha ha nhận lấy công việc trên tay bọn họ, “đi đi, mọi việc còn lại để chúng ta tới làm là được.”

Kim Lâm nương tử cười hì hì nói cám ơn, lôi kéo Sơn Tảo chạy ra xem kiệu hoa, Sơn Tảo cũng hưng phấn thò đầu ra nhìn. Chỉ thấy xa xa, Đại Xuyên khoác áo hồng, cưỡi trên lưng ngựa, kiệu hoa đi theo phía sau, đội ngũ diễn tấu sáo và trống cực kỳ rộn rã.

Đến cửa viện, đã có một đứa bé đốt pháo tiếng nổ giòn giã rộn rã, bà mai nói lời vui mừng, Đại Xuyên bước xuống, đá cửa kiệu, đưa tân nương xuống kiệu. Tân nương tử mặc một thân hồng y, giá y này thêu rất tinh xảo, đóa hoa sen tịnh đế thêu trên khăn cũng rất sống động, mọi người rối rít khen tân nương tử nữ công thật là tốt, phu thê Thành thúc cũng cảm thấy cả mặt phát sáng, Đại Xuyên cũng rất là đắc ý.

Bái đường náo nhiệt, khi mở khăn voan của Tân nương tử, tất cả mọi người đều tán dương tân nương tử dáng vẻ thật xinh đẹp, Đại Xuyên cười ha hả nhìn tân nương tử của mình, tân nương cũng đỏ mặt thẹn thùng không khác gì con tôm luộc chín nhừ. Đưa tân nương vào phòng, Kim Lâm nương tử kéo Sơn Tảo đi nhìn tân nương.

Thành thẩm thấy hai người bọn họ liền cao hứng, “Mau tới, hai đứa cùng với Hương Tú trò chuyện, thẩm đi đón thân gia.”

Tân nương của Đại Xuyên – Hương Tú, lúc này đang ngồi xếp bằng ở trên giường, Kim Lâm nương tử là người rất nhiệt tình, vừa ngồi xuống đã bô bô nói chuyện, Hương Tú cũng không nói quá nhiều, phần lớn đều yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đỏ mặt gật đầu một cái. Sơn Tảo nhìn kỹ Hương Tú, tuổi tác cũng chừng khoảng bằng nàng. Da không phải rất trắng, nhưng ngũ quan ngay thẳng, da mặt mịn màng, nhìn sao cũng thấy là một cô nương xinh xắn.

Đây chính là dáng vẻ mà tân nương nên có, trong lòng Sơn Tảo có chút hâm mộ, nhìn Hương Tú thẹn thùng ngồi trên giường gạch, nàng không khỏi nghĩ tới Chử Vân Sơn, nếu nàng có thể mặc được giá ý mà gả cho hắn, thật là tốt biết bao.

Mấy người hàn huyên một lát, Anh Tử bước vào, trước tiên gọi một tiếng đại tẩu với Hương Tú, sau mới nói cùng Kim Lâm nương tử và Sơn Tảo, “Kim Lâm tẩu, Thợ săn tẩu, nương muội gọi hai người ra ngoài ăn cơm, nơi này có muội ở cùng là được rồi.”

Kim Lâm nương tử cùng Sơn Tảo liền đứng dậy, chủ nhà đã tới gọi, ý tứ là bàn tiệc đã bắt đầu, nên đi ra rồi.

Ra đến bên ngoài, Sơn Tảo nhìn thấy Chử Vân Sơn đang cùng một đám thanh niên trẻ tuổi ngồi chung một chỗ, nàng liền đi theo Kim Lâm nương tử ngồi chung một chỗ, một bàn ngồi mười người, trẻ có già có, thậm chí còn có ba nam nhân, Kim Lâm nương tử vừa mới ngồi xuống liền bị bà bà (mẹ chồng) của mình gọi đi, bên cạnh Sơn Tảo nhất thời trống không, nàng cũng không nghĩ gì, ở những bữa liệc như vậy, đến khi kết thúc, chủ nhà cám ơn khách, mọi người có thể đi.

Những người cùng bàn phần lớn Sơn Tảo đều không biết, Kim Lâm nương tử sau khi ngồi xuống vẫn chưa kịp giới thiệu nàng, Sơn Tảo cúi đầu hành động theo mọi người, người khác nói khai tiệc xong, nàng sẽ cầm đũa ăn, người khác kêu uống rượu, nàng liền chào một cái, bày tỏ mình không uống rượu. Đều ngồi cùng một bàn, lớn tuổi một chút thì tự giác xem như chủ bàn, chào hỏi với nhau, cùng nhau ăn uống, cùng nhau nói chuyện, không khí cũng không đến nỗi quá trầm tĩnh.

Chủ bàn của bên Sơn Tảo là một hán tử bốn mươi mấy tuổi, họ Nghiêm, mọi người trên bàn đều gọi hắn là Nghiêm Tam, mang theo vợ mình, con trai con gái đều ngồi chung bàn này, một trong hai người đàn ông trên bàn chính là con trai của hắn.

Bọn họ ngồi một chỗ trò chuyện, Sơn Tảo chỉ ngồi lắng nghe, một lát sau nghe thấy con trai của Nghiêm Tam là Nghiêm Võ cao giọng kêu: “Mộc Đầu! Tới đây ngồi! Nơi này còn chỗ trống.”

Sơn Tảo đang ăn liền cảm thấy bên cạnh tối sầm lại, nàng khẽ nghiêng đầu nhìn lại, là một thanh niên dáng dấp khờ khạo chừng 20 tuổi, đang vuốt đầu tóc của mình cười hắc hắc.

Nghiêm Võ đưa đôi đũa cho Mộc Đầu bên cạnh Sơn Tảo, “ Ngươi lại đi loạn đâu đó, huynh của ngươi đâu?”

Mộc Đầu gãi đầu một cái, cười ngây ngốc, “Đại tẩu ta hôm nay lại ói, huynh ta đi tìm đại phu rồi, nương ta ở nhà xem đại tẩu đấy. Ta theo Đại Xuyên ca đi đón dâu, vừa tới cửa bị Trường An thẩm gọi đi tặng đồ, trở lại thì không tìm ra chỗ ngồi.”

Nghiêm Tam nương tử cười có chút cổ quái, “Đại tẩu ngươi mang thai cũng đã 5 tháng vẫn còn ói à? Nương ngươi đang ở nhà trông đại tẩu ngươi? Thật là đứa đầu tiên, nếu sinh ra là một cháu gái, nương cùng đại tẩu ngươi…” lời sau của nàng biến mất, nhưng ngững người cùng bàn đều nở nụ cười.

Mộc Đầu cười ha ha, không nói gì.

Đề tài của mọi người lại vòng qua đứa bé, bọn họ nói náo nhiệt, Sơn Tảo cùng Mộc Đầu lại không ai nói gì. Sơn Tảo là không biết nói gì, Mộc Đầu lại đang vùi đầu ăn uống.

Rất nhanh một mâm thịt hấp nóng hổi đã được đưa đến, món thịt hấp này chính là món thịt heo rừng mà Chử Vân Sơn  đưa tới, thịt vừa béo vừa thơm, tất cả mọi người đều nhao nhao gắp tới, Sơn Tảo cũng đưa đũa gắp một miếng, chiếc đũa vừa mới chạm được miếng thịt, một đôi đũa khác cũng đã kẹp lấy miếng thịt này, Sơn Tảo hơi sững sờ, rất nhanh rụt đũa lại.

Mộc Đầu đem đũa rụt về, hướng Sơn Tảo cười ha ha xin lỗi, “Ngươi gắp, ngươi gắp.”

Tiếng hắn hơi lớn, ánh mắt mọi người cùng bàn lập tức bị hấp dẫn lại đây, dưới ánh mắt của mọi người Sơn Tảo không thể không đỏ mặt, nhẹ nói, “Ngươi gắp thôi.”

Mộc Đầu vội từ chối, “Ta gắp một miếng khác là được, ngươi gắp thôi.”

Hai người cứ như vậy đùn đẩy, Sơn Tảo lại càng quẫn bách, cố tình cái tên Mộc Đầu này lại đúng như tên y như một cái cọc gỗ, còn ngây ngốc không hiểu rõ tình huống, cứ cùng nàng đùn đẩy, Sơn Tảo có thể cảm thấy mọi người đang giễu cợt, thậm chí có chút đắc ý càng lúc càng mãnh liệt.

“Một miếng thịt thôi, hai người các ngươi cần gì phải ra sức đùn đẩy, các ngươi không ăn ta ăn, nhìn dáng vẻ hai người thật là!” Nghiêm Võ ầm ầm ĩ ĩ, một loáng đã gắp miếng thịt nhét vào trong miệng, mọi người mập mờ cười lên, lần này bắt đầu có người hỏi đến hôn sự của Mộc Đầu, Mộc Đầu người đúng như tên, người ta hỏi gì hắn đều đoàng hoàng trả lời cái nấy, mọi người liền bắt đầu khen Mộc Đầu là người đàng hoàng phúc hậu, người nào gả cho hắn thật sự là có phúc.

Sơn Tảo mờ mờ ảo ảo cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì tóc nàng còn chưa búi được, cho nên vẫn chưa nhìn ra được là cô nương hay nương tử. Qủa nhiên, rất nhanh đã có người hỏi đến nàng, đều là trong nhà còn có ai, cho phép người ta không có những lời này…

Trong lúc Sơn Tảo đang quẫn bách không biết nên trả lời thế nào, phía sau đã truyền đến giọng nam hùng hậu trầm ổn của Chử Vân Sơn, “Ăn xong chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.