Thê Hiền Phu Quý

Chương 9: Hái rau dại



Ngày thứ hai, Chử Vân Sơn rời giường, Sơn Tảo cũng tỉnh. Nàng mơ mơ màng màng nhìn sắc trời bên ngoài, vuốt mắt hỏi Chử Vân Sơn, “Cái này, một lát huynh sẽ phải xuống núi sao?”

Chử Vân Sơn đang quay lưng về phía nàng gấp áo da, nghe vậy xoay người, nhìn dáng vẻ mơ hồ đang dụi mắt của nàng, giọng nói cũng dịu đi rất nhiều, “Không vội, ta đi ra ngoài hái chút rau dại, sau đó gánh nước trở lại trước.”

Vừa nghe muốn vào núi hái rau, Sơn Tảo bỗng chốc mở to mắt, “Muội cũng muốn đi!” nàng hưng phấn ngồi dậy.

Chử Vân Sơn nhìn chân nàng, cau mày nói, “Chân của nàng còn chưa khỏi mà, nên ở nhà nghỉ ngơi.”

Sơn Tảo bất mãn quệt mồm, “chân muội đã tốt lắm rồi, mấy ngày nay thật sự buồn chết luôn,muội muốn đi theo.”

Chử Vân Sơn vẫn khuyên, “Buổi sáng trời lạnh, trong núi nhiều sương mù, vết thương trên người nàng vẫn còn, vẫn nên đừng đi, tránh cho bị lạnh. Lại nói, đường núi trơn trợt, nếu đi đứng không cẩn thận sẽ lại bị thương, đây không phải chuyện đùa giỡn.”

Sơn Tảo quyết tâm ra ngoài, mấy ngày nay núp pử trong phòng nàng thật sự buồn bực đến sợ, “Muội chính là muốn đi.”

Nói xong, nàng cũng bất kể Chử Vân Sơn, thẳng xuống giường mang giày, sau đó đi ra ngoài múc nước chuẩn bị rửa mặt. Chử Vân Sơn thở dài, cúi đầu mang giày cỏ vào chân.

Khi hắn ra khỏi phòng, Sơn Tảo đã rửa mặt xong. Chử Vân Sơn lại than thở, cô nương này sao lại bướng bỉnh như vậy chứ? Nhìn nàng mặc chiếc áo mỏng, hắn liền quay trở vào phòng, lấy một chiếc áo dày của mình cho nàng dùng.

“Trời lạnh. Mặc thôi.”

Sơn Tảo dùng lược gỗ, nhúng nước, đem tóc chải chỉnh tề, nhìn thấy Chử Vân Sơn đưa áo tới cũng không từ chối, trực tiếp mặc vào người. Chử Vân Sơn bất đắc dĩ lắc đầu, sau khi rửa mặt, lại xác định thêm một lần quyết tâm muốn đi cùng của Sơn Tảo, sau đó gánh thùng nước mở cửa.

“Đi thôi.”

Đại Mao đã sớm hưng phấn không ngừng ngoắc ngoắc cái đuôi rồi, Chử Vân Sơn vừa mới mở cửa, nó đã dạt móng vuốt lao nhanh ra ngoài, chạy thật xa lại chạy trở về, vui sướng không gì bằng.

Sơn Tảo thấy Chử Vân Sơn thỏa hiệp cũng rất cao hứng, chờ Chử Vân Sơn ra khỏi cửa nàng liền xoay người khóa cửa nhà, khóa lại cửa viện không phải bởi vì bảo vệ mà là sợ có thú hoang đi vào phá vườn.

Vì quan tâm Sơn Tảo nên Chử Vân Sơn đi rất chậm, thùng nước trên vai hắn cũng không ngừng lắc lư, Sơn Tảo mang cái gùi Chử Vân Sơn đã từng dùng, bên trong gùi để một thanh đao ngắn, trong núi có sương mù, đọng lại trên cỏ thành những hạt nước óng ánh trong suốt, Sơn Tảo hưng phấn nói: “Nên cầm theo bình nước để hứng lấy chút nước, cái này gọi là cái gì…cái nước gì ấy…” nàng ghẹo đầu, nhất thời không nghĩ ra được từ cần nói.

“Vô căn thủy.” Chử Vân Sơn nhàn nhạt tiếp một câu.

Sơn Tảo cười híp mắt, “Đúng, chính là vô căn thủy, cha muội trước kia đã từng nhắc qua, nói là nếu dùng nước này nấu thuốc sẽ có hiệu quả tốt nhất.”

Chử Vân Sơn có chút không ngờ, “Cha nàng hiểu về thuốc?”

Sơn Tảo dùng chân đá đá cỏ dại ven đường, “Hiểu chứ, cha muội là đại phu của thôn, chung quanh thôn người nào có bệnh đều đến nhờ cha xem giúp. Ca ca của muội cũng rất lợi hại nha, mới 19 tuổi đã có thể trị một vài loại bệnh đầu đầu nhức mỏi rồi…”

Nói xong, Sơn Tảo nhớ lại người nhà đã chết, nụ cười đọng lại ở trên mặt.

Chử Vân Sơn vội đổi chủ đề, “ Nàng đừng đá, coi cỏ cắt rách chân.”

Sơn Tảo rụt chân về, hít sâu một cái, ra vẻ như không quan tâm nói: “Còn bao lâu nữa thì đến nơi có thể lấy nước?”

Chử Vân Sơn nhìn ra phía xa: “Không xa, đi thêm một chút nữa thôi.”

Hai người đi theo lối nhỏ một lát, Chử Vân Sơn mang theo nàng rẽ vào mấy bước, liền nhìn thấy một dòng suối nhỏ như ẩn như hiện quanh co chảy xuống bên dưới một tảng đá lớn, dưới tảng đá là một đầm nước nho nhỏ, có thể bởi vì có tảng đá, nước trong đầm nhìn rất sạch sẽ, Đại Mao trước tiên vọt lên tảng đá lớn, kêu uông uông một tiếng, lại từ trên tảng đá nhảy xuống, chạy quanh một vòng bên Chử Vân Sơn và Sơn Sơn Tảo, sau lại chạy đến bên cạnh tảng đá ngửi đông ngửi tây.

Chử Vân Sơn để thùng nước ở trên tảng đá, sau đó nói với Sơn Tảo , “Trước đi đào thức ăn đi, một lát lại đến đây lấy nước.”

Sơn Tảo gật đầu một cái, Chử Vân Sơn huýt sao một tiếng, Đại Mao uông uông một tiếng, chui thẳng vào trong rừng. Sơn Tảo đưa cổ nhìn về hướng Đại Mao chạy đi, nghi ngờ hỏi: “Huynh bảo Đại Mao đi làm gì rồi hả?”

“Cho nó chạy vài vòng, giấu ở nhà mấy ngày, đoán chừng nó cũng buồn bực lắm rồi.” Chử Vân Sơn từ trên tảng đá nhảy xuống, “Đi thôi.” Hắn nói với Sơn Tảo .

Sơn Tảo đi theo Chử Vân Sơn, không nhanh không chậm mà đi, vừa đi còn vừa quan sát xung quanh.

“A, nơi này có rau quốc nè!” Sơn Tảo hưng phấn chân thấp chân cao nhảy đến trước một mảng cây màu xanh lá, để gùi xuống lấy cây dao ngắn ra liền bắt đầu cắt.

Chử Vân Sơn vội vàng đi theo, nhìn Sơn Tảo trách cứ, “loại này cũng sẽ không chạy, nàng gấp cái gì, coi chừng chân lại bị thương.”

Sơn Tảo vội vàng cắt rau, với câu nói lo lắng của hắn cũng thuận miệng ừ mấy tiếng, tay vẫn không ngừng, nhanh chóng đã cắt rất nhiều rau quốc.

Lúc này Chử Vân Sơn mới nhìn thấy cái gọi là “rau quốc”, lá hình trái tim, nhưng nhìn xanh mơn mởn.

“loại này có thể ăn được sao?” ở trong mắt Chử Vân Sơn, đây chính là cỏ dại, khi hắn vào núi vẫn thường gặp, cho tới bây giờ vẫn không nghĩ qua là muốn ăn loại rau này.

Sơn Tảo cắt một nắm bỏ vào gùi, ánh mắt không hiểu nhìn Chử Vân Sơn, “Cái này dĩ nhiên là ăn được rồi, rau này có thể ăn, lúc muội ở nhà vẫn thường ăn.”

Chử Vân Sơn gật đầu một cái, rau dại hắn cũng chỉ biết có mấy loại, hàng năm cũng chỉ ăn những thứ đó, dù sao Sơn Tảo nói có thể ăn thì có thể ăn vậy, chỉ cần không phải cỏ độc, không chết người là được.

“Ai ai, cái này là rau mã đề, cái này ăn ngon.” Ánh mắt Sơn Tảo sáng lên, lại phát hiện thêm một loại rau dại có thể ăn.

Chử Vân Sơn ngồi chổm hổm xuống nhìn, cũng theo hái rau mã đề, bình tĩnh nói: “Cái này ta biết, ta đã ăn qua.”

Sơn Tảo buồn cười nhìn hắn một cái, “Ta biết là huynh ăn rồi, ngày hôm qua làm bánh bột mỳ với rau ta đã dùng loại rau này.”

Ách…

Chử Vân Sơn nhất thời im lặng, ngoan ngoãn hái rau mã đề, hái xong một lùm rau, hắn giương mắt nhìn một chút, “Bên kia có ngư tinh thảo kìa!”

Hắn chỉ về hướng đầm nước, quả nhiên có một bụi ngư tinh thảo đang phát triển, hắn đang muốn hái lại nghe Sơn Tảo nhỏ giọng nói, “Rau đó ăn không ngon, mùi vị rất quái lạ.”

Chử Vân Sơn cũng đã đứng lên đi hai bước rồi, nghe lời này của nàng, nhất thời thu lại bước chân, xoay người cõng chiếc gùi Sơn Tảo để một bên, cúi đầu tìm kiếm ở phá trước.

Sơn Tảo bị hành động của hắn làm cho hôn mê, “ai ai ai, Chử Vân Sơn!”

Chử Vân Sơn quay đầu lại, Sơn Tảo chỉ vào bụi ngư tinh thảo nói. “Ngư tinh thảo này không phải huynh muốn hái sao?”

Chử Vân Sơn nhàn nhạt nói, “Không hái cũng được.”

Thật là người kỳ quái, nhưng mà không cần ăn ngư tinh thảo nàng vẫn rất cao hứng.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, Sơn Tảo lại phát hiện xa tiền thảo, rau nhút cùng lá hương dại, nàng cao hứng, bất tri bất giác thế nhưng lại hái đến cả gùi, lại còn muốn hái, Chử Vân Sơn vội ngăn nàng lại.

“Những loại rau này không để lâu được, trước cứ hái như vậy thôi, chờ ăn hết lại quay trở lại hái là được.” Chử Vân Sơn đưa gùi cho nàng xem một chút, Sơn Tảo xem xong quả thật là rất nhiều, ít nhất cũng ăn được hai ngày, lúc này vẫn chưa thỏa mãn nhưng vẫn gật đầu một cái.

“Vậy chúng ta lại tìm thêm một chút, xem có thêm chút nấm…?”

Chử Vân Sơn bất đắc dĩ, “đừng, trời lại không mưa, nếu có nấm cũng ăn không ngon, những loại rau này cũng đủ ăn rồi.”

Dưới sự khuyên can liên tục của Chử Vân Sơn, Sơn Tảo mới bỏ qua ý nghĩ muốn tiếp tục tìm món ăn.

Chử Vân Sơn lại huýt sáo, sau đó mang Sơn Tảo quay trở lại đầm nước, dùng thùng gỗ múc nước sạch, đem đòn gánh dắt qua quai của thùng, ngồi trên tảng đá chờ Đại Mao.

Đại Mao còn chưa có trở lại, Sơn Tảo bất an nhìn hướng Đại Mao rời đi.

“Đại Mao sẽ không có chuyện gì chứ?”

Trong núi có nhiều dã thú, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nàng suy nghĩ liên miên, trong lòng lại càng lo lắng.

Chử Vân Sơn lắc đầu một cái, “Sẽ không có chuyện gì đâu, nó từ nhỏ đã chạy quanh núi này rồi.”

Qủa nhiên, một lát sau, Đại Mao thở hỗn hễn chạy trở về, trong miệng còn ngậm một con gà rừng, nó chạy đến trước mặt tảng đá lớn, đem con gà gần chết đặt bên cạnh Chử Vân Sơn, cọ chân Chử Vân Sơn làm nũng.

Chử Vân Sơn cười to, sờ sờ đầu Đại Mao, khích lệ nói, “Đại Mao thật lợi hại, lại bắt được gà rồi.”

Sơn Tảo cũng cao hứng sờ sờ đầu Đại Mao, “Đại Mao thật giỏi!”

Đại Mao hưng phấn xoay quanh, Chử Vân Sơn đem gà bỏ vào gùi, Sơn Tảo mang gùi lên lưng, Chử Vân Sơn gánh đòn gánh lên, lại hướng về phía nhà từ từ đi.

Về đến nhà, Chử Vân Sơn đổ nước vào vạt, sau đó đậy nắp lên, Sơn Tảo đem gùi đặt trước mặt Chử Vân Sơn, “Gà này huynh đem đi làm sạch thôi.”

Chử Vân Sơn đem gà xách ra ngoài, Sơn Tảo đem rau dại lấy ra, bỏ vào trong chậu gỗ rửa sạch, Chử Vân Sơn vẫn như thường ngày, đem gà nhổ lông, rửa sạch, bỏ vào hầm.

Sơn Tảo lấy chút bột mỳ, nhìn bột mỳ trên tay, lại nhìn nửa túi bột còn sót lại trên đất, nàng có chút khó nghĩ, bột mỳ này dùng cho người trên núi ăn thật lãng phí, Chử Vân Sơn này cũng thật là không biết mua đồ mà, bột mỳ này rất quý, trước kia, nhà nàng chỉ có ngày lễ tết mới dám ăn, ngày thường chỉ ăn bột bắp hoặc là bột lúa mạch, làm sao dám ăn loại bột mỳ này chứ.

Nàng không biết, Chử Vân Sơn ở một mình, khi không có chiến loạn luôn luôn mua một túi bột một túi gạo,về nhà có thể ăn được lâu, hắn lại thường săn con mồi đi bán, những ngày sau này không phải rất túng quẫn.

Lấy hơn một nửa tô bột, Sơn Tảo nghĩ một chút lại đem bột mỳ bỏ trở về một chút, bưng ra rót nước ra sức nhào nặn.

Chử Vân Sơn sau khi ra ngoài nhìn thấy nàng liền báo một tiếng.

“Ta đi xuống thôn một chuyến.”

Sơn Tảo gật đầu một cái, biết Chử Vân Sơn muốn xuống thôn dưới núi là muốn kiếm đồ may vá đây.

Dùng sức nhào bột trong tay, sau đó dùng khăn ướt đắp lên mặt khối bột, Sơn Tảo tìm một cây chổi, đem nhà quét dọn một lượt, lại thu dọn trong nhà một chút, nhìn chiếc chiếu đặt trong góc phòng, Sơn Tảo có chút áy náy, kể từ khi nàng tới đây vẫn chiếm giường của Chử Vân Sơn, buổi sáng còn có thể nhìn thấy Chử Vân Sơn xoa xoa bả vai, nghĩ đến tất nhiên là do nằm đất quá cứng ngủ không ngon, Sơn Tảo cảm giác muốn núi với Chử Vân Sơn một chút, chuyện chiếc giường phải giải quyết thôi.

Chử Vân Sơn đi rất nhanh, đi đi về về cũng không có mất mấy thời gian, thấy hắn trở lại, Sơn Tảo liền ra nhìn bếp lò một chút, đưa tay sờ lên, cảm thấy đã ấm mới bắt đầu chuẩn bị nấu ăn.

Làm xong sợi mỳ, Sơn Tảo lại lấy đến rau dại, pha dấm, làm một chén mỳ trộn là tốt rồi.

Hai người ăn cơm, Chử Vân Sơn vẫn ăn cơm sạch sẽ, đợi đến khi thu dọn bát đũa, Sơn Tảo lấy đồ may vá Chử Vân Sơn mới đem về bắt đầu chuẩn bị may vá áo quần cho bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.