Thế Hôn

Chương 105: Ánh mắt



Quả nhiên thực cần tiền a. Đào Thuấn Khâm mặc mặc, mỉm cười: “Được.” Trước mắt đành thôi, hắn tính toán, hương liệu muốn tham gia thì phải nhanh quyết định. Nhà dưới hắn đã lo lắng nên tìm ai, chuyện này hắn còn có một ý tưởng khác. Hiện tại bốn nhà Đào, Lâm, Ngô, Lục không cùng cấp bậc thực lực, chỉ có hai nhà Lục, Ngô cũng có phái người thăm dò ở các cửa hàng, hắn chỉ cần có động tĩnh rõ ràng, căn bản không thể giấu giếm. Chuyện lương thực tạm thời không đề cập tới, chỉ có vấn đề về hương liệu, phiêu lưu lớn, lợi nhuận cũng lớn, không thể gạt nhau, cho nên không thể một mình độc chiếm, về sau sẽ khiến mọi người tức giận, về phần bọn họ dự bị làm gì, cuối cùng ai kiếm ai mất, đều chẳng trách được người khác, chủ yếu là vì hòa khí mà phát tài.

Đào Thuấn Khâm quyết định đưa ra chủ ý, sau khi trở về để Lục Giam nói chuyện với Ngô Tương, bản thân thì gọi Đào Phượng Đường, tự mình an bài đem tin tức bí mật truyền ra ngoài. Trong ba nhà Lâm, Ngô, Lục sẽ có đãi ngộ khác biệt.

Dựa theo phỏng đoán của hắn, về chuyện hương liệu, Lâm gia tuyệt đối sẽ không tham dự, đây là việc vi phạm luật lệ rõ ràng, Lâm gia chưa bao giờ làm, lúc này sao có thể can thiệp? Không làm và không nói là hai việc khác nhau, không thể vô duyên vô cớ đắc tội với người khác, vì sự tình phiêu lưu, nếu cần chọn người để tiết lộ, cũng chỉ có thể là một mình Lâm lão gia tử. Lâm lão gia tử biết lợi hại, cho dù không làm cũng sẽ không đem sự tình tiết lộ ra ngoài làm hỏng chuyện mấy nhà khác, huống chi nơi này còn có Tam phòng Lâm gia được lợi.

Mà Ngô gia, không cần phải nói, hai nhà là quan hệ thông gia, lui tới cũng chặt chẽ, sinh ý thường xuyên liên thủ, chẳng những chuyện hương liệu cần nói, mà cả chuyện về lương thực cũng phải nói.

Lục gia, luận về quan hệ thân thích lòng vòng quanh co, không giống như hai nhà Lâm, Ngô thân mật cùng lui tới chặt chẽ. Lục lão gia tử làm người tuy có chút sắc sảo, nhưng Đào Thuấn Khâm hướng đến việc hòa khí phát tài, cho nên hai nhà vốn không có gì khúc mắc, thời điểm có thể bắt tay thì cứ bắt tay, ở mặt ngoài có vẻ khá hợp. Nếu giấu giếm không được, cũng chỉ có thể hợp tác. Đương nhiên, chuyện lương thực không nói, cứ để xem Lục lão gia tử mắt tinh mũi thính hay không.

Đào Thuấn Khâm gọi tùy tùng đắc lực nhất bên người tới, gằn từng tiếng công đạo rõ ràng, rồi bảo hắn thuật lại một lần, xác nhận không có thiếu sót mới để hắn đi — từng việc được xử lý xong, mới hỏi Đào Phượng Đường: “Đã hiểu chưa?”

Đào Phượng Đường nhẹ nhàng ra một hơi: “Con đã hiểu. Phụ thân đây là muốn để mọi người cùng nhau phát tài?”

Để mọi người cùng nhau phát tài, thật ra ý tứ là kéo mọi người cùng xuống hố mà thôi, bất quá nói vậy sẽ dễ nghe hơn. Đào Thuấn Khâm mỉm cười gật đầu: “Ta thường nói với con, làm người không thể quá tham lam, tiền trong thiên hạ một người sao có thể kiếm hết? Chúng ta vừa muốn làm lương thực, vừa muốn mua hương liệu, tiền vốn không đủ, chúng ta nơi này vừa có động tĩnh, bọn họ tất nhiên cũng sẽ xen vào, ba nhà một khi tranh chấp, chẳng những mất hòa khí, dễ dàng gây ra lỗi lầm, tổn thất vẫn là tiền tài nhà mình. Tốt nhất chính là ba nhà thống nhất định giá, về lâu về dài, ai cũng không bị thiệt, lại càng không sợ giá tăng đột biến, bớt lo lăng, vừa tốn ít sức mà lại tiết kiệm tiền. Tương lai lại có chuyện tốt như thế, ta đương nhiên cũng có thể chen vào một chân. Cớ sao không làm?”

Đào Phượng Đường nghiêm túc ghi nhớ, lại hỏi: “Nhà bán là tìm Mai lão đại?”

Đào Thuấn Khâm trong mắt lộ ra vài phần vừa lòng, cười tủm tỉm nhìn trưởng tử nói: “Đúng, khẩu vị của hắn rất lớn, lá gan cũng to, làm việc ổn thỏa, miệng lại kín kẽ, là người thích hợp nhất. Các nơi khuyết thiếu hương liệu cũng không phải chuyện trong ngày một ngày hai, không phải đi một đám hai đám là có thể giải quyết vấn đề, ta nghĩ ba nhà cùng liên hợp, khiến con đường kinh doanh này ổn thỏa lâu dài một chút.”

Ý đồ thật táo bạo, so sánh với ý tưởng để bản thân hung hăng lao vào thử một lần, sau đó sẽ thanh thản ổn định qua hai năm hoàn toàn khác biệt, rốt cuộc độ tuổi chênh lệch, kiến thức chênh lệch, ánh mắt cũng không đồng nhất. Đào Phượng Đường do dự hồi lâu, hỏi: “Không nói với Lục gia chuyện lương thực, còn bên Lâm gia, nghĩ đến nhà hắn sẽ không tham gia chuyện hương liệu, vì vậy chắc chắn sẽ làm lương thực, phụ thân là muốn đem nhân tình này để cô cô tự mình đi làm?”

“Đó là tất nhiên. Chờ thêm hai ngày rồi sai người đi nói với cô cô của con.” Đào Thuấn Khâm mỉm cười, hướng Đào Phượng Đường chớp mắt: “Về phần mẫu thân con, ta muốn tự mình đi nói với nàng, nói cho nàng rằng ta đã phái người báo với ngoại tổ nhà nàng.Con nói với Ngô Tương cùng Lục Giam ta đã an bài, con hỏi lại Lục Giam một câu, chuyện lương thực có muốn với người trong nhà hắn không, chính hắn nắm chắc, chúng ta đều theo ý tứ của hắn mà làm.” Cứ như vậy, nhân tình gì Đào gia cũng chu toàn.

Đào Phượng Đường nghiêm túc suy nghĩ, nhìn Đào Thuấn Khâm cười: “Con rất ngạc nhiên Lục Giam sẽ trả lời thế nào.”

“Ta đoán hắn nhất định sẽ nói hắn nhận được lợi này đã là không phải, không thể quá tham lam, sau đó lại trịnh trọng đa tạ con.” Đào Thuấn Khâm vỗ đầu vai hắn: “Cứ từ từ mà đi, con còn gánh nặng đường xa.”

Vì lễ sinh thần, Ngô thị bận rộn nửa ngày, vừa mới rảnh rỗi, mới nằm nghỉ tạm trên mỹ nhân tháp, thấy Đào Thuấn Khâm đến đây, vội đứng dậy tiếp đón hắn, lại được Đào Thuấn Khâm xông lên mấy bước đỡ lấy, đau lòng nói: “Thê tử, nàng khách khí như vậy làm gì? Thân mình không khỏe nên nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì, có thể bỏ đấy để Phượng Khanh cùng cô cô của nàng làm được rồi.”

Ngô thị ngọt ngào cười: “Đây không phải vì nửa ngày không được gặp chàng mà vui mừng sao?”

Đào Thuấn Khâm bị nàng chọc cười, ngồi xuống bên cạnh nàng, nhỏ giọng nói: “Đến báo tin vui với phu nhân!” Sau đó nói cho Ngô thị biết quyết định của mình, cười nói: “Nhạc phụ mẫu, Đại cữu ca đối với chúng ta không tệ, có tiền mọi người cùng nhau kiếm.”

Nam nhân này vĩnh viễn đều săn sóc chu đáo hào phóng như vậy, cho nên dù chuyện của Đào thị phức tạp, nàng cũng chưa bao giờ ngại phiền. Ngô thị không coi trọng hắn có thể đem lại bao nhiêu lợi ích đến cho nhà mẹ đẻ nàng, nàng càng coi trọng là Đào Thuấn Khâm đối với nhà mẹ đẻ nàng có tâm, vì vậy cũng muốn đối tốt với muội tử hắn. Nàng nhẹ nhàng tựa đầu vào vai trượng phu, thở dài: “Ta vừa rồi suy nghĩ, cuộc đời này ta thật có phúc khí vì gặp được chàng, từ lúc vào cửa Đào gia đến nay, chưa bao giờ phải chịu ủy khuất. Ngày sau nếu ta đi trước một bước, chàng trăm ngàn lần đừng ủy khuất chính mình.”

Đào Thuấn Khâm sắc mặt đột nhiên thay đổi, vươn tay che miệng nàng lại, giận dữ nói: “Đang yên đang lành, tại sao nàng lại nói đến chuyện gở như vậy? Ta còn muốn làm lễ mừng thọ 80 tuổi cho nàng đây.”

Bệnh tình thế nào bản thân mình biết, Ngô thị có chút miễn cưỡng cười cười, chuyển đề tài nói: “Lần này rốt cuộc là nhờ phúc của ngoại chất nữ, chàng muốn để mọi người cùng kiếm tiền, tốt xấu cũng nên nói với chủ nhân một tiếng mới phải.”

Đào Thuấn Khâm cố ý trợn tròn mắt nói: “Chẳng lẽ các nàng còn dám có ý kiến? Cữu mẫu như nàng chẳng lẽ không đáng giá để các nàng thật tình đối đãi sao?”

“Tất nhiên sẽ không, nhưng tóm lại vẫn nên đi nói một tiếng.” Ngô thị biết rõ trượng phu cố ý khiến mình vui vẻ, trong lòng vẫn đang cao hứng, nhẹ nhàng nhéo hắn một cái, cười nói: “Các nàng đối đãi đã đủ tốt rồi, thâu tâm đào phế, hết sức tôn kính, lời nói thẳng thắn không khách khí, trên đời này, tiểu cô tôn kính với ta và chàng cũng gần như tôn kính với công công bà bà năm đó……”

Đào Thuấn Khâm cười nhìn thê tử, thấy thế nào cũng vô cùng thuận mắt, chính là da dẻ vàng vọt cùng quầng mắt thâm kia, càng khiến người ta thương tiếc, hắn tận lực khiến thanh âm trở nên nhu hòa nói: “Đây là thứ nàng nên nhận được. Ta theo ý nàng, đi nói với các nàng một tiếng.”

Phu thê gắn bỏ nghỉ trưa một lát, Đào Phượng Khanh có chuyện đắn đo muốn tìm Ngô thị thương lượng giải quyết, Đào Thuấn Khâm liền đứng dậy đi tìm Đào thị cùng Lâm Cẩn Dung, nói hai ba câu về ý tứ của mình, cũng không nhắc tới Lâm gia sẽ tham dự hay không, chỉ nói chính mình liên hợp với mấy nhà, cùng nhau tế thủy trường lưu (khe nhỏ sông dài: làm đều đều, từng tí một không bao giờ ngừng).

Đào thị chỉ nhớ kỹ người Lâm gia và người Lục gia được lợi, Lâm Cẩn Dung đầu óc trống rỗng trong chốc lát, khổ tâm mưu tính lâu như vậy, cuối cùng cũng khiến người khác được lợi. Nàng cũng hiểu được, mối quan hệ thân thích này không thể không màng đến, giống như Tam phòng bọn họ vô luận như thế nào cũng không thể gạt Lâm gia ra ngoài, Đào Thuấn Khâm cũng không thể bỏ lơ Ngô gia, suy tính cùng khó xử, nàng hoàn toàn hiểu rõ. Mà ba nhà kia cũng đành thôi, có điều Lục gia…… Trong lòng nàng thật sự khó chịu giống như nuốt phải một con ruồi, nhưng đây không phải lúc để ghê tởm. Nàng có chính sự cần làm.

Hai sự kiện, nàng ngay từ đầu đều muốn đi là tương đối hợp pháp, không cần mạo hiểm phiêu lưu quá lớn. Lương thực chỉ tích trữ đến năm sau có thể biến thành tiền mặt, lao lực tính toán một hồi, hương liệu cần phải mua từ từ đến sau khi bỏ lệnh cấm chờ giá cố định tăng lên mới đem bán. Làm như vậy thì chỗ thiếu hụt chính là, hương liệu không thể động vào, tương đương với một số tiền phải để đó không được động đến, là tiền chết, vì vậy sẽ gánh vác phiêu lưu cùng tổn thất tương ứng.

Mà dựa theo biện pháp của Đào Thuấn Khâm, thật sự khiến ba nhà liên hợp lại, từ nay về sau mở chiến tuyến, tiền này sẽ là tiền sống, có thể thấy được là điều có lợi. Đợi đến khi xoá bỏ lệnh cấm người khác tới mua hương liệu, bọn họ đã sớm tích trữ, còn thực dễ dàng chiếm lĩnh thị trường nơi này.

Nhưng đồng thời, phương diện này ẩn chứa phiêu lưu không nhỏ.

Tuy nói muốn phú quý không thể không mạo hiểm, nhưng Lâm Cẩn Dung còn có chút sợ hãi, nàng rất sợ, rất sợ bởi vì sự xuất hiện của nàng, kích phát dã tâm của cữu phụ, do đó mà hại người. Hiện tại việc này phát sinh, đều là bởi vì nàng trọng sinh mà phát sinh lệch lạc, không chịu khống chế của nàng, nàng không thể đoán trước về sau sẽ phát sinh chuyện gì. Nàng yêu tiền, nhưng nếu bởi vậy thương tổn thân nhân mà mình yêu quý nhất, nàng tình nguyện không cần số tiền này.

Lâm Cẩn Dung mặt dần dần trở nên khô nóng, thậm chí nàng còn cảm thấy toàn thân đều đổ mồ hôi, nàng có chút phiền chán, giương mắt nhìn Đào Thuấn Khâm, châm chước nói: “Cữu phụ, loại chuyện này con không hiểu, lúc con nói chuyện này với Đại biểu ca, chính là muốn mọi người đều được lợi, cho nên các người an bài như thế nào cũng được. Chúng ta thiếu ân tình của các người rất nhiều, chỉ muốn hồi báo……”

Đào Thuấn Khâm cười khẽ đánh gãy lời của nàng: “Đầu óc choáng váng, còn nói năng rất ngốc nghếch. Mẫu thân con là muội tử của ta, các con là ngoại chất của ta, xương cốt bị gãy còn có thể nối lại mà.”

Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói: “Nhưng con có chút sợ hãi, chuyện này nếu làm lớn có thể để lộ ra tin tức gì hay không? Có thể dẫn đến cãi cọ tranh chấp hay không? Tiền tài không thể so với sự bình an.”

Lâm Cẩn Dung không thể nói rõ, nhưng Đào Thuấn Khâm hiểu được ý tứ của nàng, nhiều người tham dự, về lâu về dài, thực dễ dàng để lộ ra thông tin. Tiền tài không thể so với sự bình an, cũng là một sự thật. Đào Thuấn Khâm trầm mặc một lát, cuối cùng đem quyết định của mình nói với nàng: “Kỳ thật liên hợp người mấy nhà, cũng không phải muốn buôn bán chung một chỗ, chỉ vì muốn thống nhất định giá, không bị người khác ác ý nâng giá ép giá, có tiền mọi người cùng kiếm, tường an vô sự. Tổn thất hoặc là buôn bán lời, là chuyện của mỗi người.” Thấy Lâm Cẩn Dung vẫn là mặt co mày cáu, hắn liền nói mấy lời làm thuốc an thần cho nàng: “Con yên tâm, cữu phụ làm việc từ trước đến nay đều vững chắc, có gì xảy ra sẽ phải chịu trách nhiệm, vì thế không thể không cẩn thận.”

Đây là biểu hiện không hề coi mình là một tiểu hài tử không hiểu chuyện! Nàng rốt cục chiếm được nhận thức của cữu phụ. Lâm Cẩn Dung kích động, đồng thời, không nhịn được vô cùng lo lắng, chỉ mong cữu phụ vẫn giống như trong kiếp trước của nàng, ít nhất trước khi nàng gặp nạn vẫn luôn bình an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.