Thế Hôn

Chương 115: Vụng trộm



Thời điểm xe ngựa tiến vào Lâm phủ, chính là lúc chạng vạng.

Hoàng hôn mênh mang, tịch dương giống như một lòng đỏ trứng im lặng vắt sau ngọn cây. Các phòng viện của Lâm phủ đều đắm chìm trong một mảnh sắc hồng thẫm, Lâm Cẩn Âm, Lâm Diệc Chi, Hoàng di nương dẫn nha hoàn ma ma của Tam phòng, mỉm cười đứng ở ngoài cửa, vừa thấy xe ngựa dừng lại, Lâm Cẩn Âm cũng bước lên vén rèm, tự tay đỡ Đào thị xuống xe: “Mẫu thân một đường vất vả. Tứ muội cùng Thất đệ đói bụng chưa?”

“Tỷ tỷ ở nhà vất vả.” Lâm Cẩn Dung nắm tay Lâm Thận Chi theo sát Đào thị bước xuống, mỉm cười cùng Lâm Cẩn Âm vấn an, lại đi lên hành lễ ân cần thăm hỏi Lâm Diệc Chi cùng Hoàng di nương.

Tất cả mọi người xuống xe, còn chưa thấy Lâm Tam lão gia đâu, Đào thị trầm mặt phân phó tùy tùng của Lâm Tam lão gia: “Đi xem lão gia sao còn chưa xuống xe?” Lời chưa dứt, chỉ thấy màn xe giật giật, Lâm Tam lão gia ngáp dài bước xuống, mắt buồn ngủ mông lung lười biếng vặn thắt lưng, oán giận nói: “Cuối cùng đã đến!” Lập tức giương mắt nhìn Lâm Cẩn Âm, bất mãn nói: “Chỉ có vài người các ngươi tới đón chúng ta?”

Tam phòng là nhỏ nhất, huống hồ không phải ra ngoài làm đại sự, hoặc là vài năm không về nhà, trừ bỏ người trong nhà ra tiếp, còn ai vào đây mà tới đón? Lâm Cẩn Âm không hiểu, lại vẫn mỉm cười đáp: “Vâng, tổ mẫu phân phó Đại bá mẫu an bài yến hội trẩy trần. Chỉ đợi phụ thân, mẫu thân tắm rửa xong, là có thể khai tịch.”

Lâm Tam lão gia tuy có chút bất mãn, nhưng miễn cưỡng xem như cân bằng một chút. Vì thế đi nhanh vào, lớn tiếng hỏi Lâm Cẩn Âm: “Thế nào, mấy ngày nay tình huống trong nhà ra sao?”

Lâm Cẩn Âm hiểu được hắn hỏi chuyện mua bán lương thực, lại thấy hắn hành vi chân chính như đang định tội thân thích không quan tâm, không biết phân biệt trắng đen, cứ như vậy rêu rao cho mình là công thần, không biết ngại ngùng hay sao? Liền cố ý làm bộ như không hiểu, nghiêm trang trả lời hắn: “Hồi phụ thân, trong nhà hết thảy đều rất tốt. Tổ phụ mẫu thân thể an khang, Đại bá phụ, Đại bá mẫu, Nhị bá phụ, Nhị bá mẫu còn có ca ca, đệ đệ, bọn muội muội đều khỏe.”

Lâm Tam lão gia trừng nàng liếc mắt một cái, thấy nàng vô tội nhìn mình, chỉ quay đầu về, nghĩ rằng nàng là nữ tử khuê phòng, không biết chuyện này cũng không có gì lạ. Đợi lát nữa hỏi Hoàng di nương là được, Hoàng di nương tuyệt đối không thể không biết. Nghĩ đến đây, liền giương mắt nhìn Hoàng di nương.

Chỉ thấy Hoàng di nương mặc một kiện sam tử nguyệt sắc, tóc mai xoã tung, son phấn mỏng manh, hai hàng lông mày cong nhạt, nhìn qua càng thêm mảnh mai, so với vẻ mặt kiên cường, trầm mặt của Đào thị, không biết khiến người trìu mến hơn bao nhiêu. Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy Hoàng di nương tà mắt nhẹ nhàng liếc hắn một cái, hắn đã lâu không gần nữ nhân, không khỏi tâm thần nhộn nhạo, xương cốt mềm nhũn, dùng sức khụ khụ, hỏi Lâm Diệc Chi: “Ta không ở nhà mấy ngày nay, ngươi có chăm chỉ đọc sách không?”

Lâm Diệc Chi lo lắng việc hôn nhân của mình, cũng là mất hồn mất vía, nghe vậy bị hù dọa nhảy dựng, ậm ừ hai câu, mới nói: “Hồi phụ thân, con không dám bỏ bê.” Nhịn không được lại liếc Lâm Thận Chi, ánh mắt phức tạp nói: “Tiểu Thất đệ, mấy ngày nay đệ có chăm chỉ ôn luyện không? Tổ phụ nói muốn kiểm tra, nếu đệ không trả lời được, ngày sau không được xuất môn nữa.”

Lâm Thận Chi mặc một kiện áo choàng gấm sắc xanh ngọc mới tinh, tóc vấn thành búi nhỏ, dùng dây lụa buộc lại, xõa tóc mai ở bên tai, trên cổ còn đeo khối mĩ ngọc, khuôn mặt nhỏ nhắn trong trắng lộ hồng , một tay nắm tay Lâm Cẩn Âm, một tay nắm tay Lâm Cẩn Dung, cúi mắt đang khoái hoạt đá mấy viên sỏi, nghe hắn nói một câu này, không chút để ý ngẩng đầu lên cười nói: “Không sao, ta mỗi ngày đều ôn luyện.” Bộ dáng vừa nhu thuận vừa đáng yêu.

Đào thị đắc ý cười, mắt thấy sắp đến cửa sân viện của Lâm Tam lão gia, thẳng đi lên phía trước, cũng không hỏi Lâm tam lão gia đi về phía nào. Ba tỷ đệ Lâm Cẩn Âm cũng không dám bỏ quên lễ nghi, đều quay đầu nhìn Lâm Tam lão gia, Lâm Tam lão gia vốn cũng muốn Hoàng di nương hầu hạ, liền miễn cưỡng hướng bọn họ phất phất tay: “Đều đi rửa mặt chải đầu, rồi đến thỉnh an tổ phụ mẫu, còn dùng cơm chiều.” Sau đó liếc mắt nhìn Hoàng di nương một cái.

Hoàng di nương không đi theo hầu hạ hắn, ngược lại cười mỉa theo sát Đào thị: “Tì thiếp hầu hạ phu nhân rửa mặt chải đầu.”

Lâm Tam lão gia gấp đến độ mắt bốc hỏa tinh, nhanh bước lên hỏi Lâm Cẩn Âm: “Trong phòng ta đã chuẩn bị nước tắm chưa? Ai sẽ hầu hạ?”

Lâm Cẩn Âm đang muốn trả lời, Đào thị cũng đã hiểu được, cười lạnh nói: “Hoàng di nương, ngươi đi hầu hạ lão gia đi, chỗ ta không cần ngươi hầu hạ.” Không thể để nữ nhi bêu xấu, dù sao hắn cũng không cần, nàng cũng không muốn hầu hạ hắn. Dù là suy nghĩ như thế, trong lòng lại vô cùng ghê tởm.

Lâm Cẩn Âm, Lâm Cẩn Dung đều hiểu được, không khỏi có chút xấu hổ cúi mắt. Lâm Diệc Chi cũng đỏ bừng, vội vàng tìm cớ, né đi ra ngoài.

Lâm Tam lão gia mỗi ngày nói nàng không cho Lâm Diệc Chi thể diện, chính hắn cũng không giữ thể diện cho Lâm Diệc Chi, trách ai chứ? Thiếp dùng để làm gì? Chính là dùng để làm mấy việc này a. Nếu như vậy, nàng sẽ thanh toàn cho hắn. Đào thị khinh miệt cười, quay đầu nhìn Cung ma ma nói: “Đi, hầu hạ ta rửa mặt chải đầu.”

Lâm Diệc Chi hôn sự không thành, phu thê hai người dọc theo đường đi cũng không nói được mấy câu, mỗi lần vừa mở miệng chính là châm chọc khiêu khích, một người hận một người thì tức nghiến răng nghiến lợi. Cung ma ma nghe ý tứ của Đào thị, nghĩ rằng có vài thứ cũng nên dọn dẹp một chút, liền bước nhanh đi trước an bài.

Đào thị lúc này mới hỏi Lâm Cẩn Âm tình huống của Lưu Nhi như thế nào, trong nhà tình huống ra sao. Lâm Cẩn Âm nhỏ giọng nói: “Lưu Nhi con thường xuyên sai người đến hỏi, Thiết Hòe nuôi nấng rất khá, bộ dạng béo trắng, đã bắt đầu tập đi. Còn tình huống trong nhà……” Nàng có chút châm chọc nói: “Mọi người đều nghĩ đến việc phát tài. Nhị bá mẫu thầm tới tìm con hỏi tin tức, con nói không có, nàng thực mất hứng; Ngay sau đó Đại bá mẫu lại đây dặn dò con, nói con sắp xuất giá, đừng nghe người xúi giục.” Đưa tay chỉ chỉ phía sân của Hoàng di nương: “Nàng gần đây cùng Đại bá mẫu có qua lại.”

Đào thị cười lạnh một tiếng: “Vụng trộm gì đó.”

Lâm Cẩn Âm lại nói: “Không biết A Toàn làm việc có thuận lợi không? Con lúc ấy tuy rằng thấy thư của mẫu thân, lại vẫn không dám tin tưởng hắn. Đành phải giữ hắn lại hai ngày, sau lưng tìm Thiết quản sự, bảo Thiết Đại Ngưu, Thiết Nhị Ngưu đi theo hắn, bảo hộ một ít.”

Đào thị lúc này mới nhớ tới nên cùng nàng nói một tiếng: “Con làm vô cùng tốt. Hắn cũng rất khá, lúc này hắn ở lại chỗ cữu phụ của con, đi theo cữu phụ con học việc. Ngày sau con gả qua đó, có gì muốn bàn bạc, đều có thể phái hắn đến nói với chúng ta.”

Lâm Cẩn Âm xấu hổ cười: “Mẫu thân đau lòng cho con.” Sau đó cầm tay Lâm Cẩn Dung, ôn nhu khen ngợi: “A Dung, không nhận ra, muội còn có kiến thứ như vậy. Ta đã nghe A Toàn nói.”

Lâm Cẩn Dung không khỏi khiêm tốn hai câu: “Còn chưa kiếm được tiền. Kỳ thật là cữu phụ cùng Đại biểu ca nhìn xa trông rộng.”

Đào thị liền đẩy nhẹ nàng: “Chạy nhanh đi rửa mặt chải đầu, đừng để chậm trễ.”

Lâm Cẩn Dung định trở về sân viện nhà mình, lại bị Đào thị ngăn lại: “Ở lại đây rửa mặt chải đầu, không cần đi trở về.” Tay chân nhanh thúc giục, nhân tiện nói: “Đi đi, đi thỉnh an tổ phụ tổ mẫu của các con.”

Lâm Cẩn Âm, Lâm Cẩn Dung thấy nàng không đợi Lâm Tam lão gia cùng Lâm Diệc Chi, nhân tiện nói: “Không đợi phụ thân bọn họ sao?”

Đào thị thản nhiên nói: “Chúng ta đi trước, bọn họ đến chậm vài bước cũng không có việc gì. Việc hôn nhân của Lão Ngũ xem tướng không thành, đại khái phụ thân muốn nói riêng với hắn vài câu. Chúng ta hãy đi trước, đỡ khiến tổ phụ mẫu đợi lâu.” Không khỏi phân trần, nắm tay Lâm Thận Chi, rồi ra lệnh hai nữ nhi: “Đi thôi.”

Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Cẩn Âm liếc nhau, đều không nói chuyện, chỉ âm thầm nắm chặt tay.

Lúc này sắc trời dĩ nhiên đã tối, trong không khí tràn ngập hương vị ngọt ngào của hoa quế, An Nhạc đường đèn đuốc huy hoàng, mới đến cửa chợt nghe thấy bên trong tiếng cười nói. Ma ma trông cửa mới thấy thân ảnh của đám người Đào thị, liền tiến lên đón, cười nói: “Tam phu nhân, Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư, Thất thiếu gia đến. Tam phu nhân một đường vất vả.”

Người của An Nhạc đường cho tới bây giờ chưa từng ân cần như vậy. Đào thị có chút kinh ngạc, lại có chút đắc ý, vào cửa, chỉ thấy Lâm lão thái gia, Lâm lão thái thái đều đang ngồi, người Đại phòng, Nhị phòng cũng đều đến đông đủ, thấy bọn họ tiến vào đều ngừng nói cười, nhiệt tình hỏi han ân cần. Đào thị nhớ tới lời của Lâm Cẩn Âm, toàn gia đều muốn phát tài, không khỏi có chút khinh miệt, dẫn nữ nhi nhi tử tiến lên quy củ hành lễ vấn an với Lâm lão thái gia và Lâm lão thái thái.

Lâm lão thái gia thần sắc thản nhiên: “Một đường vất vả.” Vừa nói xong, liền phát hiện không đúng, lập tức sầm mặt nói: “Lão Tam đâu?”

Đào thị tâm tình tốt, cúi mắt nói: “Đại khái còn chưa rửa mặt chải đầu xong, hoặc cùng tiểu lão Ngũ nói chuyện. Nhi tức đợi lâu không thấy hắn tới, lo lắng công công bà bà cùng các ca tẩu chất nhi đợi lâu, cho nên trước hết dẫn bọn nhỏ đến đây.”

Lâm lão thái gia trong mắt không khỏi hiện lên một tia ảo não, nhưng cũng không hỏi thêm. Ngay sau đó chỉ thấy Lâm Diệc Chi lặng lẽ tiến vào, không dám nhiều lời, liền tiến lên im lặng hành lễ. Vẫn không thấy Lâm Tam lão gia đâu.

Lâm Nhị lão gia liền hỏi Lâm Diệc Chi: “Tiểu lão Ngũ, phụ thân ngươi đâu? Không phải nói chuyện với ngươi sao? Sao còn không thấy hắn đến?”

Lâm Diệc Chi mặt đỏ tai hồng, lắp bắp nói không nên lời. Lâm Nhị lão gia liền quay đầu đối với mọi người cười: “Tam thúc của các con đi một chuyến Thanh châu, đã biết chú ý hơn hẳn, thời gian rửa mặt chải đầu so với nữ nhi còn lâu hơn.”

Lâm Đại lão gia khô cằn cười, Chu thị cúi mắt không nói, La thị cười ái muội vui sướng khi người gặp họa. Lâm lão thái thái cũng giương mắt trừng Đào thị một cái.

Lâm Cẩn Dung đẩy Lâm Thận Chi, Lâm Thận Chi liền nghiêng đầu nhìn Lâm lão thái thái cười: “Tổ mẫu tối hôm nay ăn món ngon gì a?”

Lâm lão thái thái gương mặt cuối cùng thả lỏng một ít, hướng hắn vươn tay: “Con muốn ăn gì? Đi nói với Đại bá mẫu là được. Có muốn ăn món mình yêu thích nhất không?”

Lâm Thận Chi nhanh gật đầu.

Chu thị cười nói: “Được rồi.”

Lâm lão thái thái vẹn toàn gật đầu, Lâm lão thái gia lại vươn tay kéo Lâm Thận Chi: “Lại đây, ta muốn kiểm tra việc ôn tập của con.”

Lâm Thận Chi vui cười: “Tổ phụ kiểm tra đi, tôn nhi những ngày qua đều không dám buông lỏng việc tập luyện, Tứ tỷ tỷ mỗi ngày đều cùng ta đọc sách viết chữ. Lại nhận biết được thêm vài chữ nữa.”

Lâm lão thái gia một phen kiểm tra quả nhiên là thật, liền uy nghiêm hướng Lâm Cẩn Dung gật gật đầu, nói: “Con làm tốt lắm.”

Lúc này Lâm Tam lão gia mới xem như vội vàng tiến vào, khi vào cửa liền hung tợn trừng mắt nhìn Đào thị một cái, sau đó chạy nhanh tiến lên hành lễ bồi tội.

Lâm lão thái gia trầm mặc nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Khai tịch đi, đợi lát nữa chỉ sợ đồ ăn đều lạnh.”

Lâm Tam lão gia bị trừng một cái, nghe thấy câu này, ngực không khỏi lạnh thêm một phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.