Thế Hôn

Chương 150: Hôn kỳ



Thời điểm Lâm Cẩn Dung biết được Lục lão ông khởi xướng mọi người góp tiền mua đất bị nhiễm mặn ở Bình châu, Thanh châu, dự bị đi đả động tân nhậm chức của Thái Minh phủ biến chúng trở thành ruộng tốt, nàng đang ngồi nói chuyện với nữ quyến thương nhân họ Mạnh cùng Đào thị.

“Hài tử Lục Giam này thật nghiêm túc, cữu phụ con đồng ý góp tiền, nhưng mà trong nhà lại không có người có thể ra mặt đi làm chuyện này, chỉ có thể vì hắn phái quản sự dẫn đường. Mà hắn là người đọc sách da mặt mỏng, sẽ không vui làm loại sự tình này đâu, ai ngờ hắn đi theo quản sự kia, lần lượt đăng môn bái phỏng người ta, bất quá chỉ vài ngày, đã làm việc rất thỏa đáng.”

Nghe Đào thị lải nhải, Lâm Cẩn Dung có chút hoảng hốt, thời điểm vu điền như nàng mong muốn sắp tới, nhưng nàng cao hứng không nổi. Có điều nhìn thấy Đào thị ánh mắt sáng long lanh, rất nhanh nàng liền quyết định nên vui vẻ, dù sao Đào thị cùng Lâm Thận Chi, Đào gia đều có lợi, mà điền sản cũng đều là của nàng. Đợi đến ngày nào đó, nàng sẽ tự xử lý nó, nàng không muốn, ai cũng đừng nghĩ đến việc đụng vào.

Mùa đông năm nay, tân nhậm chức của Thái Minh phủ vừa được đề bạt thì đại sự thứ nhất chính là thu thập dân công, xây dựng mương dẫn nước, chuẩn bị dẫn nước sông Chử giang về nơi đất mặn, tạo nên vạn khoảnh màu mỡ ruộng tốt. Hiệu lệnh vừa ra, chiếm được sự ủng hộ nhiệt liệt của phú hộ thế gia ở Bình châu, Thanh châu.

Đông đi xuân đến, lại là một năm nữa trôi qua.

Đại niên sơ nhị, quan hệ thân cận đã bắt đầu đăng môn chúc tết. Trong ngày này, nhóm nữ quyến Lâm gia đều mặc quần áo mới, đeo trang sức đẹp nhất, vây quanh bên người Lâm lão thái thái, vui vẻ thoải mái mà tiếp đãi khách nhân tới cửa bái phỏng.

Giờ Tỵ, Lâm Cẩn Dung ăn vận trang phục chỉnh tề đúng giờ xuất hiện ở trước cửa An Nhạc đường. Tùy tay muốn tiến lên ân cần vấn an, lại có tiểu nha hoàn nhanh nhẹn thay nàng vén mành, được Lệ Chi giúp nàng cởi bỏ áo choàng màu hải đường đính lông chim, chậm rãi tiến vào.

Cách qua bình phong sơn thủy, nàng nghe thấy bên trong có thanh âm cực thấp nói chuyện, điều này chứng tỏ đại bộ phận người còn chưa tới. Tại đây toàn gia sung sướng, mọi người đều buông lỏng, dù sao đã quy củ một năm, chính là mấy ngày nay có thể vui vẻ, cho dù là lão thái thái cũng muốn ngủ nhiều hơn một chút, huống chi những người khác? Dù sao trì hoãn đến vài bước lão thái thái cũng sẽ không so đo.

Nhưng sau khi chuyển qua bình phong, nàng lại giật mình.

Trong phòng xác thực không có mấy người, nhưng bên trong có Lục Giam, còn có Lục lão ông, cùng với Lâm Ngọc Trân và Lục Vân. Về phần chủ vị, thì có Lâm lão thái gia cùng Lâm lão thái thái đang ngồi, cho dù là Lâm Tam lão gia nàng nghĩ chắc hẳn vẫn đang nằm ngủ không dậy nổi, cũng thu thập nhẹ nhàng khoan khoái chỉnh tề cùng Đào thị ngồi đó.

Lâm Cẩn Dung tâm nhất thời nhảy nhót. Sau khi đính ước, Lục Giam ngày lễ ngày tết đều tới đăng môn tặng lễ vấn an, hắn đến chúc tết cũng không kỳ quái, Lâm Ngọc Trân cùng Lục Vân ngồi ở chỗ này cũng không kỳ quái, kỳ quái là Lục lão ông lại xuất hiện ở đây. Hoặc là nói, hắn xuất hiện cũng không kỳ quái, bởi vì nàng có thể đoán được bọn họ đồng thời xuất hiện ở trong này, là vì cái gì — nàng đã tròn mười sáu tuổi, năm nay, là năm nàng cùng Lục Giam sẽ thành thân.

Nàng vốn không có tài đức gì, ở kiếp trước, nàng chỉ dám đứng từ xa ngưỡng mộ Lục lão ông ba lần tự mình tới cửa. Lâm Cẩn Dung nhớ tới đất của mình rất nhanh sẽ biến thành ruộng tốt, giá trị con người cũng tăng lên, sinh ý của cửa hàng hương liệu rõ ràng thịnh vượng lên — trừ bỏ điều này, nàng thật sự không thể nghĩ ra còn có lý do gì, có thể khiến Lục lão ông hạ mình tới cửa. Nàng thản nhiên cong lên khóe môi, cúi mắt tiến lên hành lễ vấn an.

Lục lão ông cực kỳ nghiêm túc đánh giá nữ hài tử trước mặt. Áo cẩm sắc sơn trà dùng chỉ bạc thêu hoa văn đám mây, váy dài sắc phỉ thúy, dây lụa màu tím nhạt và dây kết bạch ngọc đeo bên hông, tóc đen dài, trên búi tóc có đeo một đôi châu sai đỏ au màu san hô, trên môi dùng chút son, trong từng hành động cử chỉ ẩn ẩn có mùi hương mai vàng, không nghe thấy tiếng vang đinh đang của ngọc bội.

Xinh đẹp, đoan trang, hào phóng, trầm ổn. Lục lão ông nhìn xem vừa lòng vô cùng, đưa qua hà bao nặng trịch, thêu hoa văn đã chuẩn bị sẵn: “A Dung cầm đi.”

Lâm Cẩn Dung mỉm cười cảm tạ, lại cùng Lâm Ngọc Trân vấn an, cũng nhận được một hà bao như thế. Đến đây, nàng đã hoàn toàn xác định người ở Lục gia có mục đích gì, huynh muội Lục Giam đi cùng đã sớm đứng dậy chờ ở một bên, cùng nàng chào hỏi.

Quả nhiên, Lục Giam vẫn cúi mắt, trong cử chỉ không nhận ra vẻ cứng ngắc, nhưng cũng có chút mất tự nhiên, Lục Vân cũng là nghịch ngợm hướng nàng chớp mắt vài cái, nói tân niên đại cát xong, còn lôi kéo tay nàng, nhỏ giọng mà thân thiết ở bên tai nàng thấp giọng nói một câu: “Chúc mừng.”

Lâm Cẩn Dung không trả lời Lục Vân, từ đầu tới cuối, trên mặt nàng tươi cười đều không yếu bớt nửa phần, nhưng cũng chưa từng nhiều thêm. Quét mắt nhìn đám người Lâm lão thái gia một cái, lại cùng Đào thị trao đổi ánh mắt, sau khi được khẳng định, trấn định tự nhiên tìm cớ né đi ra ngoài.

Mới ra khỏi cửa của An Nhạc đường, Lục Vân liền từ phía sau theo đi lên, khẽ cười nói: “Tứ tỷ tỷ, tỷ thật không trượng nghĩa, tự mình chạy đi, cũng không biết nhân tiện dẫn ta theo. Hại ta bị các trưởng bối đuổi ra, còn bị trách cứ nói đối với tỷ nhỏ nhen.” Vừa nói, vừa bỡn cợt cười: “Có muốn biết tổ phụ ta là tới làm cái gì không?”

Lâm Cẩn Dung không cự tuyệt nàng đi theo, cũng không mời nàng đi theo, cứ thế dọc theo con đường rải đá về phía trước, tươi cười không thay đổi: “Không muốn biết.”

Một câu không muốn biết, có thể lý giải rất nhiều loại ý tứ, tỷ như thẹn thùng, cũng có thể nói là không kiên nhẫn. Lục Vân thậm chí cái gì cũng chưa nhận ra, chỉ nhìn thấy một tươi cười từ đầu tới cuối không hề biến đổi, những năm gần đây nàng đã không thể dễ dàng nhìn ra tâm tư của Lâm Cẩn Dung, vì thế thức thời không hề đề cập đến, nhìn quanh bốn phía: “Tứ tỷ tỷ đây là muốn đi đâu?” Lâm Cẩn Dung trên mặt tươi cười rốt cục sáng lạn thêm vài phần, thậm chí bắt chước động tác vừa rồi của Lục Vân, nghịch ngợm chớp mắt vài cái: “Đi tìm Ngũ tỷ của muội. Buổi tối hôm qua nàng cùng ta nướng thịt dê ăn, một mình nàng uống hết nửa bình rượu Đông Dương, choáng váng không thể đi đường, phải dựa vào nha hoàn đỡ. Lúc này xác định vẫn đang nằm trên giường không tỉnh, chúng ta đến đánh thức nàng!” Lâm Ngũ đến bây giờ cũng vẫn chưa thuận mắt Lục Vân, chỉ cần thấy, bất luận nặng nhẹ, đều hết sức khiến Lục Vân không được tự nhiên, muốn đi theo nàng a, được thôi a, đầu năm mới không sợ xui là tốt rồi.

Lục Vân quả nhiên trở nên ưu thương, mang theo chút khó xử nhỏ giọng nói: “Tứ tỷ, Ngũ tỷ đối với ta có chút hiểu lầm. Ta sợ đi nàng sẽ mất hứng, đầu năm mới……”

Lâm Cẩn Dung nhiệt tình lôi kéo nàng: “Chính là bởi vì có hiểu lầm, cho nên cần phải cởi bỏ a, đi thôi, đi thôi.”

Lục Vân rụt tay, cười gượng một tiếng: “Thôi, ta đến chỗ Lục tỷ vẫn tốt hơn.”

Lâm Cẩn Dung tiếc nuối nói: “Thật sự không đi sao? Ta còn muốn thay các muội đứng giữa hòa giải, đều là tỷ muội nhà mình, nào có chuyện gì không thể hòa giải được, mỗi người lui một bước thì tốt rồi.”

Lục Vân sâu kín nói: “Ta cho tới bây giờ cũng không muốn cùng các nàng nháo. Lục tỷ cùng Thất tỷ cũng đã đỡ hơn, thời gian trôi qua đã tiêu tan tức giận, chỉ có Ngũ tỷ, thủy chung không chịu nguôi giận.” Mang theo vài phần ưu thương, ánh mắt ướt sũng nhìn Lâm Cẩn Dung: “Tứ tỷ, ta không dối gạt tỷ, vì việc hôn nhân này……” Rồi lại ngậm miệng, hối hận không ngừng thở dài: “Thôi, ta nói chuyện này để làm gì? Tỷ đừng để ở trong lòng, ta đi trước.” Rồi dẫn nha hoàn vội vã hướng tới một con đường khác.

Lâm Cẩn Dung thu liễm tươi cười, vùi đầu tiếp tục đi về phía trước.

Lệ Chi nhịn không được, thấp giọng nói: “Tiểu thư, người nói biểu tiểu thư này, là muốn làm cái gì nha?”

Lâm Cẩn Dung hỏi ngược lại: “Ngươi nói xem?”

Lệ Chi nói: “Nô tỳ cảm thấy nàng quá lợi hại. Lục tiểu thư, Thất tiểu thư đều từng hận nàng như vậy, nhưng người xem, chúng ta đi một chuyến Thanh châu trở về, các nàng liền hòa hảo như lúc ban đầu, thật sự là làm cho người ta không thể tưởng được.”

Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Đó là chuyện của các nàng.” Mùa thu năm vừa rồi, nàng từ Thanh châu trở về không bao lâu, liền được Lâm Ngọc Trân giật dây, tác hợp Lâm Lục cùng thiếu gia Mạnh gia ở Đại châu đính ước, cũng chính là bắt đầu từ khi đó, Lục Vân cùng cặp song sinh cũng trở nên hòa hảo. Không thể không nói, thủ đoạn của Lục Vân quả nhiên phi phàm.

Chủ tớ hai người đến phòng của Lâm Ngũ, Lâm Ngũ đã tỉnh, đang tựa vào tháp ngẩn người, thấy nàng đi vào, miễn cưỡng nói: “Từ An Nhạc đường trở về sao? Nhìn thấy Lục Vân không? Ta vốn muốn đến An Nhạc đường, nghe nói bên trong có nhiều người, vì vậy không đi.”

Lâm Cẩn Dung “Ân” một tiếng, ngồi xuống ghế, cầm lấy hà bao thêu tinh tế đặt trên bàn.

Vừa mới thêu một nửa, Lâm Ngũ liền đoạt lại: “Kia thật đúng là kẻ có tiền, hôm nay vừa tặng cho Đại chất nhi của ta một dây xích bằng vàng nặng hai lượng. Đại tẩu ta luôn luôn ở đó cùng nương ta nói lời hay, làm hại nương ta mắng mỏ ta. Không có người nào so với nàng ta càng âm hiểm hơn.”

Lâm Cẩn Dung lẳng lặng nghe, không nói được một lời.

Lâm Ngũ bất mãn nói: “Ta nói nhiều như vậy, sao tỷ không đáp lại một câu?”

Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn nàng: “Muội muốn ta nói cái gì? Cùng muội mắng người khác sao?”

Lâm Ngũ không được tự nhiên xoay người sang chỗ khác: “Đúng, ta đã đính ước với phu gia cách xa nơi này, ta thích nói xấu nàng thì làm sao? Nàng xứng đáng.”

Lâm Cẩn Dung cũng không biện giải, im lặng chờ. Không được bao lâu, cửa truyền đến thanh âm của Hạ Diệp: “Tiểu thư chúng ta có ở trong này không?”

Lâm Cẩn Dung lập tức đứng dậy, vội vàng cùng Lâm Ngũ nói một câu: “Ta đi đây.” Sau một lúc thoát khỏi Lâm Ngũ nhiệt tình lưu nàng lại, vội vàng hướng tới phòng của Đào thị, thời điểm vào cửa tuy rằng cực lực khống chế, vẫn nhịn không được có chút run rẩy: “Nương, như thế nào?”

Đào thị thử cười nói: “Mùa thu sang năm, mười chín tháng chín. Tổ phụ con cùng Lục lão ông đã cùng xem lịch, đó là ngày lành, phải chờ một chút.”

Lâm Cẩn Dung đột nhiên cảm thấy toàn thân cũng vẫn chưa mất đi khí lực, tựa vào bàn ngồi xuống hồi lâu mới nhẹ nhàng thở hắt ra. Rốt cục không phải năm nay, nàng đã bỏ qua điểm mấu chốt đó, cuộc đời này, nàng sẽ không gặp lại Ninh nhi nữa (kiếp trước Lâm Cẩn Dung cưới lúc tròn 16 tuổi là năm nay, vào cửa một năm sinh ra Ninh nhi rồi Ninh nhi chết. Kiếp này 2 người thành thân muộn hơn 1 năm)

Đào thị lo lắng nhìn nàng: “A Dung?”

Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu hướng nàng cười: “Nếu đã là sang năm, tại sao hiện nay đã bàn đến?”

“Vốn là tưởng mùa thu năm nay, ta cự tuyệt, còn vài thứ chưa chuẩn bị tốt. Bọn họ vốn không chịu, sau đó Lục Giam cùng Lục lão ông đi ra ngoài một chuyến trở về, Lục lão ông liền đáp ứng. Hài tử này thực biết cách săn sóc. Đào thị nói liền một mạch, đã thấy Lâm Cẩn Dung vẫn cười, biểu tình cũng không có gì thay đổi, không khỏi liền khe khẽ thở dài, rốt cuộc có nghe vào đầu hay không đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.