Hôn nhân đương nhiên không phải trò đùa, nàng đã từng
ôm nguyện vọng tốt đẹp, muốn được hạnh phúc, nhưng nàng hao hết khí lực cũng
không thể đạt đến, còn chết không minh bạch. Sau khi trọng sinh, nàng cố gắng
như vậy, nhưng nàng vẫn không thể cưỡng ép lại vận mệnh.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Hắn, không
phải là phu quân của nàng.
Hắn hiện giờ đang ở trạng thái khi hắn và nàng vừa mới
bắt đầu tân hôn giống như kiếp trước, tỉnh tỉnh mê mê, cái gì cũng không biết,
nàng cũng đã nhìn thấu sau bao năm tháng mất đi nhi tử, sinh tử khắc cốt ghi
tâm, không thể dễ dàng quên đi. Nàng luôn gặp ác mộng vào ban đêm, không để đèn
thì không thể thoải mái đi vào giấc ngủ, nếu không thì sẽ trằn trọc đến khi
hừng đông; Ban đầu nhìn thấy hắn liền hận không thể bóp chết hắn, sau đó xem
nhẹ, cười đối mặt với hắn, cứ coi hắn như một bụi gai chắn đường vậy, tổng cộng
đã mất thời gian năm năm.
Quay đầu nhìn lại năm đó, nàng không giống như hiện
tại không chút e dè sợ hãi, có rất nhiều chuyện làm không ổn thỏa, nhưng cũng
không phải lỗi của một mình nàng, vậy mà nàng lại phải trả giá. Mà hiện tại,
nàng có thể thay đổi nhiều chuyện, đều chỉ là vì những người, những việc mà
nàng cho là đáng giá. Trừ bỏ có thể khiến nàng trong vài năm qua tốt đẹp hơn
một chút, nàng thật sự nhìn không ra Lục gia có chỗ nào đáng để nàng trả giá,
càng nhìn không ra tại đây luôn bị người khác bắt buộc, trong cuộc hôn nhân
nhất định sẽ chấm dứt trong bi kịch, đối với hắn, có gì đáng để nàng vất vả tâm
tư.
Nàng không thấy, cũng không muốn nhìn thấy.
Lục Giam cũng trầm mặc nhìn Lâm Cẩn Dung, hắn không
hiểu sự trầm mặc cùng ánh mắt của nàng. Nàng hình như là đang bi thương, đang
khổ sở, nhưng sâu trong đáy mắt dường như có đốm lửa đang hừng hực thiêu đốt,
cảm giác vô cùng kỳ quái phức tạp. Hắn không thể nói nên lời cảm thụ của bản
thân, nhưng hắn biết trong lòng nàng tuyệt đối chịu khổ sở. Hắn không thích
nàng nhìn hắn như vậy, giống như hắn phạm tội tày trời vậy. Hắn muốn kéo tay
Lâm Cẩn Dung lại: “A Dung, chúng ta là phu thê.”
Lâm Cẩn Dung ở một khắc lúc hắn sắp đụng chạm đến bàn
tay nàng, nàng liền cúi hạ ánh mắt.
Quế ma ma ở bên ngoài nhẹ giọng nói: “Thiếu phu nhân,
Huệ ma ma ở phòng Tam phu nhân tới, nói là có mấy lời muốn nói với người.”
Lâm Cẩn Dung quyết định thật nhanh: “Để nàng tiến
vào.”
Huệ ma ma bó tay bó chân đi vào, một bên nhìn trộm
đánh giá biểu tình thần thái của Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung, một bên hành lễ
vấn an: “Nô tỳ vấn an Nhị gia, Nhị thiếu phu nhân. Nhị gia, Nhị thiếu phu nhân
mạnh khỏe.”
Lục Giam thản nhiên gật đầu.
Lâm Cẩn Dung trên mặt hiện lên một chút ý cười nhạt
nhẽo: “Đậu Nhi, đem ghế con tới để Huệ ma ma ngồi.”
Huệ ma ma cười nói: “Nào dám, thiếu phu nhân chớ chiết
sát nô tỳ.”
Đậu Nhi đem ghế con bưng lại đây, khuyên nhủ: “Ma ma
đừng khách khí, thiếu phu nhân nhà chúng ta không nói đùa, bảo người ngồi thì
cứ ngồi đi.”
Huệ ma ma kiên quyết không ngồi: “Nhị thiếu phu nhân,
nô tỳ là phụng mệnh đến thay phu nhân nhận lỗi với người. Phu nhân chúng ta
nói, nàng vốn là hảo tâm, không nghĩ sẽ thành chuyện xấu, nếu có gì không chu
toàn, không tránh khỏi có chỗ mạo phạm người, thỉnh người đừng so đo với nàng,
đều là lỗi của nàng, thỉnh người đừng tức giận với Nhị gia, nên hòa hảo với Nhị
gia. Nếu không phải vì nàng sức khỏe không tốt, nàng sẽ đích thân đến nhận lỗi
với người.”
Mạo phạm? Tự mình đến nhận lỗ với nàng? Nàng thừa nhận
được sao? Đây là làm cho ai xem đây? Thật sự là đáng thương khả kính a, so sánh
với Đồ thị bị ép buộc nóng nảy từ trước có thể nói là lợi hại hơn rất nhiều.
Lúc này không có Lục Thiện ở một bên quấn quít, tất cả tinh lực đều đặt vào
việc nên đối phó với nàng chăng? Lâm Cẩn Dung cười lên tiếng: “Lời này cũng
thật muốn chiết sát ta. Tam thẩm nương thật sự là đa tâm, quá khách khí. Bảo ta
sao có thể nhận đây?”
Lệ Chi lo lắng nhìn nàng, Huệ ma ma cũng bị nàng cười
đến có chút không được tự nhiên: “Thiếu phu nhân, đem hiểu lầm cởi bỏ thôi, vậy
mới phải.”
Lục Giam nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, trầm mặt
thanh âm lạnh lùng nói: “Ma ma nói cái gì vậy? Nhị thiếu phu nhân đến bây giờ
cũng chưa nói ai một câu không phải, tại sao nói nàng tức giận cái gì? Lại so
đo cái gì? Lời này nếu truyền ra ngoài, không biết người bên ngoài sẽ đơm đặt
gì về Nhị thiếu phu nhân nữa đây, lần sau không được theo ý Tam phu nhân nói
lung tung, không buông tha người khác. Ma ma đã mấy chục tuổi, sao còn không
hiểu chuyện như thế?”
Huệ ma ma giật mình, vội dùng sức vả miệng mình: “Nhị
gia nói đúng, nô tỳ sẽ không nói nữa, truyền lầm ý tứ của Tam phu nhân. Thiếu
phu nhân đừng so đo.”
Thích vả thì cứ vả đi, nhìn xem ngươi có thể vả bao
lâu. Lâm Cẩn Dung lạnh nhạt nói: “Ma ma không cần đánh, ngươi không muốn ngồi,
ta cũng sẽ không giữ ngươi lại. Làm phiền ngươi trở về nói với Tam thẩm nương,
bảo nàng an tâm dưỡng bệnh, những sự tình khác không cần quan tâm, bằng không
nếu để bệnh tình tăng thêm, vậy chẳng phải sẽ là lỗi của ta sao? Ta vốn nên đến
thăm, lại sợ quấy nhiễu nàng nghỉ ngơi, ngược lại không tốt, vì vậy ta sẽ không
đi.” Nói xong cúi đầu uống trà, cũng không thèm nhìn Huệ ma ma liếc mắt một
cái.
Huệ ma ma nhận được mấy câu không nhẹ không nặng,
không đau không ngứa, không chua không ngọt như vậy, có chút thất vọng. Tay
đang giơ lên tát thì ngừng lại, thấy Lâm Cẩn Dung cũng không thèm nhìn nàng một
cái, Lục Giam cũng cúi mắt không để ý tới nàng, không khỏi cực kỳ không cam
lòng, còn muốn nói thêm vài câu, Lục Giam đã trầm giọng nói: “Lệ Chi, đỡ ma ma
ra ngoài, tuổi nàng đã lớn, đi đứng không tiện.”
Lệ Chi bước lên một bước, ngoài cười nhưng trong không
cười nói: “Ma ma, thỉnh.”
Dù có ở lại thêm cũng không có tác dụng gì, Huệ ma ma
đành phải cố gắng nở nụ cười: “Nhị gia, thiếu phu nhân, các người nghỉ ngơi, nô
tỳ cáo từ.”
Lâm Cẩn Dung mí mắt cũng không nâng, căn bản không để
ý tới nàng. Thấy nàng chân vừa bước ra cửa, liền cao giọng hỏi mọi người: “Cơm
còn chưa đưa lên sao? Dọn lên đi.”
Mọi người dọn bàn cơm xong, dâng nước ấm khăn tay để
hai người rửa tay, Lục Giam lau rửa xong, thẳng tắp đi đến ngồi đối diện với
Lâm Cẩn Dung, biểu tình có chút ngượng ngùng.
Lâm Cẩn Dung không nhìn hắn, cũng không xới cơm cho
hắn. Lệ Chi vội giúp hai người xới cơm, cố ý bày ra một bộ vui vẻ cười nói:
“Thiếu phu nhân thích nhất món thịt dê, Nhị gia gắp cho thiếu phu nhân một
miếng được không?”
Lục Giam chọn một miếng nạc ngon nhất đặt vào trong
bát của Lâm Cẩn Dung.
Lệ Chi vừa cười vừa nói: “Nghe ma ma đưa cơm nói, món
gà nướng này rất ngon, da vừa giòn lại thơm.” Nàng cảm thấy thật bất công, tuy
rằng hy vọng Lâm Cẩn Dung có thể nương theo hành động này của Lục Giam mà gắp
thức ăn cho hắn, nhưng lại không muốn khó xử Lâm Cẩn Dung, chỉ nói bóng nói gió
đề cập đến.
Lâm Cẩn Dung quả nhiên là không để ý tới, chỉ cúi đầu
ăn cơm.
Lục Giam đợi một lát, thấy nàng không có ý gắp thức ăn
cho mình, cũng không đợi nữa, chỉ cúi đầu ăn cơm.
Lâm Cẩn Dung nghĩ, người khác càng ghê tởm nàng, nàng
lại càng không thể bạc đãi chính mình, cần phải săn sóc bản thân cho tốt, vì
thế vẫn ăn không ngừng; Lục Giam vốn ăn khỏe, tuy rằng giờ phút này không có
khẩu vị, nhưng nhìn thấy nàng vẫn ăn luôn miệng, cũng không nguyện ý yếu thế,
chẳng lẽ hắn là một đại nam nhân còn không bằng một tiểu nữ nhân có thể xua
đuổi ý nghĩ phiền não trong lòng hay sao? Vì thế hai người quỷ dị ăn đồ ăn trên
bàn sạch sành sanh, khiến đám người Quế ma ma cùng Lệ Chi hai mặt nhìn nhau,
Quế ma ma không khỏi bảo bên dưới chuẩn bị canh sơn tra để tiêu thực.
Lâm Cẩn Dung ăn xong, được Anh Đào hầu hạ rửa tay lau
mặt, đứng dậy mới phát hiện mình ăn quá no, vì thế ra bên ngoài dạo bộ một lát.
Lục Giam liếc nàng một cái, cũng không hỏi nàng muốn
làm cái gì, chỉ đi theo phía sau nàng.
Ra tới bên ngoài, thấy Lâm Cẩn Dung chỉ đi loanh quanh
trong sân, không có ý ra ngoài viện, Lục Giam liền xoay người vào thư phòng đọc
sách.
Lâm Cẩn Dung đi bộ một vòng, đứng ở chân tường phía
đông nhìn một mảnh đất trống mà có chủ ý. Nhàn rỗi vô sự, không bằng trồng chút
hoa. Trồng cái gì đây, trồng hoa cúc đi, mà chọn loại hoa cúc nào, cũng nên
hướng Lục lão ông thỉnh giáo mới đúng. Nàng muốn học được bản sự trả giá ít mà
nhận được ích lợi lớn nhất.
Lục Giam ngồi ở phía trước cửa sổ thấy Lâm Cẩn Dung
đứng ở chân tường bất động, không khỏi có chút kỳ quái, nghiêng mặt nhìn vài
lần, không giống như là bộ dạng đang khóc lóc, vì vậy cứ nhìn theo. Đợi một
lát, thấy nàng xoay người tránh đi, mới cúi đầu tiếp tục đọc sách, hồi lâu,
thẳng đến khi Lâm Cẩn Dung trở về phòng, hắn cũng chưa lật qua một tờ.
Nghe thấy cách vách có tiếng nước chảy, biết là Lâm
Cẩn Dung muốn ngủ trưa, lại ngồi một lát, buông sách xuống đứng dậy đi đến cách
vách, vừa mới thấy Lệ Chi đi ra từ trong phòng, hướng hắn chỉ chỉ bên trong,
bất đắc dĩ thấp giọng nói: “Tật xấu quật cường lại tái phát. Thời điểm này phu
nhân chúng ta cũng chưa có biện pháp nào, Nhị gia đừng để ý nàng, nên để chính
nàng nghĩ thông suốt.”
Chỉ một câu như vậy, khiến cho tâm tình của Lục Giam
tốt hơn rất nhiều. Ai mà không có tính xấu đây? Huống chi là nàng, tật xấu quật
cường đã sớm có tiếng. Thời điểm nàng ác liệt hơn hắn cũng đã gặp qua, không
thể bởi vì nàng ôn hòa im lặng một vài ngày, mà đã quên tướng mạo nàng giương
nanh múa vuốt sẵn có. Huống chi, mấy ngày nay thật khó xử nàng, hắn cũng bị sứt
đầu mẻ trán, nàng vừa mới gả vào cửa sao có thể thoải mái? Vì thế hắn hướng Lệ
Chi an ủi cười cười, vén rèm đi vào buồng trong.
Lâm Cẩn Dung dĩ nhiên đã tháo trâm cài cùng áo khoác
nằm lên giường, quyết ý muốn thư thái ngủ đến thiên hôn địa ám. Đang có nhiều
chuyện sao? Đơn giản chính là một đám người càng không ngừng khiến nàng phiền
toái, muốn cho nàng không thoải mái, muốn cho nàng chịu thua mà thôi. Vậy thì,
nếu bọn họ thích làm ầm ĩ, phải làm ầm ĩ, nàng chống đỡ không được thì sẽ không
chống đỡ nữa, nàng còn phải tiếp tục sống, còn phải sống rất tốt. Người ăn ngũ
cốc hoa màu không phải cũng bị sinh bệnh sao? Huống chi nàng vừa mới vào cửa đã
bị người ta dùng thủ đoạn vừa đấm vừa xoa lén lút đâm một dao nhỏ vào người
nàng rồi lại rút ra, tân nhi tức để người ta bắt nạt không tìm thấy phương
hướng đông tây nam bắc, nàng bị bệnh, không thoải mái, chuyện gì cũng không có
tâm tư để làm, ai cũng đừng hòng phiền toái nàng.
“A Dung?” Lục Giam ở bên giường đứng một lát, không
thấy nàng có động tĩnh, đành phải nhẹ nhàng xốc màn lên, chỉ thấy nàng im lặng,
hô hấp dài thanh thiển, rõ ràng đã sớm ngủ, không khỏi khe khẽ thở dài, đem màn
buông xuống, xoay người đi ra ngoài. Nhưng cũng không đi nơi khác, ngay tại
cách vách bày ra trang giấy, mài mực, nghiêm túc tập viết theo mẫu chữ.
Viết xong mười trang giấy đã là gần hoàng hôn, bên
ngoài không biết khi nào đã đổi sắc trời, gió bắc vù vù thổi mạnh, cửa nhẹ
nhàng gõ hai cái, Lệ Chi bên ngoài nhẹ giọng nói: “Nhị gia, Phương Linh tỷ tỷ ở
chỗ phu nhân bên kia tới, thỉnh Nhị gia cùng thiếu phu nhân tối nay qua chỗ phu
nhân dùng cơm chiều.”
Lục Giam vội hỏi: “Hỏi thiếu phu nhân xem nàng có đi
hay không?”
Lệ Chi khó xử nói: “Thiếu phu nhân không đi, nàng
không thoải mái. Lúc này còn chưa tỉnh dậy.”
Lục Giam tay cầm bút không khỏi hơi lỏng ra, vội vàng
buông giấy bút, bước nhanh qua phòng cách vách: “Sao không nghe thấy ai lại đây
nói một tiếng? Làm sao không thoải mái?”