Gà mái không đẻ trứng sẽ không có người thích, nhi tức
không sinh hài tử sẽ mất niềm vui. Lâm Cẩn Dung nháy mắt liền hiểu được Lâm
Ngọc Trân cùng Đồ thị vốn đã yên tĩnh hồi lâu, lại đồng thời phát sinh bất mãn
là vì cái gì. Ngay cả Quế Viên bên người nàng có thể bởi vì Thủy lão tiên sinh
xem bệnh cho nàng mà sinh ra suy nghĩ như vậy, thế còn những người khác thì
sao?
Có thể về nhà mẹ đẻ thỉnh người xem bệnh điều trị thân
thể, đi Bình Tể tự cầu tử, đây đều là do nàng quản lý vất vả gia vụ được phúc
lợi cùng bồi thường, cũng là Lục lão ông cùng Lục lão phu nhân cho nàng thể
diện. Nhưng cũng không đại biểu Lâm Ngọc Trân cùng Đồ thị đang sốt ruột được bế
tôn tử thì có thể chờ, Lâm Ngọc Trân cần nhất là một hài tử do Lâm gia nữ nhi
cùng Lục Giam kết hợp sinh hạ, kéo dài đích tôn huyết mạch, giúp địa vị của
đích tôn càng thêm được củng cố; mà Đồ thị, đồng dạng cũng hy vọng Lục Giam có
thể nhanh chóng có nhi tử, đương nhiên, tâm tình của Đồ thị không giống với Lâm
Ngọc Trân, Đồ thị chính là cần Lục Giam có con, cũng không để ý con do ai sinh
ra.
Loại hoàn cảnh này, là Lâm Cẩn Dung đã sớm nghĩ đến
cũng có điều chuẩn bị, hết thảy đều đã giăng lưới. Giống như hành vi lúc trước
nàng kháng hôn, sau lại trở thành vũ khí để người khác công kích mối quan hệ
giữa nàng và Lục Giam, nàng không chịu sinh hài tử vì nghĩ nó có thể sẽ bị chết
non một cách bi thảm, vì vậy cũng trở thành lý do và vũ khí để người khác đối
phó nàng. Nàng nghĩ, rất nhiều sự việc đã có biến hóa, có lẽ ngày Lục Giam nạp
thiếp cũng sắp đến rồi.
Người khác chờ không được bao lâu.
Lâm Cẩn Dung trên mặt mang theo tươi cười, cúi đầu, im
lặng ăn thịt dê Lâm Ngọc Trân gắp tới. Lâm Ngọc Trân còn muốn gắp thêm thức ăn
cho nàng, nàng liền khách khách khí lấy lý do phải uống Đông y, cần phải cấm kỵ
nhiều mà xin miễn. Lâm Ngọc Trân cũng không nói gì, cứ như vậy buông tha nàng.
Nhất thời tiệc tan, lúc Lục Giam cùng Lục lão ông hành
lễ cáo từ, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, hắn luôn cảm thấy
Lục lão thái gia ánh mắt luôn luôn đảo qua trên người hắn và Lâm Cẩn Dung, ánh
mắt hơi có chút u buồn.
Lục Giam buông sách trong tay, giương mắt đánh giá Lâm
Cẩn Dung đang ngồi trước bàn trang điểm chải đầu, hắn cảm thấy nàng tối nay đặc
biệt trầm mặc, cũng không vì mưu kế mới thành lập mà có hưng phấn. Ánh nến
chiếu lên mái tóc dài đen bóng của nàng, mặt mày nhàn tĩnh, da thịt tuyết trắng
một tầng quang ảnh, mông mông lung lung, làm cho người ta thấy không rõ.
“Nàng nói tổ phụ có biết hay không?” Lục Giam đi đến
trước bàn trang điểm, đứng phía sau Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng ôm nàng, nâng mắt
nhìn hắn cùng nàng trong gương. Hắn có đôi khi cảm thấy chính mình cách nàng
rất gần, lúc hai người da thịt thân cận khó phân biệt, đặc biệt một khắc kia
lúc Lâm Cẩn Dung ghé vào lỗ tai hắn khàn khàn gọi lên tiếng “Nhị lang”, hắn cảm
thấy hắn gần nàng như thế. Nhưng có thời điểm, hắn lại cảm thấy hai người cách nhau
rất xa, đây là một cảm giác khó diễn tả. Ví dụ như giờ phút này, nàng gần ngay
trước mắt, có thể đụng chạm, lại xa không thể với tới.
“Không biết, nhưng ta nghĩ người mặc dù có thể đã
biết, cũng sẽ không trách chàng. Nếu Nhị thúc phụ cùng Đại ca không tham lam
không âm hiểm, muốn hại chàng, thì sao có thể chui vào bẫy?” Lâm Cẩn Dung cũng
giương mắt nhìn mình cùng hắn trong gương. Trong gương hai người sợi tóc dây
dưa, hô hấp giao nhau, giống như cảnh tượng ở kiếp trước, nhưng tâm tình hoàn
toàn khác biệt. Từ lúc biết được những chuyện kia, nàng trong lúc nhàn hạ luôn
càng ngày càng nhớ tới chuyện lúc trước, đây không phải là một hiện tượng tốt
bất quá là lặp lại tra tấn bản thân mà thôi. Nhưng mỗi khi nàng không chịu suy
nghĩ, nó lại luôn thình lình xuất hiện, có khi thậm chí ngay cả một biểu tình,
một câu nói đều có thể nhớ rõ rành mạch.
Lục Giam ở bên tai nàng hạ xuống nụ hôn lửa nóng, còn
nghiêm túc sửa lời nàng: “Là chúng ta, không chỉ là ta.”
Lục Giam có thể rõ ràng cảm nhận được thanh âm của
nàng đã xảy ra biến hóa, là phu thê gần một năm, đối với thân thể cùng phản ứng
lẫn nhau coi như khá quen thuộc, hắn nhất thời có chút miệng khô lưỡi khô, tay
đặt ở trên đầu vai Lâm Cẩn Dung khí lực mạnh hơn một chút, trong miệng vẫn nói
đến chính sự: “A Dung, nàng tính tương lai làm thương nhân vận chuyển hay là mở
mao chức phường?”
Lâm Cẩn Dung ngồi ngay ngắn bất động, nhẹ giọng nói:
“Bây giờ còn hơi sớm, về sau nói sau.” Giờ phút này trừ bỏ nàng ra, không có ai
sẽ biết chuyện này cuối cùng kết cục là gì, đây coi như là chỗ tốt của việc
trọng sinh, được lây vinh quang.
Lục Giam không nhắc lại nữa, cúi người xuống bế Lâm
Cẩn Dung đi đến trước giường, Lâm Cẩn Dung nằm trong lòng hắn, hàm chứa tươi
cười ôn hòa nhìn hắn. Lục Giam trên mặt ửng hồng, ánh mắt càng thêm sâu thẳm,
hơi thở cũng trở nên hỗn loạn, Lâm Cẩn Dung chỉ tươi cười nhìn động tác của
hắn. Đợi đến lúc vận sức chờ phát động, sắp sửa đạt thành tựu, Lâm Cẩn Dung mới
khởi động thân mình, vạn phần hối lỗi: “Thực xin lỗi, Nhị lang, lão tiên sinh
nói, hai tháng ta uống thuốc, không thể cùng phòng, ta vừa rồi vì sao lại quên
mất chuyện này a?”
Lục Giam nhất thời giật mình, ngơ ngác nhìn nàng một
lát, đột nhiên cất tiếng cười to, cũng không dừng tay, đè thấp thanh âm nói:
“Nàng là tiểu yêu tinh xấu xa, dám dụ dỗ ta.”
Lâm Cẩn Dung co chân lại, không để hắn tới gần, mỉm
cười: “Nếu chàng không tin, thì tùy chàng vậy. Dù sao thân mình là của ta,
không phải của chàng. Chịu khổ cũng là ta, không phải là chàng.”
Lục Giam cẩn thận đánh giá nàng một lát, tin tưởng là
thật, cắn chặt răng, nghiêng người, rầu rĩ nói: “Hắn cho nàng uống thuốc gì
vậy, bá đạo như thế?”
Lâm Cẩn Dung đem chăn bao quanh người, ung dung nhìn
hắn: “Thuốc để chữa bệnh. Nếu trị không hết, ước chừng cả đời cũng không sẽ có
con nối dõi.”
Lục Giam từ trong mắt nàng nhìn ra vài phần bất hảo
không chút nào che giấu, cũng không hỏi thêm, dựa vào đầu giường ngồi một lát,
chậm rãi nằm xuống, sau khi lẳng lặng nằm bên cạnh nàng một lúc, đột nhiên đứng
dậy nói: “Ta sang cách vách ngủ.”
Lâm Cẩn Dung chỉ cười, bảo bọn nha hoàn chuẩn bị chậu
than trải giường chiếu. Đợi đến khi Lục Giam ra cửa phòng, liền thu liễm tươi
cười trên mặt, nhìn hoa văn trên trướng đỉnh suy nghĩ, lúc này đây có Quế Viên
hay không? Lần này người Lục gia là muốn nói rõ với nàng, tuy để nàng làm chủ,
hay vẫn giống như kiếp trước, lén lút tiên hạ thủ vi cường?
Khi đó nàng cũng hiểu được, nàng cùng Lục Giam giống
như người lạ, hài tử duy nhất đã chết, Lục gia bởi vì con nối dõi mà lo lắng,
bảo Lục Giam thu phòng hoặc nạp thiếp đều là hành vi bình thường khi thấy có sự
việc như vậy, đừng vội nói nàng không còn cách nào khác để phản bác, không còn
cách nào khác để đấu tranh, chính là Lâm gia cũng đuối lý, căn bản không có
người thay nàng ra mặt. Có điều bọn họ cũng không cho nàng một chút thể diện,
nên thông tri trước cho nàng biết, nàng cam tâm không cam lòng, đều phải chấp
nhận, không phải Quế Viên, thì cũng là người khác. Có lẽ bọn họ cho rằng, Quế
Viên là người bên cạnh nàng, bọn họ vẫn là thay nàng lo lắng chu toàn đây.
Sao nàng lại phải sống với bộ dạng kia? Rõ ràng khó
chịu, rõ ràng khuất nhục, lại thậm chí yếu đuối đến mức không dám kêu một
tiếng, chỉ đành nuốt hết vào bụng, làm bộ như không cần, bảo trì trầm mặc, tự
cho là bảo vệ một phần thể diện, nhưng đâu biết rằng giả bộ mạnh mẽ rơi vào
trong mắt người bên ngoài, chẳng phải cũng giống như tươi cười giả tạo của Lục
Vân, khiến người khác chê cười sao?
Lâm Cẩn Dung ngồi dậy, lấy ra một chuỗi chìa khóa, nhẹ
nhàng vuốt ve, chìa khóa bằng đồng thau được ma sát thường xuyên sáng bóng như
gương, phản chiếu một nữ nhân tóc tai bù xù, khuôn mặt mơ hồ. Lâm Cẩn Dung nhìn
nữ nhân kia, ánh mắt dần dần trở nên mờ mịt.
Sáng hôm sau trời đầy mây, Lâm Ngọc Trân từ sáng sớm
đã tâm thần không yên, mới ăn điểm tâm liền bảo Lục Giam: “Con tiếp đón Thủy
lão tiên sinh lại đây.”
Lục Giam đáp ứng rời đi.
Lâm Ngọc Trân thấy hắn đi, mới quay đầu nhìn Lâm Cẩn
Dung: “Mặc dù nhìn con đã có chút thần sắc, nhưng vẫn quá gầy, con nên ăn nhiều
một chút mới phải. Nghe nói con phải uống thuốc cả hai tháng? Sức khỏe đến tột
cùng như thế nào, Thủy lão tiên sinh có nói tỉ mỉ không?”
Lâm Ngọc Trân biểu tình thập phần nghiêm túc, ánh mắt
sẵng giọng, khóe môi hơi hơi rủ xuống, đúng là vẻ hà khắc hồi lâu chưa từng
nhìn thấy, không thể dễ dàng nói cho có lệ. Lâm Cẩn Dung châm chước rồi nói:
“Đúng là phải uống hai tháng. Thủy lão tiên sinh khi đó đã nói với Nhị gia, nói
là tâm tình tích tụ, làm lụng vất vả quá độ, nghỉ ngơi chút thì tốt rồi.”
“Từ lúc con gả vào, xác thực đại sự không ít, việc nhỏ
không ngừng, làm việc thật quá mức.” Lâm Ngọc Trân cũng không chớp mắt nhìn
nàng một lát, nói: “Con là thân chất nữ của ta, ta quả quyết không có ý khó xử
con. Nhưng chính con cũng không nên chịu thua kém mới phải.”
Lâm Cẩn Dung cúi đôi mắt: “Vâng.”
Phương ma ma thật cẩn thận nói: “Phu nhân, Nhị thiếu
phu nhân, quản sự ma ma qua đây bẩm báo.”
“Gọi các nàng tiến vào.” Lâm Ngọc Trân giương giọng
trả lời, lại quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dung: “Con đã nghỉ dưỡng xong, ta sẽ nói với
tổ phụ mẫu của con, so với việc con không ở nhà mấy ngày nay là tốt rồi, con ở
một bên phụ trợ ta, đỡ phải mệt cho con.”
Kỳ thật Lâm Ngọc Trân đã bài trừ Đồ thị, muốn cho Lâm
Cẩn Dung thoải mái một chút, nhưng cũng có ý tứ lấn quyền, Lâm Cẩn Dung cũng
không cùng Lâm Ngọc Trân tranh cãi, chỉ nở nụ cười cười: “Đa tạ cô cô săn sóc
ta.” Nàng hiện tại không dám nói đã đứng vững vàng gót chân, nhưng tối thiểu
cũng không phải ai đều có thể tùy tiện đá một cước, ai làm đương gia cũng được,
nhưng không phải là Tống thị và Lã thị, về phần Lâm Ngọc Trân làm được hay
không, không phải là chuyện mà một tiểu nhi tức như nàng có thể quản, đó là
chuyện Lục lão ông, Lục lão phu nhân nên tốn tâm tư.
Lâm Ngọc Trân thấy nàng không tranh, thái độ tốt hơn
vài phần: “Năm đó ta vẫn quản gia, mãi cho đến khi mang Nhị lang đi Giang Nam,
mới buông tay.”
Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng hít một hơi: “Ta có lúc nghĩ cô
cô thật không dễ dàng.”
Lâm Cẩn Dung không nói thêm gì, lên tinh thần ở một
bên tận chức tận trách giúp đỡ xử lý gia sự. Thái độ của Lâm Ngọc Trân nay đối
với Lâm Cẩn Dung không giống từ trước, từ trước nàng nói cái gì đều cảm thấy
không dễ nghe, hiện tại lại thấy có thêm chút cảm tình. Đây đúng là, kẻ yếu
thường không được người để ở trong lòng, kẻ mạnh luôn dễ dàng được người coi
trọng.
Gần cửa ải cuối năm, sự tình đặc biệt nhiều, bà tức
hai người rất bận việc, cơ hồ không thể nhàn rỗi. May mắn có Phương ma ma nhắc
nhở: “Thủy lão tiên sinh đến đây.”
Lâm Ngọc Trân buông việc trong tay, dặn dò Lâm Cẩn
Dung: “Con đừng vội vàng, ta đi một chút sẽ trở lại.”
Lâm Cẩn Dung vội nói: “Nhi tức nên ở một bên hầu hạ.”
Lâm Ngọc Trân khoát tay: “Có Nhị lang nữa, con ở trong
này làm việc cũng là thay ta phân ưu.” Nói xong bộ dạng rất sợ Lâm Cẩn Dung
theo kịp, vội vã rời đi.