Thế Hôn

Chương 274: Giải quyết



Lục Giam ra khỏi Lục phủ, cưỡi ngựa ngược gió lạnh hướng tới Khánh Dương đi tìm Lâm Thế Toàn.

Mão Trọng nghênh đón đi ra, cười hì hì nói: “Muốn thỉnh Nhị gia vào bên này ngồi, Tam gia đang bồi khách thương ở nhã gian đàm luận sinh ý.”

Lục Giam cũng không quản thể diện hay không có thể diện, đi thẳng vào, giương mắt nhìn người qua lại trên đường, trong lòng nghĩ tới đều là biểu tình và ngữ khí ngay lúc đó của Lâm Cẩn Dung. Đang trong lúc ảo não, chợt nghe tiếng bước chân cùng thanh âm nói chuyện từ bên ngoài truyền vào, Lâm Thế Toàn hàm chứa tươi cười, khách khách khí khí nói chuyện với một thương hành có khẩu âm Giang Nam đi ra, gật đầu với hắn rồi tiễn người về. Xong xuôi mới lộn trở lại thân thiết hỏi: “Trời đã sắp tối, sao đệ còn chạy tới đây? Là tới kiếm cơm ăn đúng không?”

Lục Giam khóe môi lộ ra một tia cười khổ: “Ta không thể không đi.”

Lâm Thế Toàn kinh ngạc nhìn hắn một cái, dẫn hắn đi vào bên trong, lại cùng hắn nói giỡn: “Đệ nhàn rỗi vô sự thì đến đây ngồi nhiều một chút, nói vậy sinh ý của cửa hàng có thể tốt hơn một phần. Nhóm bà bà đại nương cũng sẽ tranh thủ đến đây a.”

Lục Giam đầy bụng tâm sự cũng nở nụ cười với hắn, mắng: “Ngoài miệng tích chút đức đi.”

“Khen đệ tuấn tú, sao lại bảo là không tích đức?” Lâm Thế Toàn cũng không dẫn hắn đến nhã thất đãi khách, mà dẫn hắn tới gian phòng của mình ở hậu viện, phân phó tiểu nhị đem bàn đồ ăn ở tửu lâu cách vách về, lại cầm một vò rượu: “Đây chính là rượu gạo bỏ thêm sữa dê, trước đó vài ngày mới ủ, đệ nếm thử xem.”

Rượu qua ba tuần, Lâm Thế Toàn mới tinh tế hỏi: “Tại sao nói không thể không đi?”

Lục Giam rót đầy chén rượu cho hai người, nhìn quanh rồi nói với hắn: “Đêm qua Nhị thúc phụ của ta đã nói với tổ phụ chuyện đó, tổ phụ đã chấp thuận.”

Lâm Thế Toàn thấy hắn nói đến chính sự, cũng không truy hỏi tiếp, chỉ đáp: “Vậy kiên nhẫn chờ, chờ bọn hắn thu mua tất cả mao hạt ở Bình châu, Thanh châu về thì chính là lúc nên gào khóc rồi. A Dung có nói tính toán sau này thế nào không?”

Lục Giam nói: “Nàng nói chuyện về sau để sau nói.”

Lâm Thế Toàn hí mắt nhìn hắn cười: “Nhị lang, đệ nói thật đi, các ngươi là giận dỗi đúng không?”

Đại để là vì Lâm Thế Toàn tính tình hiền hoà phúc hậu lại cùng Lâm Cẩn Dung thân cận tin cậy, có một số việc cũng không cần giấu giếm hắn, Lục Giam đối với Lâm Thế Toàn là nhẹ nhàng nhất, không giống như với Ngô Tương ngầm phân cao thấp, cũng không cùng huynh đệ trong nhà có chút khoảng cách. Hắn do dự một lát, cuối cùng thấp giọng nói: “Là vì con nối dõi.”

Lâm Thế Toàn bỗng nhiên tỉnh ngộ trong lòng nhất thời nổi lên tính toán. Lâm Cẩn Dung coi hắn là thân huynh, coi Lưu Nhi như thân muội, hắn đương nhiên nên vì nàng tính toán. Lập tức liền cười rót một chén rượu cho Lục Giam: “Nhị lang bị tức giận sao?”

Lục Giam không thừa nhận, cũng không phủ nhận, hắn có thể nói ra nguyên nhân với Lâm Thế Toàn, nhưng không thể tố khổ với Lâm Thế Toàn. Hắn không có thói quen đem loại chuyện tư mật cùng khó xử của bản thân kể cho người ngoài, cảm giác này có chút giống như trên người quần áo bị lột bỏ, trở nên xích lõa vậy, hắn thật sự không thích.

Lâm Thế Toàn không chút để ý nói: “A Dung qua năm mới, hai tháng nữa sẽ tròn 18 tuổi, ta muốn tặng quà lễ sinh thần cho nàng, đệ thay ta đưa ra chủ ý, xem đưa cái gì mới tốt?”

Lục Giam mẫn cảm lập tức liền hiểu được Lâm Thế Toàn đây là đang nhắc nhở chính mình, Lâm Cẩn Dung mới chỉ 18 tuổi, gấp cái gì? Lập tức cười khổ nói: “Cũng không phải là ta gấp. Ta cũng chỉ mới 21 tuổi, với độ tuổi này của ta, bao nhiêu người khổ luyện vì công danh còn chưa thành thân, lại càng không nói tới con nối dõi. Chính là tình huống nhà ta Tam ca cũng hiểu được.”

Lâm Thế Toàn thấy hắn nói như vậy, tâm thả lỏng một nửa, đồng ý nói: “Không phải ta thiên vị A Dung. Đệ không ở lại với nàng, chạy đến đây làm chi?”

Lục Giam trầm mặc xuống lại liên tục uống vài chén rượu rồi mới nói: “Ta đương nhiên biết. Ta vốn định đi nói với tổ phụ, nhưng ta nghĩ, ta đi nói, lão nhân gia mặc dù mặt ngoài đáp ứng nhưng trong lòng không khỏi sẽ oán trách nàng. Cho nên đơn giản là không nói, phàm là có người muốn an bài, cũng không cần nàng khó xử, cứ thu nhận là được, ta không chịu thì ai có thể nói gì ta? Phu thê đang êm đẹp thì không làm, nhồi một người vào giữa làm cái gì? Ta từ trước ở Giang Nam đã phá lệ phiền chán. Nàng với ta đều còn trẻ, Thủy lão tiên sinh cũng chưa nói có gì không tốt.”

Hắn nói năng có chút hàm hồ, Lâm Thế Toàn cũng vẫn hiểu được ý tứ của hắn, ước chừng là bị một đàn mỹ thiếp kia của Lục Kiến Tân dọa sợ, nhưng không phải hiện giờ thế này về sau cũng suy nghĩ như thế, liền giả bộ thử hắn: “Nhưng cũng vì tuổi đệ còn trẻ, chưa biết ưu điểm của nó. Người nghèo cố gắng kiếm tiền, cũng còn muốn mua về một người thiếp. Huống chi…”

Lục Giam nhíu mày, nhẹ nhàng xua tay: “Tam ca đừng thử ta. Huynh thấy tốt sao đến nay vẫn chưa có người nào ở bên cạnh?”

“Ta không phải bận quá sao.” Lâm Thế Toàn bị hắn chọc thủng, cũng không xấu hổ, rót cho hắn một chén rượu, ha ha cười không ngừng: “Nàng cùng đệ không được tự nhiên, nếu đệ nói những lời này với nàng, nàng nghe xong, nàng có thể không được tự nhiên nữa sao? Nàng cũng không phải người không hiểu chuyện.”

Lục Giam nhịn lại nhẫn, trên mặt nổi lên một tầng đỏ ửng: “Nàng đâu có nghe nửa câu ta muốn nói? Nàng, nàng lại muốn…” nghĩ đến Lâm Cẩn Dung không hề phân trần gọi Quế Viên vào cho hắn xem, nhịn không được lửa giận dâng lên.

Lâm Thế Toàn nhìn bộ dạng của hắn, hiểu được Lâm Cẩn Dung đại khái có chút quá đáng, trong lòng càng thêm yên tĩnh, phóng thấp thanh âm nói: “Nếu nàng không ổn, đệ cứ nói với ta, cho dù là không dám so sánh với Tam thẩm nương, ta cũng có thể giáo huấn nàng. Nhưng nếu không có trở ngại, đệ nên khoan dung cho nàng một chút, ai bảo nam tử hán chúng ta lòng dạ từ nhỏ đã rộng lớn hơn nữ nhân rồi đây?”

Lục Giam cúi mắt nói: “Tam ca nói đúng, ta trở về đây.”

Lâm Thế Toàn không thấy hắn nói cho hết tâm sự, sao có thể để hắn đi, một lòng muốn giải quyết khúc mắc trong lòng hắn: “Nam tử xá đại trượng phu, nói nửa câu giấu nửa câu, phiền cũng phiền muốn chết.”

Lục Giam cũng là kiên quyết không nói: “Sự việc khác cũng đành thôi, việc này tự ta có thể giải quyết. Chính là không có người để nói chuyện, muốn cùng Tam ca nói hai câu, hiện nay đã tốt hơn nhiều.” Quả nhiên từ cầm roi ngựa lên, lại khoác áo choàng, đi ra cửa gọi Trường Thọ.

Lâm Thế Toàn thấy không giữ được, lại thấy hắn mang theo vài phần say sưa, đành phải thấp giọng dặn dò Trường Thọ vài câu, rồi tiến lên vỗ đầu vai Lục Giam nói: “Nàng luôn cảm thấy ủy khuất, đệ bao dung cho nàng một chút. Nàng không phải người không biết tốt xấu, lúc tức giận cố nhiên có chút hung dữ, nhưng cũng là người hay mềm lòng.”

Lục Giam cười: “Ta biết rồi.” Nói xong xoay người lên ngựa, hướng Lâm Thế Toàn khoát tay áo: “Ta đi trở về.” Lâm Thế Toàn vẫn nhìn đến khi bóng dáng hắn biến mất nơi cuối đường mới quay người đi vào cửa hàng.

Lục Giam mang theo vài phần cảm giác say, hồi tưởng lại lời của Lâm Thế Toàn, một lòng nghĩ trở về muốn tìm Lâm Cẩn Dung, cùng nàng nói rõ ràng. Ai ngờ con ngựa đi tới ngã tư, đã thấy một đám người cưỡi ngựa cười đùa lại đây, một người đi trước mặt mày bay lên, xa xa liền lớn tiếng tiếp đón hắn: “Nhị lang! Ngươi từ đâu tới đây? Hồi lâu không gặp.” Chính là Ngô Tương.

Ngô Tương gần đây càng ngày càng đàng hoàng, Lục Giam thấy vài người đi theo phía sau hắn đều là đệ tử thế giao hết ăn lại nằm, phong lưu ham chơi, trong lòng còn có chút không cho là đúng, hàm chứa vài phần châm chọc cười nói: “Ngươi lại là từ đâu tới đây? Bận việc sao.”

Ngô Tương chỉ cười: “Nhị lang khờ, ngươi không phải một lòng muốn thắng ta sao? Ta ham chơi đùa giỡn, chẳng phải đây chính là cơ hội của ngươi sao?” Vừa nói, vừa kéo dây cương của hắn, dẫn hắn đuổi kịp mình: “Đi, đằng trước có người mới mở tửu lâu, nghe nói mỗi ngày giờ Dậu vào điếm ngươi phải có ngân kỳ, chúng ta không cần ngân kỳ kia, cũng đi nhìn xem náo nhiệt.”

Lục Giam không muốn đi theo hắn, thầm nghĩ về nhà. Nề hà bị một đám người đi lên vây quanh, miệng đều kêu la nói: “Lục Nhị ca không được từ chối, cũng đừng nói là muốn trở về đọc sách làm chính sự, kỳ thật là sợ Nhị tẩu cầm chổi lông đánh đi!”

Ngô Tương ở một bên cười mắng: “Không biết xấu hổ! Mới thử qua trà quả Lục Nhị tẩu mời, ngay tại nơi này đã đỏ miệng bố trí người, bắt người nói giỡn.”

“Ngày thường ai không nói giỡn hai câu? Hiếm khi gặp hắn, nếu hắn không đi cùng chúng ta, đều sẽ phai nhạt tình cảm a.” Đám người kia chính là không chịu thả Lục Giam, Lục Giam bất đắc dĩ, đành phải đi theo bọn họ.

Vào tửu lâu tên gọi Phúc Đức lâu kia, thấy bên trong rèm cửa trân châu, hiên cửa cẩm tú, đèn đuốc huy hoàng, thanh âm ti trúc, tiếng nói chuyện vang thành một mảnh, lại có kỹ nữ nùng trang diễm mạt xen kẽ ở giữa, rất náo nhiệt. Vào cửa còn có gã sai vặt của Ngô Tương ra tiếng tiếp đón cơm nước: “Bày một bàn tiệc thượng đẳng, cần phải tinh tế chút.”

Mọi người lập tức được đưa vào một chỗ im lặng thanh nhã ngồi xuống, tiếp theo còn có hai kỹ nữ dung mạo đoan chính ôm tỳ bà lại đây hành lễ vấn an. Ngô Tương liền bảo hai người ngồi: “Có khúc xướng sở trường nào thì cứ đem ra, nếu đàn hay, sẽ trọng thưởng.”

Hai kỹ nữ thấy người người quần áo ngăn nắp chỉnh tề, vẻ mặt kiêu căng, lại có gã sai vặt tùy tùng đi theo hầu hạ, trong lòng biết đều là phú gia đệ tử, không khỏi hoàn toàn lên tinh thần ân cần hầu hạ, người lớn tuổi hơn loan loan cười nói: “Ta còn có một hảo tỷ muội gọi là Xảo Xảo, thổi tiêu rất hay, nhóm đại gia nếu không chê, thì gọi nàng ra tấu một khúc.”

Ngô Tương liền cười: “Gọi tới, gọi tới!”

Lục Giam nhíu mày nói: “Cách mấy ngày nay không thấy, tại sao ngươi đã thành bộ dạng này rồi? Trong nhà các trưởng bối cũng không quản sao?”

Ngô Tương quay đầu nhìn hắn cười: “Ta không chậm trễ học tập, ngày như vậy cũng không nhiều, muốn cùng bạn bè kết giao, đa số vẫn là đến trà tứ phong nhã của A Dung. Nếu không phải tửu lâu này gần đây khai trương hàng đầu vang dội, bọn họ đều khuyến khích ta đến, ta cũng sẽ không tới đây. Nhưng nếu đến đây, thì sao lại không vui chơi cho hưng trí?” Một chén rượu đặt xuống, cười vỗ vỗ đầu vai hắn: “Nhị lang, ta đã sớm hiểu rõ rồi, nhân sinh khổ đoản tu tẫn hoan (Cuộc đời con người ngắn ngủi, nên tận hưởng vui vẻ)! Ngươi cũng đừng bắt buộc, không duyên cớ đem bản thân biến thành vẻ mặt khổ sở như vậy. Ngươi ngày bé cũng không giống như thế này, thật sự là càng ngày càng cổ hủ mà.”

Lục Giam bị hắn nói mà sửng sốt, không tự giác liền vểnh vểnh lên khóe môi. Ngô Tương nhìn hắn cười, lôi kéo hắn càng nói càng cao hứng: “Ta cũng không tin ngươi chưa từng tới chỗ này, tương lai chẳng lẽ lại miễn không đến sao? Ngươi cũng đừng sợ A Dung, trong lòng nàng đều thông hiểu, không phải cái loại nữ tử không có mắt nhìn, nhất định sẽ không cùng ngươi càn quấy.”

Lục Giam khẽ nhíu mày, không cùng hắn nói Lâm Cẩn Dung như thế nào, chỉ nghiêm mặt: “Xã giao thì không sao, ta là sợ ngươi mê muội, không biết nặng nhẹ.”

Ngô Tương ngẩn ra, khẽ cười: “Ngươi kỳ thật là người tốt lương thiện. Ta tự có tính toán.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.