Cảm giác của Lâm Cẩn Dung lúc này chính là trơ mắt
nhìn một đống bạc lớn vuột qua người “Hưu” một tiếng bay mất, không khỏi đau
lòng khó nhịn. Đang muốn mở miệng nói thêm, lại bị Lâm Cẩn Âm kéo tay, trầm
giọng nói: “Tứ muội, việc này chúng ta không nên quản, đi thôi, đi thăm phụ
thân một chút.” Trước đó vài ngày Lâm Cẩn Dung bị cấm chừng, không thể tới thăm
Lâm Tam gia trốn tránh xấu hổ không dám xuất môn, hôm nay được ra ngoài, dù thế
nào cũng nên tới nhìn qua một cái, bằng không sẽ bị nói là bất hiếu.
Lâm Cẩn Dung đối với Lâm Tam gia cũng không có tâm
tình muốn quan tâm, nhưng nàng nhớ tới một sự việc khác, liền thuận theo Lâm
Cẩn Âm đi ra cửa, hỏi trước nàng: “Mấy ngày nay ta chưa từng ra ngoài, không
biết sau khi mợ rời đi, vậy việc mẫu thân chống đối tổ mẫu nên xử trí thế nào?”
Lâm Cẩn Âm thở dài: “Ta không biết, hỏi mẫu thân, nàng
nửa điểm cũng không lo lắng, chỉ nói nàng đã có biện pháp, bảo chúng ta đừng
quan tâm.”
Tỷ muội hai người cũng không biết Đào thị đang nghĩ
gì, Lâm Cẩn Dung tò mò không thôi: “Biện pháp gì vậy?”
Lâm Cẩn Âm nói: “Không biết, nàng không nói. Bất quá
ta thấy mấy người Cung ma ma đã có định liệu trước, mợ cũng không lo lắng.”
Chẳng lẽ là Ngô thị giúp Đào thị đưa ra chủ ý ? Ngô
thị dám đi, hẳn là không có vấn đề gì lớn. Lâm Cẩn Dung cũng không đem chuyện
này để ở trong lòng, thấp giọng hỏi Lâm Cẩn Âm: “Tối nay là tổ mẫu vì mợ chuẩn
bị tiệc tiễn biệt, Đại biểu ca đến chơi, phụ thân tất nhiên ngượng ngùng ra
mặt, vậy là ai đứng ra chiêu đãi Đại biểu ca?”
Lâm Cẩn Âm có chút xấu hổ quẫn bách nói: “Nghe nói là
tổ phụ, mấy người Đại bá phụ, Thất đệ cũng bồi ở bên cạnh.” Xấu hổ là tổ phụ
giúp nàng ra mặt, quẫn bách là phụ thân lại vì một nguyên nhân nhỏ như vậy mà
không dám xuất môn.
Lâm Cẩn Dung nhân tiện nói: “Vậy lúc này Đại biểu ca ở
đâu? Lần này hắn đến chỉ sợ tỷ tỷ cũng chưa cùng hắn nói được một câu đúng
không?”
Lâm Cẩn Âm nhanh nhìn ngó chung quanh, lấy khăn tay
che miệng Lâm Cẩn Dung, thấp giọng nói: “Lại nói bừa! Không thấy mới là đúng.
Ta sao biết hắn ở nơi nào?” Nói là nói như thế, đầu mày khóe mắt cũng không thể
che giấu vui mừng cùng xấu hổ.
Lâm Cẩn Dung rõ ràng Lâm Cẩn Âm chẳng những biết Đào
Phượng Đường ở đâu, còn cùng Đào Phượng Đường gặp mặt nói chuyện khá nhiều, chỉ
không tiện kể ra mà thôi, liền thở dài nói: “Là lần trước Đại biểu ca giúp ta,
ta muốn tự mình cùng hắn nói cảm tạ, vừa tặng đồ lại giúp ta một việc, ta đã
thổi một khúc sáo, khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến đã không thấy
người đâu, quả thật tiếc nuối.”
Lâm Cẩn Âm cúi mắt không nói, chỉ thúc giục nàng: “Đi
nhanh chút, đợi lát nữa chỉ sợ phụ thân sẽ đi ngủ.” Nói xong dưới chân cước bộ
cũng nhanh hơn.
Lâm Cẩn Dung thấy thế, trong đầu linh quang chợt lóe,
bộ pháp cũng nhanh hơn. Lâm Tam lão gia trên đầu bị thương, ngượng ngùng đi ra
ngoài tiếp đãi hiền tế, nhưng Đào Phượng Đường không thể không tới thăm nhạc
phụ tương lai kiêm dượng, lúc này, Đào Phượng Đường tất nhiên đang ở trong
phòng Lâm Tam lão gia để chào từ biệt! Đào thị bảo Lâm Cẩn Âm cùng mình tới
thăm Lâm Tam lão gia, chẳng phải cũng muốn tạo cơ hội cho hai người gặp mặt
sao?
Lâm Cẩn Âm thấy muội muội không nói gì, chỉ mím môi
cười, hai tỷ muội chỉ vùi đầu đi mau. Sân viện của Lâm Tam lão gia cách Đào thị
không xa lắm, một lát sau cũng đến nơi, Lâm Cẩn Dung xa xa nhìn thấy ngay trước
cửa có vài nha hoàn ma ma đứng đó, trong lòng nhảy nhót, lấy thói quen của Lâm
Tam lão gia mà nói, lúc này trong phòng tất nhiên có khách!
Quả nhiên, hai tỷ muội vừa mới bước vào sân viện, chợt
nghe thấy Đào Phượng Đường ở bên trong nói: “Dượng cứ an tâm tĩnh dưỡng, chất
nhi cáo lui, ngày mai sẽ không đến quấy rầy dượng!”
Lâm Tam lão gia rầm rì nói: “Ta bị phong hàn khá
nghiêm trọng, thật có lỗi với hiền chất, ngươi thay ta bồi tội với mẫu thân
ngươi, hướng phụ thân ngươi vấn an.”
Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Cẩn Âm đều không nói gì, phong
hàn, hiện tại Lâm gia từ trên xuống dưới đều biết Lâm lão thái gia đánh hắn đầu
rơi máu chảy, còn nói mình bị phong hàn làm gì chứ. Bất quá loại chuyện che mắt
che mũi này Lâm Tam lão gia nếu không làm, cũng không còn giống với Lâm Tam lão
gia nữa.
Lâm Cẩn Dung nghĩ Lâm Cẩn Âm ngượng ngùng mở miệng,
liền đơn giản phân phó Lệ Chi: “Chờ Đại biểu ca đi ra, ngươi nói với hắn, ta có
lời muốn nhờ hắn báo lại với Cữu lão gia, làm phiền hắn chờ một chút.”
Lệ Chi hé miệng cười đáp ứng. Hai tỷ muội liền nghiêm
mặt gọi người thông báo, tiếp theo Lâm Tam lão gia gọi vào, Đào Phượng Đường đi
ra, cùng hai người mỉm cười gật đầu một cái, sau đó đứng chờ ở một bên. Lâm Cẩn
Âm muốn nhìn hắn, lại ngượng ngùng, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, cước bộ cứng
ngắc theo Lâm Cẩn Dung vào buồng trong.
Lâm Cẩn Dung ở một bên nhìn thấy mà buồn cười, nghịch
ngợm hướng Đào Phượng Đường chớp mắt vài cái, chỉ thấy Đào Phượng Đường cũng là
một bộ dáng nghiêm trang, cúi mắt xuống nhìn mũi hài của mình, lại thấy Lâm Cẩn
Dung đưa ánh mắt qua, còn vụng trộm ra hiệu, làm bộ muốn đánh nàng.
Giả bộ đi! Lâm Cẩn Dung tâm tình tốt, thậm chí cũng
cảm thấy Lâm Tam lão gia cũng không đáng ghét như bình thường nữa, đến thăm Lâm
Tam lão gia thấy hắn khỏe mạnh cũng an tâm. Nhưng khi nghe thấy Lâm Tam lão gia
kêu rên, trong phòng được trang trí thập phần tinh xảo chỉnh tề có hương thuốc,
Lâm Tam lão gia đưa lưng về phía hai tỷ muội nằm ở trên giường, trướng màn rủ
xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy đỉnh đầu hắn quấn một dải khăn trắng, Hoàng di
nương thì đứng ở một bên, trên bàn bên cạnh có một bát thuốc đen đặc.
Lâm Cẩn Dung khinh thường âm thầm “Phi” một tiếng, là
lão gia đã hơn ba mươi gần bốn mươi tuổi, chẳng lẽ còn muốn tiểu thiếp dỗ uống
thuốc? Khó trách nương nhà mình không khiến hắn vui, thật sự là ghê tởm. Trên
mặt lại mang vẻ đoan trang nghiêm túc, theo Lâm Cẩn Âm thi lễ vấn an.
Lâm Tam lão gia cũng không nói nhiều với nữ nhi, chỉ
lấy điều răn dạy Lâm Cẩn Dung vài câu, muốn nàng ăn năn, tôn lão yêu ấu, hiền
lương kính cẩn nghe theo, lại công đạo Lâm Cẩn Âm dạy dỗ muội muội cùng đệ đệ,
rồi bảo các nàng lui xuống.
Lâm Cẩn Dung vốn phải chịu ủy khuất, trước mặt người
ngoài răn dạy là để cho người ngoài xem, lúc này không có ai, vậy chân chính
đúng là hắn không để ở trong lòng. Lâm Cẩn Âm rất tức giận, nhưng cũng không
nói gì, chỉ đành cố gắng bình tĩnh không để lộ vẻ hờn dỗi. Lâm Cẩn Dung cũng
không để ý, trong lòng bình thản, không coi hắn là phụ thân, tất nhiên không
thèm quan tâm, cứ như gió thổi qua tai.
Hai người bước ra cửa phòng, dưới ánh đèn thấy Đào
Phượng Đường còn thành thành thật thất đứng ở hành lang, cũng đang nhìn qua bên
này. Lâm Cẩn Dung liền kéo tay tỷ tỷ, hướng về phía Đào Phượng Đường, trước im
lặng đứng một lúc, chờ Lâm Cẩn Âm cùng Đào Phượng Đường ngươi nhìn ta, ta liếc
ngươi đủ rồi, giả bộ đủ rồi, mới đi vào chính đề, cực kỳ nghiêm túc nói: “Đại
biểu ca, ta có một chuyện muốn nhờ vả.”
Đào Phượng Đường cười nói: “Nói đi.”
“Ta vừa mới nghe mẫu thân nói muốn nhờ mợ đổi vàng
bạc, thay ta mua một vài thứ……” Lâm Cẩn Dung liền chậm rãi nhắc tới lý do.
Nơi này không phải là sân viện của mình, nếu để Hoàng
di nương nghe thấy cũng không tốt. Lâm Cẩn Âm vội ngăn cản Lâm Cẩn Dung: “Vừa
rồi mẫu thân không phải đã nói qua chúng ta không nên quản tới sao? Muội rốt
cuộc muốn làm cái gì? Đi ra ngoài rồi nói sau!”
Tỷ tỷ cái gì cũng tốt, chính là quá nhát gan, bất quá
cũng không có gì lạ, kiếp trước so với mình nàng còn hiểu việc còn bản lĩnh
hơn, bản thân nếu không phải trải qua một kiếp này, sao dám làm càn như vậy?
Lâm Cẩn Dung chính là cố ý chọn chỗ này để nói, ai bảo Đào thị không nghe
khuyên nhủ? Vì vậy nàng đành phải có chủ ý khác.
“Bên ngoài đang mưa. Ta nói là chính sự mà!” Lâm Cẩn
Dung làm như không hiểu ám chỉ của Lâm Cẩn Âm, tiếp tục thấp giọng năn nỉ nói:
“Ta tuổi còn nhỏ, Thất đệ cũng còn quá bé, về sau thời điểm cần đổi thành tiền
có rất nhiều mà, đồ cưới của mẫu thân có hạn, có thể đổi được nhiều văn tiền
hơn một chút cũng rất có lợi, cớ sao lại không làm? Ta khuyên trưởng bối không
được, cũng không phải muốn Đại biểu ca làm trái ý trưởng bối, ta chỉ muốn thỉnh
Đại biểu ca giúp đổi mấy chục lượng vàng trong tay ta thành bạc, sau đó tích trữ,
đợi đến mùa xuân sang năm thuế má có thể thay đổi, nếu có thể thành công, thì
giúp ta kiếm một chút…… Nếu không thành, Đại biểu ca cứ coi như ta nghịch ngợm
gây sự, tha thứ cho ta một lần vậy.”
Nếu Đào Phượng Đường thật sự giống như Ngô thị có năng
lực một mình kiếm tiền, nên từ trong này nhìn thấy thương cơ, dám mạo hiểm một
chút, thử một lần. Nàng không trông cậy bọn họ hoàn toàn tin tưởng nàng, chỉ
cần một chút, cho dù bọn họ không chịu nghe lời của nàng, tốt xấu cũng thay
nàng làm một lần này, có mở đầu, về sau nàng mới có thể thi triển. Quả nhiên
không thể một ngụm nuốt miếng to, đến hiện tại, Lâm Cẩn Dung lại bắt đầu hận
bản thân là nữ nhi, nếu nàng là nam tử, làm sao chuyện xảy ra đều phải cầu
người khác?
Lâm Cẩn Âm vừa thẹn lại quẫn, muội muội sao lại van
cầu người của Đào gia giúp đỡ chuyện này, thật sự rất mất mặt, liền tức giận
nói: “Muội rất không hiểu chuyện! Muội không có tiền có thể nói với mẫu thân,
cũng có thể nói với ta, vì sao phải làm như thế?” Kia là nhà của cậu, lại là
nhà chồng tương lai của nàng, nhưng nàng họ Lâm, là Lâm gia nữ nhi, Lâm gia có
thể diện, nàng mới có thể diện.
Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn Lâm Cẩn Âm, thản nhiên
nói: “Bởi vì ta biết cậu cùng mợ, biểu ca cho tới nay đều muốn điều tốt nhất
cho chúng ta, ta không coi bọn họ là người ngoài. Mặt mũi tất nhiên ta để ý. Tỷ
tỷ không hiểu ta mà tức giận, ta không trách tỷ tỷ, nhưng chuyện này ta phải
làm. Biểu ca không giúp ta, ta sẽ tìm người bên ngoài!”
Đào Phượng Đường cũng là ánh mắt chợt lóe, trực tiếp
bắt được trọng điểm: “Muội nói muội ở bên ngoài Thính Đào cư nghe thấy người ta
nói như thế?”
Lâm Cẩn Dung nhìn thẳng hắn, chân thật đáng tin gật
đầu, hạ giọng nói: “Ta không biết là ai, nhưng đó là sự thật. Bằng không ta sao
biết được điều này?” Lập tức lại tự giễu cười: “Là ta muốn thay mẫu thân phân
ưu, ý nghĩ kỳ lạ, có điều gì nhóm đại nhân nhất định cũng biết sớm hơn ta.
Nhưng mà, Đại biểu ca, giá bạc kia chắc chắn chỉ có tăng mà không có giảm, nếu
không vội chi tiêu, thoáng chờ một chút cũng không tổn hại đến ai. Nếu chờ thời
điểm bạc đang thấp mà mua nhiều một chút, đợi đến lúc giá bạc tăng lên không
phải sẽ kiếm được rất nhiều tiền sao?”
Đào Phượng Đường sờ sờ đầu, điều này là đúng. Nhưng
như vậy chỉ tốt ở bề ngoài, cũng không ai dám chắc chắn tin này là thật, lấy
thực lực của Đào gia ở Thanh Châu, Lâm gia ở Bình Châu, không có khả năng không
biết một chút tin tức. Nhưng muốn tích trữ một khối bạc lớn vậy phải xài hết
bao nhiêu tiền? Có hàng trữ cần phải bán đi, quyết định này chính phụ thân cũng
phải suy nghĩ mãi mới dám làm, bản thân thật sự không thể làm chủ. Thôi, coi
như dỗ tiểu biểu muội vui vẻ, chính mình thay nàng làm, số bạc kia không thay
đổi là được. Hạ quyết tâm, nhân tiện nói: “Là tiền của muội, muội muốn thế nào
thì làm như thế ấy. Ta đáp ứng muội.”
Lâm Cẩn Dung vừa nghe lời này, liền hiểu được đại sự
không thành, chỉ là việc nhỏ, người ta cũng chỉ muốn dỗ tiểu hài tử vui mà
thôi.