Thế Hôn

Chương 318: Nhớ rõ



Sao lại là hắn! Tuy đã qua nhiều năm, nhưng vì ấn tượng lúc trước khắc sâu, Lục Giam vẫn nhớ tới thân phận của người này. Hắn căn bản không nên xuất hiện ở đây, nhưng hắn chẳng những xuất hiện, còn biến thành bộ dáng này, thật là kỳ quái. Dù thế nào, trước cứu sống người mới là quan trọng nhất, Lục Giam thoáng suy tư một lát, ra lệnh chủ điếm: “Nâng hắn vào.”

Chủ điếm kia tất nhiên là không chịu: “Lục lão gia, hắn chết hay sống, là phỉ là đạo cũng không biết, nếu nâng vào, chết ở chỗ của tiểu nhân, sẽ tổn hại đến sinh ý của tiểu nhân a. Tiểu nhân trên có mẹ già 80 tuổi, dưới còn có con thơ đang quấn tã lót, cầu người nương tay, đừng khó xử tiểu nhân.”

Tuy là lời nói khách sáo, nhưng Lục Giam nhìn thấy hắn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, cũng thông cảm hắn sống không dễ dàng, nhân tiện nói: “Nhưng cũng không thể để hắn nằm giữa đường như vậy, cứ thế nhất định sẽ chết. Nhìn xem có chỗ nào có thể tránh mưa gió, trước nâng người vào, thỉnh đại phu đến thay hắn trị liệu, tất cả phí dụng ta bỏ ra, nếu có người tìm ngươi phiền toái, đều sẽ do ta chịu trách nhiệm, ngươi thấy thế nào?” Thấy chủ điếm còn do dự, liền tiếp lời: “Hay là ngươi muốn nhìn thấy hắn chết ngay trước lữ điếm của ngươi? Ta đây sẽ không quản.”

Chủ điếm kia vội nói: “Đi, đi, tạm nâng vào rồi tính sau.” Vừa nói, vừa xua đuổi người đang xem náo nhiệt ở bên ngoài, lớn tiếng quát gọi tiểu nhị, thu thập sài phòng (phòng chứa củi), dùng ván cửa khiêng hán tử vào, lại sai người nhanh đi thỉnh đại phu, đun nước sôi.

Lục Giam thấy loạn thất bát tao, liền lệnh Trường Thọ trông chừng, bản thân thì bước lên lầu. Vừa mới thấy Đậu Nhi từ trong phòng đi ra, liền hỏi: “Thiếu phu nhân ngủ chưa?”

Đậu Nhi đáp: “Mới vừa ngủ.”

Lục Giam mặc mặc, đi được vài bước, đè thấp thanh âm nói: “Ngươi lại đây, ta hỏi ngươi. Hôm nay Cẩm cô nói những gì với thiếu phu nhân vậy?”

Đậu Nhi không rõ: “Nói rất nhiều, nhưng không biết Nhị gia hỏi về cái gì?”

Lục Giam châm chước rồi nói: “Thí dụ như kể chuyện xưa gì đó chăng.”

Đậu Nhi nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu: “Không có. Thiếu phu nhân lúc đó và Cẩm cô một mình ở một bên nói gì đó, nô tỳ tuy rằng không biết, nhưng cũng không giống bộ dạng kể lại chuyện xưa. Nhị gia, thiếu phu nhân có gì không ổn sao? Nô tỳ nhìn thấy nàng dường như không có tinh thần.”

Lục Giam vội đáp: “Không phải nàng có cái gì không ổn, là lúc trước ở bờ sông kể lại chuyện xưa với ta, vừa nói vừa khóc, thương tâm thật sự. Ta liền kỳ quái, là loại người nào kể lại cho nàng. Nếu không phải Cẩm cô, như vậy khi ở nhà là ai đã nói với nàng chăng?”

Đậu Nhi kiên quyết phủ nhận: “Chưa từng. Khi thiếu phu nhân ở nhà, mỗi ngày trời vừa sáng đã vội vàng để ý gia sự cùng sản nghiệp, cho dù là xuất môn làm khách cũng bất quá rất hiếm khi, cũng không có người nào đặc biệt thân cận. Từ trước còn có Ngô gia tiểu nương tử cùng nàng nói chuyện, đợi đến khi Ngô gia tiểu nương tử lấy chồng, nàng cũng ít qua lại, gần đây với Tam thiếu phu nhân còn có thể nhiều lời thêm mấy câu, nhưng cũng chỉ nói về gia sự mà thôi.”

Đây thật sự là tính tình của Lâm Cẩn Dung. Nhìn như đối với ai cũng đều ôn hòa, dễ trò chuyện tâm sự, kì thực nếu muốn thân cận với nàng một chút, lại là điều không dễ dàng, hắn có thể cùng nàng đi đến hiện tại, cũng thật sự tốn không ít tâm tư cùng công phu. Lục Giam âm thầm cân nhắc một lúc, thủy chung vẫn không bắt được trọng điểm, đành phải tạm gác chuyện này xuống, phân phó Đậu Nhi: “Phía dưới có người gặp nạn, ngươi đi hỗ trợ nhìn xem, bảo phòng bếp hầm chút canh cho hắn, đại phu đến đây, cũng giúp đỡ sắc thuốc, không cần kinh động Sa ma ma.”

Đậu Nhi vội đáp ứng, tự đi gọi Hạ Diệp, cùng đi làm việc.

Lục Giam nhẹ tay nhẹ chân vào phòng, đi đến bên giường, vừa vén màn, liền chống lại ánh mắt của Lâm Cẩn Dung, không khỏi cười: “Không phải nói nàng đang ngủ sao? Tại sao vẫn thức?”

Lâm Cẩn Dung xê dịch vào bên trong: “Có chút không quen giường, ngủ không an ổn, nghe thấy chàng cùng Đậu Nhi bên ngoài nói chuyện liền tỉnh. Tại sao đi lâu như vậy? Có chỗ nào không ổn sao?”

Lục Giam ở mép giường ngồi xuống, kéo tay nàng nắm ở trong tay: “Không phải. Là ta vừa rồi ở dưới lầu gặp một người. Người này sắp chết, bị người ta chém một đao vào ngực, miệng vết thương đã thối rữa sinh giòi, chỉ còn một hơi tàn, ngã vào trước cửa lữ điếm, nhiều người vây xem mà chẳng có ai quản, ta không đành lòng, sai người nâng đến sài phòng phía sau, gọi người đi thỉnh đại phu.”

Lâm Cẩn Dung không khỏi ngạc nhiên: “Vẫn có loại loại sự tình này sao? Có hỏi rõ ràng vết thương kia của hắn vì sao mà có không?”

“Chưa tỉnh lại, cũng không biết được có thể sống sót hay không.” Lục Giam nhẹ nhàng lắc đầu: “Nói đến người này, ta và nàng cũng biết.”

Lâm Cẩn Dung càng kì quái: “Là loại người nào? Nếu đã là người quen của chúng ta, tại sao lại sai người đưa đến sài phòng? Sao không gọi chủ quán thu thập một gian phòng khác?”

Lục Giam nhỏ giọng nói: “Không phải, ta cũng khó mà nói ta quen hắn. Nàng còn nhớ rõ lúc chúng ta đi dạo các cửa hàng ở Thanh châu không, chúng ta xem náo nhiệt, nhìn thấy người tên Vương Lập Xuân mắt sắc như dao không? Chính là kẻ hung hãn vô cùng tàn nhẫn, đánh gãy chân của quan nha, sắp bị phạt nặng, thì cữu phụ đã bỏ ra tiền thay hắn cầu tình.” Hắn khoa tay múa chân một chút chỉ lên trán: “Nơi này, có khắc một chữ Đạo, những người khác tóc tai đều rối tung, chỉ có hắn cuốn gọn hết ra phía sau, lộ ra chữ Đạo kia. Nhớ không?”

Lâm Cẩn Dung lúc này mới nhớ ra, không khỏi đè thấp thanh âm nói: “Hắn không phải giết người, khắc chữ lên mặt sung quân ở đó sao? Tại sao chạy đến nơi đây? Còn thành ra như vậy? Chẳng lẽ là lại giết người?”

Lục Giam thở dài: “Không biết được. Chữ Đạo trên trán hắn không thấy đâu nữa, chỉ còn vết phỏng, ta xem là dùng thứ gì nóng là lên rồi, tất là trộm trốn tới. Nhưng ta nghĩ cữu phụ lúc trước cứu hắn, tất có đạo lý của người, huống chi hắn đã rơi vào tình trạng này, cho dù là người xa lạ cũng không thể nhìn hắn cứ như vậy chết đi, trước cứu sống rồi nói sau. Nếu hắn quả nhiên phạm vào án mạng, cũng sẽ có quan sai đến quản hắn. Coi như hắn là người xa lạ đi.”

Lâm Cẩn Dung nói: “Cũng chỉ biết làm như vậy thôi. Nhưng nhất định phải cẩn thận một chút.”

“Ta biết rồi.” Lục Giam vươn tay sờ trán của nàng: “Không có bị cảm lạnh chứ?”

Lâm Cẩn Dung hơi hơi nhắm mắt: “Không bị, uống canh gừng xong nằm trong chăn đổ mồ hôi rồi.”

“Nhị gia, đại phu đến đây, nhưng không chẩn trị, người mau đến xem sao?” Đậu Nhi ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ gõ cửa, Lục Giam nhanh đứng dậy, nói với Lâm Cẩn Dung: “Không gặp cũng phải gặp, trước sau vẹn toàn, ta đi nhìn xem. Nàng ngủ trước đi.”

Thấy Lâm Cẩn Dung theo lời nhắm mắt, Lục Giam bước nhanh ra cửa phòng đi xuống lầu, đi đến sài phòng phía sau, thấy Vương Lập Xuân dĩ nhiên đã được thu thập sạch sẽ, thay đổi xiêm y vải thô không biết chủ điếm lấy ra từ đâu, banh rộng ngực nằm ở trên một giường con tạm bợ, vẫn không nhúc nhích, giống như đã chết vậy, trên ngực vết đao kia vẫn dữ tợn chói mắt, cũng không có ai đụng đến, mơ hồ có thể thấy được màu trắng của giòi cao thấp đi động. Một lang trung hơn bốn mươi tuổi đứng ở một bên, chỉ khoanh tay đứng nhìn, cũng không động thủ, thấy Lục Giam tiến vào, liền xem thường nói: “Không sống nổi, chuẩn bị hậu sự đi.”

Chủ điếm nghe vậy, lập tức cầu xin Lục Giam: “Lục lão gia, dù thế nào coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, không thể để hắn chết ở lữ điếm của tiểu nhân được, tiểu nhân tình nguyện bỏ tiền ra mua quan tài cho hắn a.”

Phụ nhân của chủ điếm cũng nhanh đi theo kêu rên, muốn gọi người tiến vào đem Vương Lập Xuân nâng ra ngoài. Đám người Trường Thọ nghe Lục Giam an bài, tất nhiên là không cho, trong phòng nhất thời một mảnh nháo loạn, Vương Lập Xuân tròng mắt dưới mí nhẹ nhàng giật giật, đầu ngón tay cũng đi theo co rúm hai cái.

Lục Giam nhìn xem rõ ràng, bước lên phía trước quát: “Nháo cái gì? Người vẫn còn chưa chết mà. Mặc dù là người đi đường sinh bệnh, chủ điếm cũng nên báo cáo quan phủ coi chừng mới phải, tại sao người ngã vào trước cửa điếm, còn không muốn quản mà bỏ mặc đấy? Là không muốn mở tiệm sao?” Lại chỉ định lang trung kia: “Ngươi nếu thấy chết mà không cứu được, không xứng làm nghề y.”

Hắn mặc dù tuổi trẻ, nhưng có một loại khí độ, trên người lại có chức quan, bát phẩm uy phong đặt trong mắt người bên ngoài cũng thập phần bắt mắt. Mọi người đều an tĩnh lại, lang trung cũng không dám rời đi, chỉ nói: “Nếu vị quan lão gia thế nào cũng muốn tiểu nhân trị thương, tiểu nhân cũng không dám không theo. Nhưng nói xui xẻo một câu, nếu xảy ra cái gì, cũng không nên đổ lên đầu của tiểu nhân.”

“Đó là tất nhiên, tẫn nhân sự biết thiên mệnh (đành phải chấp nhận số mệnh thôi), dù thế nào cũng không rơi vào trên đầu của ngươi.” Lục Giam hướng Lục Lương ra hiệu, Lục Lương vôi đưa ra một quan tiền: “Đây là tiền chẩn bệnh trước.” Lại đưa một quan tiền vào tay phụ nhân chủ điếm: “Đây là tiền trọ cho hắn. Nhanh đi sắc thuốc.”

Đến tận đây, cũng không có gì để nói, mọi người đều nhất tề chạy đi làm việc. Lang trung kia lệnh cho hai người Trường Thọ cùng Lục Lương đi đem Vương Lập Xuân đè lại, tự thay hắn tẩy trừ miệng vết thương, gạt bỏ lớp thịt thối. Vừa đặt con dao bạc đã hơ qua lửa ở trên miệng của Vương Lập cắt xuống một cái, chợt nghe Vương Lập Xuân “A” hét to một tiếng, đồng thời mạnh mở mắt.

Lang trung sợ tới mức kêu to: “Ấn nhanh.” Trên tay cũng là nửa điểm càng không ngừng đem chỗ thịt thối toàn bộ cắt bỏ sạch sẽ, lộ ra thịt non phấn hồng bên trong. Đương trường còn có vài người cảm thấy ghê tởm. Lục Lương cùng Trường Thọ làm sao gặp qua trường hợp này, lại cách quá gần, lập tức thiếu chút nữa nôn ra, chỉ nghiêng mặt gắt gao đem Vương Lập Xuân đè lại, lớn tiếng nói: “Ngươi đừng giãy dụa, đúng là đau đòi mạng, nhưng là vì tốt cho ngươi thôi.”

Xuất hồ ý liêu, Vương Lập xuân sau khi kêu lên một tiếng, lại không còn tiếng động gì nữa, toàn thân kịch liệt run rẩy, cũng không giãy dụa, chỉ cắn chặt khớp hàm, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lục Giam, trên người mồ hôi lạnh rất nhanh đã ẩm ướt cả xiêm y.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lục Giam cũng khó chịu muốn chết, yết hầu ngứa ngáy cồn cào, bất quá hắn từ trước đến nay không chịu dễ dàng yếu thế, liền gắt gao nắm quyền, dùng sức đứng thẳng, ánh mắt cũng không chớp nhìn Vương Lập Xuân, còn an ủi nói: “Ngươi cần phải chịu đựng, bằng không chính là chết vô ích.”

Hồi lâu, lang trung mới buông tay, lau một phen mồ hôi lạnh nói: “Tốt lắm, cũng chỉ biết như vậy thôi, sống hay chết thì xem số mạng của hắn. Thừa dịp hắn tỉnh lại, trước cho uống thuốc rồi ăn gì đó.”

Trường Thọ cùng Lục Lương đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, buông Vương Lập Xuân ra, Vương Lập Xuân nhắm mắt, lại mở mắt ra, đột nhiên hướng Lục Giam kéo kéo khóe môi, khàn khàn cổ họng nói một câu.

Nếu hắn không sống nổi, đó là di ngôn, Lục Giam vội bước lên phía trước, nghiêng tai lắng nghe: “Ngươi nói cái gì? Có chuyện gì không thể bỏ xuống được thì có thể nói cho ta nghe.”

Vương Lập Xuân cực kỳ nhỏ giọng, đứt quãng nói: “Ta nhớ rõ ngươi.”

Lục Giam không nghĩ tới thế lại là một câu như thế, trầm mặc một lát, nhỏ giọng hỏi: “Sao ngươi lại thành bộ dạng này?”

Vương Lập Xuân cũng không nói chuyện. Lục Giam đợi một lát không thấy hắn có động tĩnh, lại nhìn qua, hắn đã rơi vào hôn mê.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.