Thế Hôn

Chương 346: Mang thù



Lâm Cẩn Dung mỉm cười nhìn Cung ma ma làm việc, thấp giọng nói: “Ma ma, cám ơn ngươi, có ngươi ở đây với chúng ta thật tốt.”

Cung ma ma giật mình, nâng mắt lên nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, thấy ánh mắt chân thành cùng mỉm cười phát ra từ nội tâm của nàng. Có điều gì có thể so sánh với chuyện mình làm việc tốt, lại chiếm được sự thông cảm cùng đa tạ của người nhận càng khiến cho người ta vui mừng đây? Cung ma ma không khỏi có chút lúng túng, hơn nửa ngày mới cười nhẹ nói: “Cũng không hẳn là vậy? Thiếu phu nhân quá mức khách khí rồi. Lão nô chờ người khỏe lại sẽ rời đi, không thể bỏ mặc phu nhân cùng Thất thiếu gia.”

Kỳ thật chờ một chút là có thể cùng nhau đi mà, Lâm Cẩn Dung đem lời này nhịn xuống, luyến tiếc nói: “Không giữ được ngươi, ngày mai ta sẽ sai người chuẩn bị đồ để mang về nhà.”

“Thiếu phu nhân sớm một chút nghỉ ngơi.” Cung ma ma mỉm cười lui ra.

Tin tức Lục lão ông qua đời sẽ truyền đến vào tháng 10, cách bây giờ còn 5 tháng, trong khoảng thời gian này, nàng có thể làm chút gì đây? Đại để là ngoài việc chờ đợi ra, cũng không còn việc nào khác. Lâm Cẩn Dung một mình ngồi ở trước bàn trang điểm, tháo trâm cài trên đầu xuống, không yên lòng mở ngăn kéo bàn trang điểm. Ánh mắt từ ngăn kéo đảo qua, nhìn thấy một hộp gấm nho nhỏ trên bàn trang điểm, rất lạ mắt.

Nàng mang theo vài phần tò mò mở ra xem, bên trong có một trâm cài kim tương bạch ngọc hình hoa mai lẳng lặng nằm đó, sợi to vàng mỏng manh như tóc quấn quanh thân trâm, hoa lệ nói không nên lời. Tuy rằng chỉnh thể thay đổi hình dáng, nàng vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra cây trâm này, nàng hơi hơi có chút ngây người, không rõ cây trâm phải sửa mất gần nửa năm này sao đột nhiên xuất hiện ở bàn trang điểm của nàng với phương thức quỷ dị thế này, nhưng tự đáy lòng lại tỏa ra kinh hỉ.

Lâm Cẩn Dung cầm lấy cây trâm nương theo ngọn đèn ngắm nhìn, tuy rằng cũng không nhận ra chút hư hao nào mà Lục Giam trong miệng miêu tả là không thể đeo, đi ra ngoài sẽ bị người chê cười hắn không mua nổi trâm cài cho nàng, nàng vẫn quyết định ngày sau không hề mang nó — nếu lại có một lần nữa, chỉ sợ là rốt cuộc không thể tu sửa. Vì thế đặt nó vào trong chỗ sâu nhất của hộp trang sức rồi khóa lại, ngược lại tính toán sẽ định chế một trang sức khác biệt gì đó tặng cho Dương Mạt.

Cửa sổ được người ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ hai cái. Lục Giam quả nhiên thật sự đến đây! Lâm Cẩn Dung mạnh đứng dậy, mang theo cảm giác nhảy nhót xa lạ đã lâu không thấy bước nhanh đi đến phía trước cửa sổ, nhẹ nhàng mở ra một cánh. Lục Giam đứng ở dưới ánh trăng nhìn nàng mỉm cười, đôi mắt đen láy như bảo thạch.

Cảm giác giống như yêu đương vụng trộm thế này cả hai kiếp cũng chưa từng được trải qua, Lâm Cẩn Dung trong lòng có một cảm xúc vi diệu nói không nên lời. Nàng đứng dựa vào tường, lẳng lặng nhìn Lục Giam cười, trước khi hắn có động tác thì cười xấu xa nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, sau đó cách qua đó thấp giọng nói: “Cung ma ma nói, nếu đồng ý chàng, cả đời chịu khổ sẽ là ta. Cho nên chàng đừng vào vẫn tốt hơn.”

Lục Giam không phục: “Sao nàng biết ta muốn làm cái gì? Chẳng lẽ ta không biết đau lòng nàng bằng người ngoài sao? Nhanh để ta tiến vào.”

Lâm Cẩn Dung tựa vào cửa sổ bất động: “Nếu ta không cho thì sao?”

“A Dung……” Ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm mang theo vài phần năn nỉ của Lục Giam, đảo mắt lại thành ngữ khí tốn hơi thừa lời: “Nếu nàng không mở ta sẽ đi thẳng vào từ cửa trước, dù sao cũng là nhà của ta, Cung ma ma muốn tức giận muốn ồn ào thì cứ tùy nàng, ta sẽ không cùng nàng so đo.” Mất mặt cũng là nàng mất mặt a.

Lâm Cẩn Dung thở dài, xoay người, mở lại một cánh cửa sổ, Lục Giam thừa dịp cầm ngay lấy, cười hì hì từ bên ngoài nhảy vào, nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại, cúi đầu mục quang sáng quắc nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Dung.

Ngoài cửa sổ trăng sáng treo cao, vạn lại câu tĩnh, hai người bốn mắt nhìn nhau, có sự ái muội khác thường, Lâm Cẩn Dung da mặt không khỏi nóng lên, xoay người bước đi: “Ta muốn ngủ.”

Lục Giam ánh mắt đảo qua bàn trang điểm, không thấy hộp gấm kia, trong lòng biết Lâm Cẩn Dung đã nhận được, liền tiến lên một bước cầm tay nàng, quay đầu thổi tắt đèn, đem nàng ôm vào trong lòng, cúi đầu hôn. Lâm Cẩn Dung vây quanh thắt lưng hắn, im lặng dựa vào trong lòng hắn, mãi cho đến khi hắn thở hổn hển đem nàng đẩy ra mới cười xấu xa: “Làm sao vậy?”

Lục Giam không đáp, cúi người bế nàng lên đặt ở trên giường, bắt đầu lặp lại sự tra tấn bản thân và người khác, lúc này không cần thiết phải nói rõ.

Vừa mới đến canh bốn, Lâm Cẩn Dung liền từ trong mộng bừng tỉnh lại, dùng sức đẩy Lục Giam bên người: “Chàng nên đi thôi.”

Lục Giam buồn ngủ mông lung, tâm tình không vui, mang theo vài phần táo bạo nói: “Ta không đi. Ta cũng không phải ở đâu, ta là ở nhà của ta a.”

Lâm Cẩn Dung không hề nói gì, hắn có thể chịu được, cũng nói được thì làm được, nàng không có lý do gì kiên quyết đuổi hắn ra ngoài, muốn ngủ thì cứ ngủ đi. Nhưng Lục Giam lặng yên không một tiếng động nằm trong chốc lát, sau đó chung quy vẫn im lặng ngồi dậy, choáng váng hồ hồ, cõi lòng táo bạo khoác áo đẩy cửa sổ rời đi. Đợi cho tới khi nhảy ra ngoài cửa sổ, lại quay đầu oán giận: “Sao nàng không giữ ta lại?”

“……” Rõ ràng là tự làm tự chịu mà? Lâm Cẩn Dung nhìn theo hắn rón ra rón rén đi xa, xoay người một mình nằm lại trên giường, nhìn trướng đỉnh tối như mực, nhếch lên khóe môi.

Đêm qua ép buộc hơi lâu, Lâm Cẩn Dung mặt trời lên cao mới từ ngủ mơ tỉnh lại, đứng dậy xuống giường đẩy ra cửa sổ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Đậu Nhi bế Nghị Lang ở trong sân phơi nắng, cũng không quản Nghị Lang nghe hiểu hay không, tự chỉ vào cây bồ đào không biết đang nói cái gì, nhũ mẫu Phan thị hàm chứa tươi cười thản nhiên, im lặng đứng ở một bên nhìn hai người, ánh mắt nhu hòa yên tĩnh, cũng là bộ dạng ở chung khoái trá.

“Thiếu phu nhân tỉnh?” Anh Đào dẫn Song Phúc, Song Toàn cầm nước ấm vào khăn tiến vào, động tác thành thạo hầu hạ Lâm Cẩn Dung rửa mặt chải đầu trang điểm, cùng nàng báo cáo tình huống trong nhà: “Xuân Nha tỷ tỷ lúc trước đã cầm danh mục quà tặng của các khách nhân và khoản chi tiêu tổ chức yến tiệc hôm qua tới cho thiếu phu nhân xem qua, thiếu phu nhân còn chưa dậy, nô tỳ liền đặt trên bàn ở gian ngoài. Có người tặng bái thiếp lại đây, được đè trên danh mục quà tặng. Người gửi bái thiếp rời đi ngay, cho nên không gọi thiếu phu nhân dậy.”

Lâm Cẩn Dung đưa tay nhẹ nhàng đè lên búi tóc trơn bóng, lệnh Anh Đào: “Lấy châu sai hoa sen Nhị gia tặng ta đến đây.” Nếu hắn thích nàng đeo châu sai hoa sen kia, nàng sẽ đeo cho hắn xem.

Anh Đào thật cẩn thận thay nàng cài trâm, lại bưng bồn thủy tinh đựng mấy đóa sơn chi, hoa hồng cho nàng chọn lựa: “Thiếu phu nhân, đều là nô tỳ hái xuống, sơn chi này vừa nở rộ, vừa vặn xứng với sa y sắc phỉ thúy trên thân người. Nếu không, đóa hoa hồng này cũng rất đẹp, có thể làm nền.”

Hoa sơn chi và hoa hồng không một đóa nào không kiều diễm, thật là tốn chút tâm tư, Lâm Cẩn Dung nghiêm túc nhìn Anh Đào liếc mắt một cái, khen: “Ngươi mấy ngày nay làm việc khá tốt. Cứ như vậy là được rồi.”

Anh Đào trong mắt hiện lên một tia vui mừng, cơ hồ muốn nhảy bật lên, trong giọng nói cũng khống chế không được mang vài phần nhảy nhót: “Thiếu phu nhân, nô tỳ dọn cơm được không?”

Lâm Cẩn Dung gật gật đầu, đi đến gian ngoài từ trong tay Đậu Nhi tiếp nhận Nghị Lang, trước hôn một cái, đùa trong chốc lát, ôn ngôn nhỏ nhẹ hỏi thăm Phan thị ăn ngủ nghỉ của Nghị Lang tối hôm qua đến sáng nay ra sao. Hồi lâu, đợi đến khi Nghị Lang lại ngủ, mới lấy bái thiếp ra xem, cũng là giấy phượng tiên tinh mỹ, trên đó có hàng chữ thanh tú gầy mảnh, mời Lục Giam hôm nay giờ dậu tới Phong Nhạc lâu một chuyến, bên dưới ký tên là Mai Bảo Thanh, Mai Minh Thẩm.

Lâm Cẩn Dung nghĩ nghĩ, gọi Xuân Nha đến: “Ngươi bảo Lâm Quý đi cửa hàng một chuyến, hỏi thăm Diêu quản sự, mấy ngày nay có người nào khác thường đi qua cửa hàng không?” Lại cầm lấy danh mục quà tặng ra xem Mai Bảo Thanh tặng cái gì, thấy bất quá chỉ là gấm vóc tầm thường, bỏ qua một bên, cầm lấy khoản chi tiêu hôm qua xem, lệnh Lục Lương đi thanh toán.

Đợi tới qua buổi trưa, Lâm Quý trở về, nói: “Thiếu phu nhân, hôm qua sáng sớm có vị Mai đại gia đi qua, mua một cây quạt Triều Tiên và một cây quạt quý khác. Diêu quản sự cũng không biết hắn là ai, chỉ thấy hắn cử chỉ thong dong, nghĩ là vị quý nhân, liền cẩn thận tiếp đãi, đợi đến sau khi người đó rời đi, mới nghe người ta nói kia là Mai đại gia. Hắn cũng chỉ là dạo qua một vòng trong cửa hàng, hỏi thăm một chút, cũng không làm cái gì.”

Lâm Cẩn Dung không đoán ra Mai Bảo Thanh muốn làm cái gì. Mai Bảo Thanh cũng không làm sinh ý bảo hóa, lẽ ra nàng không phải là đối thủ cạnh tranh của Mai Bảo Thanh, hoặc là nói là, bây giờ còn chưa tính là vậy. Nếu Mai Bảo Thanh muốn làm sinh ý này, cũng không cần phải thỉnh Lục Giam ăn cơm, lấy tiền tài quyền thế của hắn ở kinh thành, muốn mở thì cứ mở thôi, nếu không phải, vậy muốn làm cái gì đây? Trăm tư không thể lý giải, chỉ có thể chậm rãi đợi Lục Giam trở về nhà dự tiệc rồi nói sau.

Lục Giam về nhà vào giờ thìn, vào cửa liền kêu mệt, Lâm Cẩn Dung thấy bên dưới mắt hắn có quầng thăm, vẻ mặt uể oải, nhịn không được mỉm cười, một lời hai ý nói: “Nhị gia thật sự yêu quý thân mình, buổi tối nên nghỉ sớm một chút, bớt thức đêm mới phải, bằng không cứ thế mãi, sợ là thân thể có làm bằng sắt cũng không chịu được đâu.”

Lục Giam thấy nàng cười xấu xa, trước mặt đám người Anh Đào không tiện bắt bẻ nàng, ánh mắt nhìn thấy châu sai hoa sen trên đầu nàng, nghiêm trang “Ân” một tiếng, thả bái thiếp của Mai Bảo Thanh xuống, nói: “Mặc kệ hắn có tâm tư gì, ta vẫn phải tới đó thôi, A Dung tới chọn giúp ta quần áo nào để xuất môn?”

Đám người Anh Đào nghe thấy âm biết nhã ý, lập tức lui ra ngoài.

Lâm Cẩn Dung đã sớm thay hắn chuẩn bị tốt quần áo: “Sa bào vàng nhạt này khá được, lại không đục lỗ, vừa mát mẻ, vừa tinh xảo.” Lời còn chưa dứt, trên đầu vai đã trúng một ngụm, thực tại có chút đau, không khỏi sợ hãi kêu khẽ trong miệng, nắm tay vung qua. Lục Giam đã sớm lui ra, thấp giọng nói: “Ai bảo nàng chọc ta.”

Lâm Cẩn Dung nhéo vạt áo hắn, thế nào cũng phải cắn lại một cái, Lục Giam mỉm cười đứng đó, chính là không cho nàng cắn, tránh hồi lâu, thấy nàng mệt thở hổn hển, mới vươn tay qua, đưa tay chỉ vào cánh tay: “Quên đi, nhìn thấy nàng đáng thương, cho nàng cắn ở đây.”

Lâm Cẩn Dung không chút khách khí một ngụm cắn xuống, Lục Giam đau hít một ngụm khí lạnh, đẩy nàng ra: “Nàng cắn thật sao?”

Lâm Cẩn Dung nhìn hắn tốn hơi thừa lời: “Chàng nghĩ rằng ta là người hay nói giỡn sao? Không phải chàng cũng cắn ta thật sao?”

Lục Giam thở dài, xoa xoa đầu nàng: “Tại sao lại thích mang thù như thế. Được rồi, ta trước thay quần áo, chơi với Nghị Lang một chút rồi sẽ đi.”

Lâm Cẩn Dung khinh bỉ hắn: “Chàng cắn ta thì không phải mang thù, ta cắn chàng mới là mang thù. Chàng nhớ là được rồi, nếu Mai Bảo Thanh vì chàng tìm cô nương gì đó, chàng phải hiểu được nên làm như thế nào.”

Lục Giam mỉm cười nhìn nàng một hồi, ôn nhu nói: “Ta biết, đều là của nàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.