Thời tiết giữa hè, giống như phá lệ ồn ào náo động
cùng khô nóng.
Lâm Cẩn Dung trầm mặc đưa tay đặt phong thư lên trên
bàn. Đây là lá thư thứ ba Lâm Ngọc Trân viết gửi đến, lần này ngữ khí không còn
uyển chuyển nữa mà thập phần cường thế, miêu tả tình huống của Lục lão ông thật
sự nghiêm trọng, đã muốn chụp mũ cho bọn họ tội danh bất hiếu. Mà phong thư
này, cách phong thư thứ nhất bất quá mới 6 ngày, cách phong thư thứ hai mới chỉ
ba ngày, không sai biệt lắm là ba ngày một phong thư. Thực hiển nhiên, Lâm Ngọc
Trân đại khái đã đoán được khả năng sẽ gặp phải thái độ như vậy, cho nên mới
liên tiếp gửi đến từng phong thư như thế.
Lục Giam từ sau đêm hôm đó chưa từng đề cập qua việc
này, nhưng Lâm Cẩn Dung biết hắn viết một phong thư trở về, trong đó cụ thể
viết cái gì, hắn không cùng nàng nói, nàng cũng không hỏi. Thái độ của nàng là
ở chỗ này, bất luận hắn thế nào, nàng cũng sẽ không thoái nhượng.
Dù là ai, thư nhà một phong lại một phong đưa tới,
trong lòng nếu không hoảng sợ thì đó là ý chí sắt đá. Lục Giam mấy ngày nay tới
giờ vẫn đứng ngồi không yên, trằn trọc, vẻ mặt phiền não, nhìn về phía Nghị
Lang ánh mắt giống như là ước gì Nghị Lang lớn nhanh như gió thổi. Nàng xem ở
trong mắt, lý giải tâm tình của hắn, nhưng không cách nào nói cho hắn biết, Lục
lão ông còn có một khoảng thời gian nữa, trước mắt không có gì trở ngại. Không
thể mở miệng, chỉ có thể kéo dài thời gian. Nhưng rốt cuộc, ảnh hưởng tâm tình,
mọi người cũng không khoái trá.
Thư được đặt lên trên bàn, Xuân Nha hầu hạ một bên
thực dễ dàng có thể nhìn đến. Nếu như bệnh tình của Lục lão ông thật sự nguy
kịch, thư sẽ không viết như vậy, đại để sẽ là yêu cầu tất cả bọn họ chạy trở
về, viết thế này, đó là còn có đường sống, còn chờ thương thảo.
Xuân Nha khó chịu, rốt cuộc không phải thân sinh, thúc
giục gấp như vậy đâu phải là thật sự đau lòng tưởng niệm, chỉ sợ tìm không thấy
cái cớ thay bọn họ che lấp, lại chủ động thế này, đều chỉ là bức bách? Nhưng
lời như vậy hạ nhân như nàng không thể nói ra, Xuân Nha chỉ có thể nói bóng nói
gió an ủi Lâm Cẩn Dung: “Lão thái gia cát nhân thiên tướng không có trở ngại gì
đâu……”
“Ngươi sai người đến cửa hàng thảo luận, thư ở Bình
châu một khi đến liền nhanh đưa tới, không câu nệ sớm muộn gì.” Lâm Cẩn Dung
nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ thái dương cao chiếu, cây bồ đào
tỏa rộng râm mát. Sa ma ma một mình một người ngồi dưới gốc bồ đào, vẻ mặt tâm
sự. Đại sự như vậy không có khả năng giấu diếm được người bên dưới, nàng đoán
Sa ma ma đại khái là muốn trở về, rốt cuộc cùng Lục lão phu nhân có cảm tình
nhiều năm, loại thời điểm này muốn làm bạn bên người Lục lão phu nhân cũng là
nhân chi thường tình.
Đã nhiều ngày, nàng có thể cảm nhận được Sa ma ma
thường thường đánh giá nàng, cũng đúng, Lục Giam ở đó lo lắng nôn nóng vô cùng,
nàng lại biểu hiện thật sự bình tĩnh, rõ ràng chính là bộ dạng không đem bệnh
tình nguy kịch của Lục lão ông để ở trong lòng. Rơi vào trong mắt người bên
ngoài, không khỏi còn có chút vô tình, dù sao đối với người Lục gia, Lục lão
ông đối đãi với nàng thật sự là vô cùng tốt.
Lâm Cẩn Dung thu hồi ánh mắt, khe khẽ thở dài. Nàng
biết suy nghĩ cùng cảm thụ của Sa ma ma và Lục Giam, nhưng vô năng vô lực.
Đường xá rất xa xôi, thông tin không tiện nàng chỉ có thể hy vọng cho Phương
Trúc thông minh một chút, đem mọi động tĩnh tình huống của Lục lão ông nhanh
gửi về đây, bằng không nàng không biết Lục Giam sẽ kiên trì đợi được đến phong
thư thứ mấy, có lẽ ngay tại hôm nay, có lẽ là phong thư tiếp theo, Lục Giam đại
khái sẽ nhịn không được, tìm cớ xin phép trở về nhà.
Quan tâm sẽ bị loạn, đứng ở góc độ của nàng cùng với
góc độ của Lục Giam suy nghĩ đối với vấn đề này là không giống nhau, nàng không
thể nhiều lời, nói nhiều hơn dễ dàng xảy ra mâu thuẫn, hắn là phụ thân của Nghị
Lang, cũng là tôn tử mà Lục lão ông hiểu rõ nhất, nhưng nàng lại không thể
không nói, nàng là thân mẫu của Nghị Lang. Nếu hắn dù thế nào cũng phải đưa mẫu
tử các nàng trở về nhà, nàng không khỏi sẽ cùng hắn nháo một hồi.
Thật không hiểu Lâm Ngọc Trân sao có thể tìm phiền
toái như vậy, thời điểm nên thúc giục thì không thúc giục, khi không nên thúc
giục thì lại làm điều rỗi hơi.
Kiếp trước Lục lão ông bệnh tình nguy kịch, nhanh chân
nhanh tay không thấy, nàng ta chỉ chậm rãi sai người viết thư cho Lục Giam,
khiến Lục Giam cùng Lục lão ông không được gặp mặt lần cuối, bây giờ còn làm
việc thế này, nàng ta rỗi hơi sao. Chớ không phải là bởi vì lúc trước cái gì
đều không có, cho nên nàng cũng lười động, lười quản, nay nàng có hi vọng, cho
nên mới tích cực như vậy?
Lâm Cẩn Dung có chút phiền chán, lại không có chỗ giải
quyết, chỉ có thể đi đến sương phòng phía đông, canh giữ ở bên nôi Nghị Lang.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say không sầu lo, tâm tình của nàng dần dần trầm
tĩnh. Mặc kệ thế nào, nàng giữ hắn kỹ là được.
Lục Giam theo ánh trời chiều đi vào đại môn nhà mình,
Lục Lương chào đón, nhỏ giọng nói: “Nhị gia, hôm nay trong nhà lại gửi thư
đến.”
Lục Giam gật gật đầu, cảm thấy bộ pháp lại trầm trọng
thêm vài phần. Lá thư kia đương nhiên sẽ không giống như thư của Ngô Tương viết
cho hắn bị Lâm Cẩn Dung đặt lên bàn học, nàng tất nhiên sẽ đọc trước. Hắn chậm
rãi đi tới chính viện, không muốn nhanh như vậy nhìn thấy lá thư này, nhanh như
vậy nhìn thấy Lâm Cẩn Dung.
Trời quá nóng, người dễ dàng mềm nhũn mệt mỏi, Song
Phúc cùng Song Toàn ngồi ở hành lang ngủ gà ngủ gật, thấy hắn thì nhanh đứng
dậy, Lục Giam trong lòng phiền chán, trước khi hai người mở miệng liền giành
trước một bước đi vào phòng. Hai tiểu nha đầu nhìn nhau liếc mắt một cái, không
dám đi tìm rủi ro, đơn giản đều đứng ở ngoài mành, vểnh tai nghe động tĩnh.
Lục Giam vào phòng, Lâm Cẩn Dung cũng không ở trong
phòng, thư đặt ngay tại trên bàn. Lục Giam xem xong liền xoa trán, thư của Lâm
Ngọc Trân một phong lại tiếp một phong, Lục lão ông nơi đó không có động tĩnh
gì, tính tình của Lâm Ngọc Trân hắn biết, tính tình của Lục lão ông hắn cũng
biết. Lâm Ngọc Trân kính phục sợ hãi Lục lão ông không phải là giả, nhưng muốn
nói có bao nhiêu hiếu thuận quan tâm, là không có khả năng, hơn phân nửa vẫn là
đặt lợi ích chi tranh, nàng muốn đặt lợi ích của Đại phòng lên trên, Lục lão
ông lại muốn đem chuyện lớn hóa nhỏ. Dưới tình huống bình thường, Lục lão ông
sẽ không cùng hắn nói về bệnh tình, cũng sẽ không yêu cầu hắn làm cái gì.
Nhưng càng là như vậy, Lục Giam ngược lại càng không
biết sự việc đến đâu, mới có thể khiến Lâm Ngọc Trân gấp gáp như vậy, Lục lão
ông tĩnh lặng như thế. Hắn viết thư cho Lục lão ông gửi đi, nhưng cho dù nhanh
nhất, cũng phải nửa tháng mới có thể đến Bình châu, đợi cho hồi âm cũng là
chuyện tháng sau. Thời gian quá dài, biến hóa rất nhanh, chỉ một việc không cẩn
thận, sẽ bỏ qua rất nhiều.
Lục Giam cảm thấy đau đầu, bỗng nhiên đứng dậy, hỏi:
“Nhị thiếu phu nhân chạy đi đâu rồi?” Không đợi nha hoàn trả lời, hắn lại trực
tiếp ra cửa, thẳng hướng tới sương phòng phía đông, không ở chính viện, khẳng
định là canh giữ ở bên người Nghị Lang. Mới đi được nửa đường, liền nhìn thấy
Sa ma ma nghênh diện đi tới, biểu tình muốn nói lại thôi. Trong lòng hắn có
việc, bất chấp lão ma ma này, chỉ đơn giản gật đầu bước tiếp, Sa ma ma lại gọi
hắn lại: “Nhị gia……” Trong giọng nói có vài phần không yên, nhưng cuối cùng vẫn
thốt ra: “Bệnh tình của lão thái gia thế nào rồi? Lão thái thái có khỏe không?”
Giống như không khí nóng bức, Lục Giam trên mặt như bị
lửa thiêu đốt, cứ như là bị người tát một cái, cũng không biết nên trả lời Sa
ma ma thế nào, do dự một lát, nói: “Tổ mẫu hết thảy mạnh khỏe, tổ phụ lão nhân
gia cát nhân đều có thiên tướng.”
Sa ma ma trầm mặc tránh đường.
Lục Giam cơ hồ giống như trốn tránh bước đi đến sương
phòng phía đông. Đậu Nhi cùng Phan thị lập tức đứng lên cùng hắn hành lễ vấn
an, Lâm Cẩn Dung đưa lưng về phía hắn, cầm con hổ bông sắc thái tiên diễm đùa
với Nghị Lang ở trong lòng, nghe thấy tiếng vang cũng không quay đầu lại.
Lục Giam ho khan một tiếng: “A Dung, ta có việc muốn
thương lượng với nàng.”
Đậu Nhi cùng Phan thị lập tức lui ra ngoài.
Lâm Cẩn Dung xoay người nhìn hắn, trên mặt còn mang
theo thản nhiên tươi cười, nhưng trong mắt không có nửa phần ý cười, thanh âm
thực bình tĩnh: “Chàng nói đi.”
Lục Giam nhìn Nghị Lang non mềm trong lòng nàng, lời
ngay tại bên môi chỉ đảo quanh, Lâm Cẩn Dung cũng không gấp, cúi mắt cầm lấy
bàn tay nhỏ bé của Nghị Lang đưa tới bên môi hôn một cái, làm động tác trêu
chọc, Nghị Lang cười rộ lên, nụ cười ấy Lục Giam nhìn xem tâm mềm mại như hóa
thành nước. Hắn nhất thời có chút ngây người, cuối cùng nói: “A Dung, ta sẽ xin
nghỉ phép, về nhà nhìn một chuyến.”
Quả nhiên so với suy đoán của nàng không sai biệt lắm.
Lâm Cẩn Dung cười khổ: “Có thể được sao? Chàng có biết khó khăn đến thế nào
không?”
Lục Giam lắc đầu: “Ta biết, nhưng ta muốn thử xem.”
Tiến lên cẩn thận cầm tay nhỏ bé của Nghị Lang: “Ta một mình một người đi, các
nàng ở lại trong kinh. Gọn nhẹ như vậy, rất nhanh sẽ đến nơi.”
Lâm Cẩn Dung kinh ngạc, suy nghĩ hồi lâu một câu cũng
chưa có cơ hội nói ra, liền chỉ có thể là kinh ngạc.
Lục Giam thấp giọng nói: “Nàng nói đúng, Nghị Lang
thật sự là quá nhỏ, ta……” Hắn dừng một chút, có chút khó khăn nói: “Ta nghĩ, tổ
phụ đau lòng hắn, đại khái sẽ không muốn để hắn chịu khổ, vậy để ta nghĩ cách
chạy một chuyến, đi đến trước mặt lão nhân gia hắn làm tròn hiếu đạo.”
Hiện tại là cuối tháng 6, hắn cho dù là thuận buồm
xuôi gió xuôi dòng, từ Bình châu chạy đi chạy lại tới kinh thành, tối thiểu
cũng phải hạ tuần tháng 8, vừa trở lại kinh thành không bao lâu, lập tức cáo
lỗi có đại tang, vì thế lại bị ép buộc trở về sao. Lâm Cẩn Dung trầm mặc một
lát, cuối cùng nói: “Suy nghĩ của cô cô không giống với chúng ta. Nếu tổ phụ
thật sự bệnh tình nguy kịch, thư sẽ không viết như vậy. Bằng không chàng chờ
một chút? Cố gắng qua thêm hai ngày thư của Phương Trúc sẽ gửi đến đây, rốt
cuộc có tình hình gì cũng liền rõ ràng. Bằng không qua lại bôn ba như thế……”
Lục Giam thở dài: “A Dung, cũng không thể tính toán
như vậy.” Chẳng sợ chính là biết này đó, trong lòng rất rõ ràng, hắn cũng không
thể vẫn ngồi chờ như thế, cái gì cũng không làm.
Lâm Cẩn Dung bị hắn không nhẹ không nặng đâm một câu,
cả cười: “Chàng nói phải, chàng làm thế nào cũng được.” Không phải thân nhân
của nàng, cho nên nàng có thể tính toán rõ ràng, so đo lợi hại; Là thân nhân
của hắn, cho nên dù hắn biết Lâm Ngọc Trân tính tình như thế, hắn cũng muốn đi
một chuyến. Nàng có người nàng muốn bảo hộ, hắn cũng có, một khi đã như vậy,
đều tự quyết định là được, ngăn đón hắn làm cái gì?
Lục Giam thấy nàng tươi cười thản nhiên, thấy lời mình
vừa nói có chút nặng nề, vội tiếp lời: “Ta không phải có ý kia, ta chỉ là lo
lắng, vạn nhất…… Ta đây chạy một chuyến, gặp tổ phụ một lần, ta cũng an tâm
chút. Ta còn chưa từng làm tròn hiếu đạo trước mặt tổ phụ.”
Lâm Cẩn Dung nói: “Không cần nhiều lời, chàng trước
hết thử xin nghỉ đi. Ta sẽ thay chàng thu thập hành lý.”
Lục Giam thở dài: “A Dung……”
Lâm Cẩn Dung vỗ vỗ cánh tay hắn, thấp giọng nói: “Ta
biết. Ta biết. Đi ăn cơm đi, nếu tính trở về, thì nên chuẩn bị một chút, ban
đêm sớm nghỉ ngơi, thân thể khoẻ mạnh, mới có thể đi xa.”
Lục Giam trầm mặc một lát, ôm nàng cùng Nghị Lang vào
trong lòng, thấp giọng nói: “Ta không ở nhà, nàng sẽ vất vả, ta sẽ ủy thác
người chăm sóc các nàng.”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Yên tâm đi.” Nàng không còn
giống như kiếp trước, nay nàng cách xa hắn, cũng có thể tự chăm sóc bản thân và
Nghị Lang rất tốt.