Thế Hôn

Chương 391



Không nói đến Lục Kiến Trung ở đó nín thở, Lã thị ủy khuất không thôi, Lục Kiến Tân lại phát hiện thiếu một người: “Ngũ lang đâu? Nghe nói hài tử này thủ linh vài ngày, chắc là quá mệt mỏi chăng?”

Lục Kiến Trung rít gào: “Nhanh sai người đi tìm tên nghiệt súc kia cho ta!”

Lục Kiến Tân bất mãn nói: “Đệ lớn tiếng như vậy làm cái gì? Ầm ỹ mẫu thân thì làm sao bây giờ? Ta bất quá là quan tâm hắn, hỏi một chút mà thôi, tại sao lớn tuổi rồi mà tính tình còn không xong như thế? Ta nhớ rõ lúc trước tính tình của đệ không phải như thế a, có phải mấy hôm nay mệt mỏi quá mà nóng trong người không?”

Tống thị đúng lúc nói: “Vâng, Đại bá, sức khỏe của hắn không ổn, không phải chuyện ngày một ngày hai. Không dối gạt bá, hiện tại cũng là cố chịu đựng. Bệnh phát tác lợi hại.”

Lục Kiến Tân lý giải gật đầu, hòa khí vỗ vỗ bả vai Lục Kiến Trung: “Mấy ngày nay vất vả cho đệ, chống đỡ không nổi thì đừng cứng rắn chống đỡ, không ai trách gì đệ. Ta đã trở về, đệ cứ nghỉ ngơi một chút.”

Lục Kiến Trung nhịn tức giận, giả bộ thành thật: “Đây là hiếu đạo.”

Lục Kiến Tân gật gật đầu, không nói.

Giây lát, Lục Luân đi tới, đại để đã được chỉ điểm trước, liền đi thẳng đến trước mặt Lục Kiến Tân xin lỗi, Lục Kiến Tân cũng không khó xử hắn, chỉ thuận miệng nói hai câu.

Lục Luân thật cẩn thận đi đến bên cạnh Lục Giam, đang muốn cùng Lục Giam lặng lẽ nói chuyện, đã bị Lâm Cẩn Dung hung hăng trừng mắt một cái, cho thấy là việc làm đêm qua của hắn đã bị Lâm Cẩn Dung biết. Lục Luân có chút chột dạ, nhưng cũng bất chấp, cúi mắt giả bộ.

Lục lão phu nhân vừa mới mở mắt, chợt nghe thấy Sa ma ma ở bên tai bà nhẹ giọng nói: “Lão thái thái, Đại lão gia bọn họ tất cả đều đứng bên ngoài chờ thỉnh an người.”

Lục lão phu nhân còn có chút hồ đồ, nhân tiện nói: “Để bọn họ tiến vào.”

Sa ma ma ý bảo Tố Tâm đi mời người, còn bà thì kiên nhẫn cùng lão thái thái giải thích: “Trời chưa sáng đã tới rồi, luôn luôn chờ ở bên ngoài, Đại lão gia thật sự là hiếu thuận…”

Lục lão phu nhân nghe xong cũng hiểu rõ, tính tình nhi tử thế nào bà biết, bà có chút suy nghĩ, nhưng cũng không muốn quản nhiều chuyện này. Lão thái gia không còn, nhà này nếu không có người mạnh mẽ hữu lực, sẽ biến thành năm bè bảy mảng.

Nếu lão Đại có tâm tư này, vậy thì cứ tùy hắn thôi.

Một lát sau, nam nữ già trẻ tiến vào một đống, Nguyên Lang, Hạo Lang bị lạnh mặt trắng bệch, vào nhà liền giống như trước định ào tới trước mặt lão thái thái làm nũng, Hạo Lang còn ồn ào: “Lạnh chết ta rồi, sao tằng tổ mẫu mãi mới tỉnh lại nha.” Lại hỏi Sa ma ma: “Có cái gì ăn ngon không? Ta đói quá.”

Lão thái thái từ ái, hắn và Nguyên Lang trong khoảng thời gian dài đều ở cùng với lão thái thái, bình thường đã quen tùy tiện, giờ phút này cũng hành động như ngày thường. Trưởng bối từ ái, tiểu bối kiều kiều lạc lạc, vốn không phải đại sự gì, nhưng hành vi này rơi vào trong mắt Lục Kiến Tân, thật đúng là cơ hội. Lục Kiến Tân nghiêm mặt cả giận nói: “Không quy củ! Tiểu bối thỉnh an trưởng bối là như vậy sao? Tiến thối vô tự, già trẻ chẳng phân biệt, còn thể thống gì nữa? Nói chuyện với tằng tổ mẫu, ngay cả xưng hô đều không có, không có chút lễ nghi! Làm huynh trưởng thì phải làm gương cho ấu đệ, không sợ làm hỏng hai đệ đệ sao?”

Lời này vừa nói ra, người Nhị phòng sắc mặt tất cả đều thay đổi, nhưng Lục Kiến Tân thật sự mắng đúng a, khắp nơi đều cần để ý, huống hồ trong phòng này, trừ bỏ lão thái thái ra, Lục Kiến Tân làm huynh trưởng, Đại bá, tổ bá phụ, thân phận vững vàng đương đương, giáo huấn người khác là đúng lý hợp tình nhất.

Nguyên Lang lớn nhất nhìn quanh trái phải, thấy trưởng bối nhà mình sắc mặt tuy rằng khó coi, nhưng không hề nói gì, lão thái thái cũng không tỏ thái độ, liền lui ra phía sau một bước, quy củ đứng ở bên cạnh phụ thân, cúi mắt quỳ xuống nói: “Tôn nhi biết sai, tôn nhi thỉnh an tằng tổ mẫu.”

Hạo Lang cũng là không giống vậy, nhìn Lục Kiến Tân, lại nhìn Lâm Ngọc Trân, rồi nhìn lại tổ phụ mẫu của hắn, một đầu chui vào trong lòng Lục lão phu nhân, khóc nói: “Tằng tổ mẫu, ta sợ!”

Hành vi này của Hạo Lang rất hợp với ý Lục Kiến Trung, trong mắt hắn có vài phần không khí sôi động, không nói được một lời, xem Lục lão phu nhân ứng phó tình huống này thế nào. Lục lão phu nhân cũng thật sự là không đành lòng, đang muốn mở miệng thay tằng tôn giải thoát, chợt nghe Lục Kiến Tân nói: “Đại chất nhi, lúc này không dạy dỗ, tương lai lớn rồi càng khó chỉnh sửa.”

Lục Thiệu bị điểm danh, hận phun hỏa, kiên trì, sầm mặt tiến lên lôi Hạo Lang từ trong lòng Lục lão phu nhân ra, vẫy tay muốn bảo Hạo Lang ngậm miệng, Hạo Lang “Oa” một tiếng khóc lớn lên, Lục lão phu nhân đau lòng run rẩy, còn có chút oán trách: “Con làm gì vậy? Hắn vẫn còn là tiểu hài tử mà!”

Lục Kiến Tân thở dài: “Đại chất nhi, hắn vẫn còn là hài tử, mặc dù có sai, chậm rãi giáo dưỡng là được, tại sao lại như vậy? Ta vốn là muốn tốt cho hắn, hiện nay ngược lại là ta không phải rồi.” Sau đó kéo Hạo Lang tại bên người, nói năng nhỏ nhẹ: “Phụ thân con là vì muốn tốt cho con, Lục gia chúng ta tốt xấu cũng là gia truyền thư hương, con không còn nhỏ, đảo mắt sẽ phải học vỡ lòng, ngày sau đừng nên giữ bộ dạng này, nhớ kỹ chưa?”

Lục Thiệu tức giận đến lệch mũi, một hơi nghẹn ở trong ngực không thở nổi, hận không thể hộc máu mà chết. Lã thị tất nhiên không cần phải nói, vừa tức vừa đau, trong ánh mắt chứa đầy lệ, móng tay đều đâm sâu vào lòng bàn tay, chỉ hận Lục Thiệu vô dụng, đánh nhi tử của mình còn bị chế ngạo.

Lục Kiến Tân biểu diễn xong, quỳ gối trước mặt Lục lão phu nhân nói: “Đều là nhi tử không phải, vốn là muốn hiếu thuận với mẫu thân, sáng tinh mơ lại khiến mẫu thân không vui. Còn thỉnh mẫu thân thứ tội.” Hắn vừa quỳ, đám người Lâm Ngọc Trân, Lục Giam cũng làm theo, trong phòng phần phật quỳ xuống đất.

Lục lão phu nhân tuy có chút không đồng ý, nhưng cũng không thể nề hà, khẽ thở dài một cái, nói: “Đều đứng lên đã.”

Lục Kiến Tân đứng lên, ân cần hầu hạ lão thái thái dùng cơm, ôn ngôn lời nói nhỏ nhẹ, nói một đống, đơn giản là muốn Lục lão phu nhân buông lỏng tâm tư, nên nghỉ ngơi một chút, hắn nhiều năm không ở nhà, vẫn là săn sóc chu đáo như thế, bất mãn trong lòng Lục lão phu nhân cũng biến mất không thấy đâu, tâm tình dần dần tốt lên.

Lục Kiến Trung ồm ồm nói: “Bên ngoài phải làm cúng bái hành lễ.” Nói cách khác, đều nên đi ra bên ngoài quỳ lạy khóc tang.

Lục Kiến Tân liền lưu luyến đứng dậy: “Mẫu thân, sau đó con lại đây bồi người.”

Một tiếng mẫu thân, vài người nghe thấy toàn thân nổi da gà.

Thừa dịp mọi người loạn thành một đoàn, Lục Luân tiến đến bên người Lâm Cẩn Dung, thấp giọng nói: “Nhị tẩu, tẩu tìm ta?”

Lâm Cẩn Dung nói: “Ta chỉ hỏi đệ một câu, lời ta nói đệ không nghe vào tai sao? Cho dù là sẽ toi mạng cũng vẫn muốn nhảy vào trong đó?”

Lục Luân trầm mặc sau một lúc lâu, nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhân các hữu chí (con người khác nhau có chí hướng khác nhau), Nhị tẩu có thể thay ta giữ bí mật, ta thực cảm kích, đừng khuyên ta nữa. Thiện ác thị phi, ta rất rõ ràng.” Nói xong xoay người tránh ra, như cũ vô tâm vô phế cùng Lục Thiện nói chuyện, để lại Lâm Cẩn Dung ở nơi đó ngẩn người.

Buổi sáng hôm nay, mọi người ở Nhị phòng chưa kịp dùng điểm tâm, đói bụng khóc bái hồi lâu, ép buộc đến giữa trưa, tất cả đều hấp hối.

Lục Kiến Tân tất nhiên là không lấy gì làm phức tạp, thịnh tình mời Lục Kiến Trung: “Hậu sự của phụ thân còn có rất nhiều chỗ không an bài thỏa đáng, hôm nay thời tiết rất đẹp, cũng không có chuyện gì khác, không bằng thừa dịp hiện tại thương lượng một chút, được không?”

Lục Kiến Trung làm sao có tinh thần cùng hắn dây dưa? Lập tức liền ôm đầu gối thẳng kêu “Ai u”. Lục Kiến Tân thở dài: “Xem ra đệ là không được rồi, cũng tốt, đệ đi nghỉ đi, ta đi bồi mẫu thân trò chuyện.”

Lục Kiến Trung thầm nghĩ, trừ bỏ vật bồi táng ra, những chuyện khác có thể kiếm tiền đã sớm bị hắn định ra rồi, giờ phút này Lục Kiến Tân cho dù là lưỡi xán hoa sen, cũng không khả năng sinh ra chuyện gì, liền yên tâm lớn mật rời đi.

Lục Kiến Tân liền gọi Lục Kiến Lập đi tìm Lục lão phu nhân nói chuyện, phái Lục Giam: “Con đã gác một đêm, đi nghỉ đi, lúc tộc lão đến đây còn muốn con đi ra tiếp cùng.”

Lục Giam đáp ứng, nhưng cũng không trở về tiểu viện của hắn và Lâm Cẩn Dung nghỉ ngơi, mà đi vào sương phòng bên trái. Lâm Cẩn Dung đang dỗ Nghị Lang ngủ, tự hỏi chuyện của Lục Luân, thấy hắn tiến vào, nhỏ giọng nói: “Sao không đi nghỉ ngơi? Nhịn một đêm rồi, thân thể cũng không phải làm bằng sắt, sao có thể chịu đựng được?”

Lục Giam ngồi xuống bên cạnh nàng, tựa đầu đi qua ngắm Nghị Lang, thấp giọng nói: “Nhớ mẫu tử các nàng.”

Lâm Cẩn Dung cười, thấy hắn sắc mặt xanh trắng, dưới mắt có quầng thâm, hơi có chút đau lòng, liền khuyên nhủ: “Chàng nằm lên giường nghỉ ngơi đi, ta và Nghị Lang ở một bên với chàng, có việc ta sẽ gọi chàng.”

Lục Giam theo lời rửa sạch mặt mũi, nằm lên giường, toàn thân mệt giống như tan rã, lại không có gì khốn ý, chỉ nhu hòa nhìn mẫu tử Lâm Cẩn Dung, câu được câu không cùng Lâm Cẩn Dung nói chuyện: “Nàng có biết phụ thân muốn tìm tộc lão tới là vì sao không?”

Lâm Cẩn Dung lắc đầu: “Không biết, đại để là có liên quan đến chuyện phân chia gia sản.”

Loại chuyện này, có Lục Kiến Tân quan tâm, bọn họ có thể thả lỏng hơn chút. Lục Giam ý bảo Lâm Cẩn Dung: “A Dung, đến ngồi bên cạnh ta.”

Lâm Cẩn Dung cười cười, đứng dậy ngồi vào bên giường, Lục Giam tựa đầu đặt lên đùi nàng, nhắm mắt nói: “Nàng và Ngũ lang có chuyện gì xảy ra vậy? Đừng vội giấu giếm ta, ta muốn nghe lời nói thật.”

Lâm Cẩn Dung đưa tay luồn vào trong tóc hắn, thấp giọng nói: “Đêm qua hắn rời đi có quay lại với chàng không?”

“Không có a.” Lục Giam lời vừa ra khỏi miệng, lập tức mở to mắt, nhướn mày lên: “Sao lại thế này?”

Lâm Cẩn Dung nhẹ giọng nói: “Đêm qua sau khi hắn rời khỏi linh đường đã không thấy tăm hơi, trời sáng mới trở về, người ta đã sai đi hỏi thăm, nói hắn luôn luôn ở tại linh đường cùng chàng.”

Lục Giam không cho là đúng: “Hắn tính tình bốc đồng, đại để là tìm bằng hữu đi chơi.”

Lâm Cẩn Dung lo lắng không chịu nổi: “Không phải như vậy. Nhị lang, ta hỏi chàng, nếu Ngũ lang làm chuyện đại nghịch bất đạo, chàng sẽ làm thế nào? Là muốn đưa hắn tới quan phủ, hay là muốn xử lý hắn ra sao?”

Chuyện này nghiêm trọng, Lục Giam nghiêng thân mình, nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Dung, nghiêm túc nói: “Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Nàng nói mau.”

Lâm Cẩn Dung thật sự là không có biện pháp khác, nếu tiếp tục giấu giếm sự tình, hy vọng ở thời khắc mấu chốt có thể đoạt lại được Lục Luân thật sự là quá mức mạo hiểm. Không bằng được sự ủng hộ của Lục Giam, tìm một biện pháp ổn thỏa tốt nhất. Vì thế đem việc Lục Luân làm nói ra: “Tùy tay ném cho Nghị Lang lễ gặp mặt giá trị xa xỉ, ta hỏi Tam đệ muội, hắn đưa cho Lực Lang gì đó cũng tương đương như thế. Ta thử qua, hắn căn bản không phải là thân binh của Hùng tướng quân ở Khắc châu, miệng toàn là lời nói dối.”

Cơn buồn ngủ của Lục Giam hoàn toàn biến mất: “Ta đi tìm hắn.” Lại an ủi Lâm Cẩn Dung: “Có lẽ nàng nghĩ quá nhiều, hắn tuy rằng bốc đồng, cũng không phải là người vô pháp vô thiên.”

Lâm Cẩn Dung cười khổ: “Chỉ mong như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.