Trước khi bình minh trời tối đen vô cùng, vươn tay
cũng không thấy đủ năm ngón. Trăng sáng đã lặn, nửa điểm tinh quang đều không
có, các hòa thượng đại để đều nghỉ ngơi, bọn hạ nhân không có việc gì lại càng
không đi loạn vào lúc này. Hắc ám vắng lặng, trong không khí còn mang theo một
cỗ lãnh liệt đặc biệt thấu xương làm cho người ta tim đập khẩn trương.
Lâm Cẩn Dung không dám thắp đèn lồng, lại sợ gặp phải
người nào khác, trong lòng sốt ruột, con đường thường xuyên qua lại giờ cảm
thấy thập phần khó đi lại quá dài, gập ghềnh, nàng có chút gấp gáp, lại muốn
rơi lệ. May mà có Phương Trúc vững chắc, chặt chẽ đỡ lấy nàng, còn không quên
cảnh giác hết nhìn đông tới nhìn tây.
Rốt cục thấy được đèn lồng trắng trước sân viện của
Lục Luân, phía sau lại đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Lâm Cẩn Dung quay
đầu, nhìn thấy mấy ngọn đèn lắc lư hướng về phía bên này. Không còn kịp nữa
rồi! Nàng mạnh mẽ đẩy Phương Trúc ra, nhấc váy chạy nhanh về phía trước.
Mới chạy hai bước đã bị Phương Trúc ôm lấy, Phương
Trúc gắt gao lôi nàng ra một gốc cây, ám ách thanh âm nói: “Thiếu phu nhân
không được, người không thể đi qua đó, để cho người ta thấy người sẽ không thể
nói rõ ràng! Viện khóa cửa rồi, bên trong còn có người trông chừng, lúc này
người có thể làm sao bây giờ? Chậm một chút, còn có biện pháp mà.”
Lâm Cẩn Dung dùng sức gỡ tay nàng: “Sẽ không, ta chạy
tới tảng đá kêu lên một tiếng là được rồi.” Lục Luân biết nguy hiểm, nhất định
sẽ bỏ chạy, hắn trèo tường là lợi hại nhất, chạy trước rồi nói sau.
Phương Trúc cắn răng: “Người đừng rối loạn! Hiện tại
hơn phân nửa chính là kêu Ngũ gia đi qua hỏi một chút mà thôi, sự tình còn chưa
rõ ràng, ai sẽ làm gì hắn chứ? Nhưng thật ra với người, nếu để người ta thấy
trong cảnh tối lửa tắt đèn không ngủ được, người lại chạy đến đây làm cái gì!”
Lâm Cẩn Dung thấp giọng quát: “Buông ra, ngươi hiểu
được cái gì! Nếu ngươi thật sự muốn tốt cho ta, thì nhanh buông tay.” Các nàng
cái gì cũng không biết. Nàng không thể nhịn nổi, đây là một mạng người mà. Nàng
chỉ hận chính mình lúc trước không quả quyết, ảo tưởng canh giờ chưa tới, tạm
thời sẽ không xảy ra đại sự gì. Còn nghĩ muốn nghe rõ tin tức rồi hành động, hy
vọng Lục Giam nghĩ cách nhanh chóng làm giúp hộ tịch cho Lục Luân, đến nơi khác
ở, không hề liên lụy đến ai, để những người đó buông tha Lục Luân. Nhưng đợi
đến khi sự tình thật sự xảy ra, nàng mới phát hiện mọi suy tính của bản thân
đều rơi vào khoảng không, làm cho nàng luống cuống tay chân. Nếu giờ phút này
vô lực, qua đi sẽ vô cùng hối hận. Nhưng mà, chỉ có một mình nàng, lực lượng
thật sự quá nhỏ bé!
Phương Trúc chưa bao giờ thấy qua nàng hoảng sợ như
thế, cắn răng nói: “Vậy cũng không thể để người đi, nô tỳ đi còn có thể lấy cớ,
nói là truyền lời gì đó, người chờ ở đây, nô tỳ đi!” Không đợi Lâm Cẩn Dung trả
lời, chợt nghe cửa viện có một tiếng vang nhỏ, Lục Luân mặc đồ tang đi ra, một
bên còn có quản sự đắc lực của Lục Kiến Trung đi theo.
Nàng vẫn tới chậm, xem ra Lục Kiến Trung đã sớm sai
người tìm đến Lục Luân. Lâm Cẩn Dung toàn thân thấu lạnh, dính sát vào Phương
Trúc trốn trong bóng tối, mắt thấy phía sau mấy người kia bước nhanh qua chỗ
các nàng hướng tới Lục Luân. Nàng xem rõ ràng, dẫn đầu là Chu Kiến Phúc, quản
sự tâm phúc của Lục Kiến Tân mang về, mấy người khác là gia đinh cao lớn vạm
vỡ, ước chừng là để phòng ngừa Lục Luân không nghe lời mà chạy trốn.
Lục Luân cao cao đứng trên bậc thang, trên người tản
ra một vẻ bình tĩnh nhưng xơ xác tiêu điều mà Lâm Cẩn Dung chưa bao giờ thấy
qua, Chu Kiến Phúc liền đứng ở dưới bậc thang vẻ mặt tươi cười hành lễ vấn an:
“Ngũ gia, xin lỗi, Đại lão gia cùng Nhị lão gia có lệnh, thỉnh người đi Thính
Tuyết các một chuyến.”
Lục Luân thần sắc thản nhiên đứng ở nơi đó, đèn lồng
trắng chiếu lên gương mặt hắn có chút trắng bệch, cả người lộ ra một tầng lạnh
lùng. Thanh âm của hắn không lớn, thực bình tĩnh, cũng thực rõ ràng: “Làm phiền
Chu quản sự.”
Thực rõ ràng lúc này không thể xông vào nữa. Lâm Cẩn
Dung nắm lấy tay Phương Trúc, xoay người trốn vào trong gốc cây, giống như bóng
ma nhanh chóng chạy trở về, nguy cơ kích phát tiềm năng trong cơ thể nàng, nàng
hoàn toàn không cảm nhận nhánh cây quẹt qua người nàng đau đớn, càng không cảm
nhận được trở ngại gập ghềnh, nàng đi còn nhanh hơn so với Phương Trúc, động
tác càng linh hoạt. Phương Trúc lặng yên không một tiếng động theo nàng, chỉ
yên lặng thay nàng gạt ra một chút cành cây.
Lâm Cẩn Dung đi đến một chỗ vắng ngoài viện, đứng lại
dưới ngọn đèn, vuốt lại tóc, sửa sang lại quần áo, hỏi Phương Trúc: “Thế nào?”
Phương Trúc cẩn thận thay nàng để ý quần áo, nói:
“Được rồi. Trời còn chưa sáng, thiếu phu nhân đứng trong góc tối, không ai có
thể nhận ra.”
Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn chân trời, vẫn tối đen
như cũ. Xa xa đã vang lên tiếng hòa thượng thực hiện phật sự, một ngày mới lại
bắt đầu.
Chu Kiến Phúc trầm mặc dẫn Lục Luân đi phía trước,
đồng thời cảnh giác nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lục Luân. Là một quản
sự tâm phúc đã đi theo bên người Lục Kiến Tân đã lâu, đại sự tiểu sự, âm mưu
quỷ kế thấy không ít, hắn có kiến thức rộng rãi, có nhất định biết phán đoán.
Mặc dù là chủ gia không nói tỉ mỉ, cũng không cho hắn biết toàn bộ sự tình,
nhưng dựa vào nhóm chủ tử trong lúc vô tình lộ ra đôi câu vài lời, còn có cảm
xúc đi kèm, hắn có thể đoán ra, chuyện của Lục gia, đại để là trêu chọc vào tai
họa gì đó, căn nguyên ngay tại vị Ngũ gia vừa cao vừa đen này, nghe nói thập
phần dũng mãnh hữu lực.
Nhìn xem, bất quá là gọi đến hỏi han, liền mang theo
mấy gia đinh khổng lồ có võ này, lại bảo quản sự bên người Lục Kiến Trung canh
giữ, ánh mắt và ngữ khí của Lục Kiến Tân rất rõ ràng, đó là muốn hắn nhất định
phải làm thỏa đáng. Lục Luân thập phần trầm mặc, thắt lưng thẳng tắp, mỗi một
bước đều ổn trọng, thậm chí còn chưa từng có ý hỏi thăm nguyên nhân mục đích
hắn đến đây, không hề có vẻ kinh hoảng của một tiểu bối đột nhiên bị trưởng bối
triệu kiến.
Chu Kiến Phúc còn nhớ rõ, lúc trước hắn theo Lục Kiến
Tân nhậm chức, Lục Giam còn đi theo Lâm Ngọc Trân, Lục Vân đi theo bên người
Lục Kiến Tân, Lục Kiến Tân thường thường đột nhiên kêu hắn đi thông tri Lục
Giam qua kiểm tra việc luyện tập, hoặc là mang đi ra ngoài gặp khách, có đôi
khi là quở trách. Lục Giam khi đó tuổi còn nhỏ, rõ ràng không yên bất an, sợ
muốn chết, nhưng cho tới bây giờ cũng không chịu chủ động hỏi thăm Lục Kiến Tân
rốt cuộc muốn tìm hắn đi làm cái gì, vẫn luôn cố gắng thẳng thắt lưng, làm ra
vẻ bình tĩnh tự nhiên. Theo phương diện này, hai huynh đệ thật sự giống nhau.
Phía trước chỗ rẽ có hai nữ nhân đứng đó, trong đó một
người dáng người yểu điệu, ngóng về phía này, một người thì cúi đầu khoanh tay,
lui ra phía sau một bước. Có thể bày ra loại tư thế này, tất nhiên là nữ chủ tử
Lục gia, nhưng là ai? Chu Kiến Phúc nheo mắt nhìn qua, nhưng trời rất tối, hai
người kia lại đứng trong chỗ nhập nhèm, hắn thấy không rõ.
Hai bên dần dần đến gần, hắn nghe được Lục Luân hô
gọi: “Nhị tẩu, sớm như vậy sao tẩu đã ở đây?” Hắn mới nhìn rõ hóa ra là Lâm Cẩn
Dung.
“Không còn sớm đâu, ta nên đi hầu hạ Đại phu nhân dậy
dùng điểm tâm.” Lâm Cẩn Dung trên mặt mang theo chút thản nhiên kinh ngạc, ánh
mắt nhanh chóng quét một vòng trên người bọn họ: “Ngũ đệ sớm như vậy là muốn đi
đâu?”
Lục Luân hướng Lâm Cẩn Dung hòa khí cười: “Không có
việc gì, chỉ là một chút việc nhỏ, ta đi qua xử lý.”
“Như vậy sao.” Lâm Cẩn Dung liền hướng hắn ngoắc gọi:
“Vừa vặn, ta có việc muốn hỏi đệ, đệ lại đây.”
Chu Kiến Phúc có chút do dự tươi cười hành lễ vấn an
với Lâm Cẩn Dung: “Hạ nhân vấn an Nhị thiếu phu nhân, có việc gấp, Đại lão gia
cùng Nhị lão gia đều đang chờ Ngũ gia.”
Dưới ngọn đèn, tươi cười của Lâm Cẩn Dung có vẻ lạnh
lẽo, ánh mắt cũng lạnh như băng, thanh âm thực ngạo mạn: “Tại sao, Chu đại quản
sự, ta nói vài lời với Ngũ gia cũng không được sao? Sẽ không trì hoãn ngươi
đâu.”
Nói đến nước này, Chu Kiến Phúc không có khả năng đối
nghịch với vị chủ mẫu tương lai này, hắn cung kính nói: “Không dám, Nhị thiếu
phu nhân xin cứ tự nhiên.” Vì thế tiếp đón vài người khác lui qua một bên. Quản
sự tâm phúc của Lục Kiến Trung không có ý kiến gì, nhưng cũng đưa mắt trông
chừng.
Lâm Cẩn Dung ý bảo Lục Luân cùng nàng đi đến một bên:
“Ngũ thúc, đệ lại đây.”
Trên mặt Lục Luân lộ ra phiền chán cùng bất an, nhưng
vẫn nhẫn nại đi qua: “Chuyện gì? Nếu Nhị tẩu không vội, sau đó lại nói sau,
được không?”
Lâm Cẩn Dung tới gần hắn, đè thấp thanh âm nói: “Chạy
mau, nếu muộn sẽ thiệt mạng.”
Miệng Lục Luân đột nhiên mở lớn, mở to hai mắt nhìn
chằm chằm Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung cố định nhìn hắn, vẻ mặt chân thật đáng
tin: “Cái gì cũng đừng ăn bậy.”
Bất quá chỉ trong lúc đó, Lâm Cẩn Dung lại cảm thấy cả
đời tang thương bỗng biến ảo, nàng thấy trong mắt Lục Luân có chút ánh sáng,
lại chậm rãi tắt dần, biến thành vẻ hoang vắng bình thường.“A…” Hắn nhẹ nhàng
nở nụ cười một tiếng, ngữ khí bình tĩnh mềm nhẹ: “Trời lạnh, Nhị tẩu mau trở về
đi thôi.”
Hắn không tin? Hắn không tin chí thân cốt nhục sẽ độc
giết hắn? Sao hắn không nghĩ rằng, mặc dù hắn làm chuyện như vậy, hắn bỏ của
chạy lấy người là được, người khác sẽ không làm gì hắn mà? Lâm Cẩn Dung hận
không thể véo cho hắn tỉnh táo: “Đệ nghĩ rằng ta không ngủ được chạy đến nơi
đây chờ đệ là vì sao?”
Lục Luân thở dài: “Đã biết. Cám ơn tẩu, Nhị tẩu, chờ
thấy Nhị ca ta, nhớ rõ nói lời cám ơn thay ta.”
Lâm Cẩn Dung nước mắt tràn mi: “Đệ……”
Lục Luân đột nhiên xoay người tránh ra, Lâm Cẩn Dung
đuổi theo hai bước, ý đồ ngăn hắn lại, Lục Luân quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt ôn
nhu, cực thấp nói ra tám chữ, sau đó lớn tiếng tiếp đón đám người Chu Kiến
Phúc: “Đi a.”
Chân trời rốt cục hiện lên một tia sáng, Lâm Cẩn Dung
ngơ ngác nhìn bóng dáng Lục Luân đi xa, hai giọt nước mắt ấm áp dọc theo hai má
nàng chảy xuống, chảy tới bên môi liền lạnh lẽo thấu xương, nàng run rẩy công
đạo Phương Trúc: “Nhanh, đi tìm Nhị gia trở về! Mặc kệ hắn đang làm cái gì, đều
gọi hắn trở về.” Bản thân nàng thì nhấc váy, liều mạng hướng tới Vinh Cảnh cư,
tuy rằng vừa rồi Lục Luân thanh âm rất thấp, nàng lại nghe rõ ràng, hắn nói là:
“Trường mệnh trăm tuổi, bình an hỉ nhạc.”
Hắn làm sao lại không tin lời của nàng? Làm sao không
hiểu lời của nàng chứ? Hắn cái gì cũng đều biết, những hắn vẫn muốn đi, vẫn lựa
chọn như thế, nguyện ý thừa nhận trách nhiệm hắn nên gánh vác.
Cảm tạ, chúc phúc, đó là lời nhắn lại cuối cùng của
hắn dành cho nàng và Lục Giam.
Lâm Cẩn Dung liều mạng chạy, một hơi vọt vào Vinh Cảnh
cư, nghênh diện đụng vào Tố Tâm, Tố Tâm ngạc nhiên hỏi: “Nhị thiếu phu nhân,
người từ đâu tới đây vậy? Muốn làm cái gì?”
Lâm Cẩn Dung vò áo, thở hồng hộc: “Ta có việc gấp muốn
gặp lão thái thái!”