Lâm Ngọc Trân nghe Lục Kiến Tân nói đến chuyện này,
cũng là thực kinh ngạc: “Chưa từng nghe nói, sao vậy?”
Quả nhiên không biết! Lục Kiến Tân trong lòng lập tức
không cao hứng nổi: “Chuyện lớn như vậy, thế nhưng không biết thông báo trưởng
bối một tiếng! Tuy đồ cưới là của nàng, nhưng dựa theo cách nói của lão Nhị, dù
thế nào cũng nên cùng trưởng bối thương lượng một chút mới phải. Nàng dĩ nhiên
là vô thanh vô tức, cũng tự chủ trương quá mức rồi.” Vì thế đem chuyện của Lục
Kiến Trung nói với hắn kể lại cho Lâm Ngọc Trân nghe.
Lâm Ngọc Trân cũng thấy nếu Lâm Cẩn Dung thật sự bỏ ra
nhiều tiền như thế để tham gia, hơn nữa chưa từng đề cập qua với mình một câu,
thật là hơi quá đáng. Nhưng cũng không vui Lục Kiến Tân nói chất nữ nhi của
mình không tốt, nhân tiện đáp: “Chàng tin lão Nhị sao? Miệng hắn mười câu thì
đến tám câu là nói dối.”
Lục Kiến Tân vừa thấy biểu tình của nàng liền hiểu
được ý tứ của nàng, tính tình Lâm Ngọc Trân là như vậy, chính nàng có thể nói
người Lâm gia không tốt, nhưng người khác nói thì sẽ không cao hứng. Vì thế ôn
nhu nói: “Ta cũng không phải sẽ tin lão Nhị, chính là thấy hắn sẽ không nói láo
về việc này, dù sao thật hay giả, chỉ cần hỏi phu thê Nhị lang một câu chẳng
phải sẽ biết sao? Ta chỉ là nghe nói, Nhị lang tức từ trước đến nay đều rất có
chủ ý, cũng không hay thương lượng với trưởng bối, muốn mở cửa hàng liền mở,
muốn mua liền mua, có phải như vậy hay không?”
Lâm Ngọc Trân sắc mặt hơi tế: “Lúc nàng ở nhà mẹ đẻ
rất có năng lực. Nếu không có nàng, Tam ca, Tam tẩu ta hiện tại cũng không được
nhàn nhã tự tại như bây giờ. Lão thái gia lúc trước chính là coi trọng nàng,
nhưng tính tình của nàng vẫn là thực nhàn tĩnh, cũng không gây chuyện sinh sự.”
Lục Kiến Tân thầm nghĩ, nếu Lâm Cẩn Dung lợi hại,
người như thế đều giải quyết mọi việc sau lưng, ngươi thì biết được bao nhiêu?
Nhưng cũng không nói ra miệng, chỉ tiếp lời: “Nhi tức lúc còn nhỏ có khả năng,
trong nhà cũng thoải mái hơn rất nhiều, không giống như Đại chất tức, vừa làm
hỏng việc lại khiến người khác bực bội. Nhưng nếu nàng là nhi tức nhà ta, sẽ
phải vì phu gia đầu tiên, không nói thay nàng quyết định, nhưng thông báo một
tiếng không khó mà đúng không? Bằng không nàng bên ngoài làm chuyện gì, chúng
ta cái gì cũng không biết, cuối cùng lại bắt chúng ta thừa nhận. Có nên để ý
chút hay không?”
Lâm Ngọc Trân đáp: “Ngày mai ta sẽ hỏi nàng.”
Lục Kiến Tân mục đích đạt tới, chống cằm nói: “Đây dù
sao cũng là một cơ hội tốt, nàng có thể nghỉ ngơi một chút, tùy tiện chơi đùa.
Hôm nay lão Nhị nôn ra không ít tiền tài, làm ra vẻ cũng đã làm ra vẻ, tử tiền
biến tiền mặt, tương lai tròn kỳ Hiếu, cũng có thể mưu cầu vị trí tốt hơn.”
Lâm Ngọc Trân mắt lé nhìn hắn: “Ta?”
Lục Kiến Tân nói: “Đương nhiên là nàng a! Chẳng lẽ ta
sẽ đưa cho người khác sao? Đây là đôi ta tương lai vẫn ở chung một chỗ mà. Chờ
giữ tròn đạo hiếu, ta sẽ mưu chức khác, chúng ta đón mẫu thân đi nhậm chức.”
Lâm Ngọc Trân ánh mắt ướt ướt, quay đầu nói: “Ta nghĩ
đến chàng đã sớm quên lời thề đó.”
Dưới ngọn đèn, trong con ngươi trong suốt của nàng đã
không còn vẻ thiên chân mị nhân nữa, khóe mắt cũng đã có nếp nhăn nho nhỏ, bởi
vì hàng năm không vui vẻ, khóe môi hơi hơi rủ xuống, da thịt trên gương mặt
cũng không còn căng mịn. Bọn họ đều đã già đi, Lục Kiến Tân thở dài, sờ sờ tóc
mai Lâm Ngọc Trân, lại sờ sờ đầu tóc bạc hỗn loạn của mình: “Nàng a, làm phu
thê từ lúc còn trẻ đến già. Chúng ta kết tóc từ thuở thiếu niên, đã là phu thê
vài thập niên, ngày lành ngày khổ đều trải qua, các nàng sao có thể so sánh với
nàng? Bất quá có thêm người hầu hạ ta và nàng mà thôi, không cần nghĩ nhiều,
ngủ đi.” Ổn ổn, lại nói: “Nàng yên tâm, ngày sau lão Nhị bọn họ sẽ không dám
bất kính với nàng nửa phần nữa!”
Lâm Ngọc Trân cúi thấp đôi mắt, khẽ nghiêng người. Bọn
họ hiện tại bất quá là bạn già mà thôi, nàng sớm đã mất đi vẻ thanh xuân, ánh
mắt hắn không còn bị hấp dẫn dây dưa trên người nàng nữa, lại không có chỗ để
dựa vào, không thể khiến hắn có điều cố kỵ. Hắn có thể cho nàng, không phải là
thứ nàng muốn nhất. Đương nhiên, thứ hắn muốn nhất, nàng cũng không cho hắn
được.
Đêm lạnh như nước, trăng sáng như gương.
Lâm Cẩn Dung và Lục Giam đuổi nha hoàn ma ma tùy thị
đi, sóng vai đi ở trong viện. Ánh trăng đem bóng dáng hai người chiếu dài trên
con đường rải đá, ngươi đè nặng ta, ta đè nặng ngươi, Lục Giam cúi mắt nhìn hai
bóng dáng chồng chất lên nhau kia, nhẹ nhàng cười, cầm tay Lâm Cẩn Dung, cũng
không nói gì, Lâm Cẩn Dung dĩ nhiên hiểu được ý tứ của hắn, lật tay nắm lại,
tận lực dựa vào gần hắn hơn.
Dưới ánh trăng Lâm Cẩn Dung mặt mày ôn nhuận khả nhân,
Lục Giam cảm nhận được bên người truyền đến ấm áp cùng hương thơm, nhịn không
được muốn ôm chặt thắt lưng của nàng. Hắn nghĩ như vậy, cũng cứ làm như vậy,
nghiêm trang nói: “Ta thấy nàng gần đây bị gầy đi.”
Lâm Cẩn Dung ở bên hông hắn nhéo một cái, thấp giọng
nói: “Người gầy đi là chàng mới đúng, cũng không biết ăn nhiều một chút.”
Lục Giam chỉ sợ bị người nhìn thấy không tốt, dùng sức
kéo nàng một cái liền rất nhanh buông ra, mang theo vài phần ghen tuông: “Ta
một mình một người rất cô đơn a. Nàng thì tốt rồi, mỗi ngày có thể ôm Nghị Lang
ngủ.” Tuy không thể cùng phòng, nhưng người một nhà bị tách ra, không thể ở bên
cạnh nhau, trước đó cùng ở dưới một mái hiên, tùy thời có thể nghe thấy thanh
âm của nhau là cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Lâm Cẩn Dung xảo tiếu thản nhiên: “Nếu chàng ghen tị, không
sợ Nghị Lang ban đêm khóc tìm nương, ta có thể cho Nghị Lang đến ngủ với chàng.
Hừng đông đưa lại cho ta là được.”
Lục Giam không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng Nghị
Lang ban đêm khóc gọi nương mà hắn dỗ không tốt, lại nửa đêm đến nháo loạn Vinh
Cảnh cư một phen. Vì thế xin miễn thứ cho kẻ bất tài: “Ta thật ra không sợ
phiền toái, chỉ sợ ủy khuất hài tử mà.”
Nếu vận mệnh vẫn diễn biến như kiếp trước, xác định sẽ
xảy ra một lần nữa. Hắn không biết dỗ dành, Nghị Lang lại ủy khuất, cũng phải
chấp nhận thôi. Lâm Cẩn Dung sâu kín thở dài, thấp giọng nói: “Nhân sinh trên
đời, làm sao không phải chịu ủy khuất chứ? Có thể chịu ủy khuất, học được chịu
ủy khuất, cũng là một việc may mắn. Giống như Ngô Nhị ca vậy, thuận buồm xuôi
gió đã quen, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.”
Lục Giam gật gật đầu: “Mặc dù như thế nhưng hắn còn
quá nhỏ.”
Lâm Cẩn Dung cười, thay đổi đề tài: “Phạm Bao khi nào
thì rời đi?” Phạm Bao hôm nay có thể nói là lập công lớn, nhưng cũng kết đại
cừu, nếu không nhanh bỏ của chạy lấy người, ở lại chỉ sợ cũng không có kết cục
hay ho.
Lục Giam nói: “Suốt đêm. Nói là trở về sẽ chuyển nhà.
Phụ thân sai người tặng hắn năm mươi lượng bạc, ta bảo Trường Thọ đưa hắn đến
bến tàu rồi trở về.”
Năm mươi lượng bạc. Lâm Cẩn Dung trong lòng run lên,
đúng là vẫn đưa đúng năm mươi lượng bạc, bị bắt đi xa tha hương. Điểm duy nhất
không giống là Nhị phòng không hay ho, người muốn đập đầu vào cột là Lục Kiến
Trung. Cũng tốt, cuối cùng cũng có thay đổi. Vì vậy cả cười: “Đáng tiếc, ta còn
nghĩ thay hắn rửa sạch oan khuất, thỉnh hắn lưu lại thay nhóm ta hoặc là Tam
thúc phụ để ý cửa hàng.”
Lục Giam trong lòng khẽ nhúc nhích, cười nói: “Cửa
hàng của Tam thúc phụ cho dù không phát đạt, dựa vào điền trang cũng có thể
sống qua ngày. Bọn họ ít người, cũng không cần chi tiêu lớn, đủ dùng rồi. Về
phần chúng ta, còn có một người là Hàn Căn, lúc trước tổ phụ giữ lại làm quản
sự bên ngoài cho ta, không biết nàng còn nhớ rõ người này không?”
Lâm Cẩn Dung đáp: “Đương nhiên nhớ rõ, nhưng sau khi
trở về hắn cũng không chủ động đến bái kiến ta, ta chỉ cho rằng hắn có ý tưởng
khác.”
Lục Giam cười cười: “Lần trước tổ phụ bệnh nặng, ta
trở về thăm bệnh, còn từng cùng hắn uống rượu, không bái kiến nàng cũng là do
hắn thận trọng, vừa vặn đề cử hắn với phụ thân. Hôm nay ta nghe Nhị thúc phụ ba
lần bốn lượt nhắc tới chuyện tham gia đội tàu của Mai Bảo Thanh với phụ thân,
ta đoán phụ thân ước chừng đã động tâm.”
Lâm Cẩn Dung nói: “Hắn hỏi chàng sao?” Lục Kiến Tân
khẳng định là động tâm, năm đó người Lục gia chính là đổ hết tiền tài vào đây.
Cái gọi là tham tiền lu mờ lý trí, khuyên cũng không khuyên được.
Lục Giam rầu rĩ nói: “Không có hỏi, nếu hắn hỏi ta, ta
cũng không cần phải đuổi người đi, cứ trực tiếp nói rõ là được.” Thủy chung là
cách một tầng quan hệ, sự tình khác cũng đành thôi, nhưng đề cập đến tiền tài
còn có chút khác biệt.
Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói: “Kỳ thật không cần chàng
nói, ta lúc ấy thấy ánh mắt hắn nhìn ta chính là có chút trách cứ. Đại để là
trách ta thấy lợi nhưng không nói với người trong nhà, một mình lén nuốt trọn.
Tuy Tam ca không nghe lời ta khuyên vẫn muốn tham gia, nhưng tự ta thấy không
tốt, sao dám tùy tiện nói với chàng?”
Lục Giam ngày thường cũng không hỏi đến tiền tài của
nàng đi đâu, nhưng nàng nói không có sẽ là không có, vì thế liền tiếp lời của
nàng: “Nàng làm đúng, nếu là buôn bán lời thì may, nếu không, chỉ sợ sẽ còn
trách nàng nhiều hơn. Chúng ta rốt cuộc vẫn không giống họ.”
Khi nói chuyện đã đến sân viện Vinh Cảnh cư, Lục lão
phu nhân còn chưa ngủ, Lực Lang và Nghị Lang vui đùa cao hứng, vô cùng náo
nhiệt. Lục Kinh cùng Khang Thị đã ở nơi đó, thấy hai người tiến vào, Khang Thị
vẫn còn đỡ, Lục Kinh trên mặt đã có chút khó coi. Lục Giam chỉ cho là không
biết, cùng Lâm Cẩn Dung khen ngợi Lực Lang một phen. Mấy người cùng hài tử ngồi
lại chỗ Lục lão phu nhân đến khi lão thái thái kêu mệt mỏi, mới tự bế hài tử
trở về.
Một đêm không nói chuyện.
Ngày hôm sau Lâm Cẩn Dung theo thường lệ dậy sớm đến
vấn an Lâm Ngọc Trân, chỉ thấy ba người Hà di nương đã tới, chiếu cố trong
ngoài, A Nhu bưng chậu rửa mặt, Hà di nương nâng khăn mặt, đang giúp Lâm Ngọc
Trân rửa mặt.
Lục Kiến Tân ăn mặc chỉnh tề ngồi một bên, uống trà
Tiểu Tinh dâng lên, nhìn thê thiếp một nhà, vẻ mặt đắc ý.
Lâm Ngọc Trân sầm mặt, thần sắc không kiên nhẫn. Hà di
nương cũng là cẩn thận ôn nhu, rửa mặt mũi xong lại giúp Lâm Ngọc Trân chải
đầu, thỉnh thoảng mềm mại hỏi một câu: “Phu nhân, nơi này được không? Phu nhân,
nơi này có thoải mái không?”
Lâm Cẩn Dung thấy Lâm Ngọc Trân vẻ mặt không được tự
nhiên, hiểu được nàng đang khó chịu, lại không muốn Hà di nương chạm vào nàng,
liền tiến lên cười nói: “Phu nhân khỏe hơn chưa?”
Lâm Ngọc Trân nghiêng đầu, Hà di nương vừa văn kéo tóc
nàng, Lâm Ngọc Trân nửa đau thật, nửa khoa trương hít một hơi, chán ghét nói:
“Ngươi chải đầu trên tay không biết nặng nhẹ sao? A Dung tới vấn cho ta.”
Hà di nương cũng không tức giận, hàm chứa cười hành
lễ: “Phu nhân thứ tội, tì thiếp lỡ tay.”
Lâm Ngọc Trân thấy tính tình này của nàng cũng không
có biện pháp, không kiên nhẫn nói: “Dọn cơm đi thôi.”
Hà di nương cười tủm tỉm đem lược giao cho Lâm Cẩn
Dung, tự đi an bài.
Lâm Ngọc Trân hơi hơi mị mắt, thoải mái mà hưởng thụ
Lâm Cẩn Dung hầu hạ, trực lai trực vãng (hỏi thẳng trọng điểm): “Nghe
nói con cũng tham gia vào đội tàu kia của Mai Bảo Thanh?”
Lâm Cẩn Dung đáp: “Chưa từng.”
Lâm Ngọc Trân tiếp lời: “Vậy vì sao Nhị thúc phụ con
lại nói như vậy?”
“Không biết hắn lấy tin tức từ chỗ nào.” Lâm Cẩn Dung
theo khóe mắt liếc Lục Kiến Tân một cái, nhưng thấy Lục Kiến Tân ngồi đó vân
đạm phong khinh cùng Lục Giam nói chuyện: “Con nên sai người đi tìm kiếm tế
điền mà chúng ta đã hứa với dòng họ. Lại tìm quản sự đắc lực, sửa chữa tông học
đường đi.” Giống như là nửa điểm không nghe các nàng nói chuyện.
Lục Giam nhân tiện đẩy Hàn Căn ra, Lục Kiến Tân đối
với quản sự trong nhà cũng không quen thuộc, vì thế không để ở trong lòng: “Con
thấy tốt là được rồi.” Sắc mặt cũng là có chút khó coi, đưa mắt ra hiệu với Lâm
Ngọc Trân, sau đó nghiêng mặt đi.