Sự tình phát triển theo dự đoán của nàng, Dương Mạt
quả nhiên muốn ép buộc nàng cùng tham gia, Lâm Cẩn Dung cũng là sợ run, hóa ra
lúc trước trong mắt người khác tính cách nàng uất ức khiến người ta sinh giận
dỗi sao? Đang cân nhắc, Dương Mạt một tay kéo nàng đứng dậy, lớn tiếng cười
nói: “Còn có nhóm ta. Chúng ta cũng tham gia náo nhiệt! Không biết Lục gia Đại
bá mẫu có đủ trà cụ hay không?”
Dương Mạt đứng dậy nghênh chiến, vốn cũng nằm trong dự
kiến của Lâm Ngọc Trân, chỉ có Lâm Cẩn Dung thật sự là ngoài ý muốn. Lâm Ngọc
Trân có chút kinh ngạc nhìn chất nữ nhi nhà mình, nhưng thấy nàng bị Dương Mạt
gắt gao nắm tay, thần sắc có chút sợ sệt, liền biết là bị Dương Mạt mạnh mẽ ép
buộc. Vì vậy thầm nghĩ, chất nữ mặc dù nghe nói thổi sáo hay, cũng yêu thích
pha trà, tài danh lại không hiển lộ, nghĩ đến một thời gian dài nhốt mình trong
nhà, tiếp xúc với người khác cũng không nhiều, kiến thức không rộng, cũng sẽ
không có bao nhiêu tài cán.
Lập tức không để ở trong lòng, cười nói: “Có, có, như
thế nào không có? Mau mau bố trí! Nhiều người mới náo nhiệt, còn có ai muốn
tham gia nữa không a?” Thấy không còn ai lên tiếng trả lời, liền nói với Dương
thị: “Mạt mạt nhà tỷ tính tình thật sự hào sảng! Ta rất thích.”
Dương thị mỉm cười nhìn chất nữ, thản nhiên nói: “Nàng
sao, nửa điểm không biết nặng nhẹ, hôm nay để A Vân giáo huấn nàng một hồi, cho
nàng biết thế nào là sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân, thu liễm bớt sự
kiêu ngạo.”
Lâm Ngọc Trân đối với Lục Vân tin tưởng tràn trề, lại
nói: “Cái gì sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân a, rõ ràng chỉ là tiểu hài
tử vui đùa mà thôi, chưa chắc đã đảm đương nổi.”
Khi nói chuyện, sớm đã có người thỉnh nữ kĩ đang biểu
diễn trên sân khấu lui xuống, rất nhanh đem lên khay trà, bàn trà làm bằng gỗ
anh tử, cóng xúc trà (giống như một cái
thìa bằng gỗ hay một ống tre vát một đầu để lường trà trước khi đổ vào ấm), ấm
trà bằng bạc, đồ móc bã trà làm bằng trúc, tăm
thông vòi bằng bạc, kẹp chén làm bằng vàng (để gắp chén khi tráng
nước sôi cho vệ sinh và không phỏng tay), chén
trà, đĩa trà bằng bạc, nước suối để pha trà, muỗng nhỏ bằng vàng, bình vững
chãi để đun sôi nước được đặt chính giữa.
Lục Vân được nha hoàn hầu hạ rửa tay trong một bồn nhỏ
sứ trắng, đốt hương trong lư hương bằng sứ men xanh, bên môi mang theo một tia
mỉm cười, vươn tay ra thỉnh Lục Dương Nhi, Dương Mạt, Lâm Cẩn Dung: “Các vị tỷ
tỷ, mời.”
Lâm Cẩn Dung nâng bước đứng dậy, góc áo lại bị người
khác nhẹ nhàng kéo lấy, nàng cúi đầu, thấy Lâm Lục tiểu thư mỉm cười nhìn nàng,
thấp giọng nói: “Tứ tỷ tỷ, ta vừa rồi cùng Thất muội cá xem ai sẽ thắng, tỷ sẽ
không để ta thua chứ?”
Lâm Thất cầm một hạt dưa ném vào miệng, nói: “Tứ tỷ,
tỷ đừng để ý nàng, nàng cá tỷ thua! Tỷ thắng đi, cho tức chết nàng.”
Ánh mắt Lâm Cẩn Dung chậm rãi đảo qua trên hai gương
mặt giống y hệt nhau, Lâm Thất như cũ ương ngạnh kiêu ngạo, Lâm Lục trong vẻ
ngọt ngào mang theo tính kế châm ngòi, nhưng mục đích đều giống nhau, đều muốn
nàng thắng, đứng nhất trong lần biểu diễn này. Nguyên nhân cụ thể cũng không
nói rõ, nhưng nàng biết Lâm Lục chưa bao giờ chịu thiệt, lúc này nàng không trả
lời, cười nhẹ rút góc áo khỏi tay Lâm Lục, đi lên phía trước.
Mọi người ngồi xuống, Lâm Cẩn Dung đem trà cụ cùng
nước pha trà nhất nhất nhìn qua, thấy trà cụ trước mặt không chỗ nào không phải
là cực phẩm chuyên dụng, nước là nước suối ở Huệ Sơn, trà là cống phẩm long
phượng đoàn, các thứ chuẩn bị cho mấy nữ hài tử đều giống hệt nhau, cũng không
có gì gian trá, có thể thấy được mẫu tử Lâm Ngọc Trân vô cùng tin tưởng vào bản
thân.
Lục Vân nhiều năm trước đã không phải là đối thủ của
nàng, nay càng không phải. Lâm Cẩn Dung nhìn Lục Vân khuôn mặt phấn nộn liếc
mắt một cái, thầm nghĩ một tiếng thực xin lỗi. Tay hơi hơi giương lên, đã có Lệ
Chi tiến lên hỗ trợ. Lâm Cẩn Dung lắng đọng tâm tư, thần sắc chuyên chú, thủ hạ
trầm ổn, trong lòng trong mắt chỉ có việc pha trà. Tráng nước sôi, hong trà,
nghiền trà, nấu trà, mọi việc chu toàn, một tay nghiền, một tay canh lửa.
Hong: Trà bánh đầu tiên thường được
hong qua lửa để loại bỏ hết nấm mốc và côn trùng. Hong cũng tạo cho trà thành
phẩm có hương vị.
Nghiền: Bánh trà được làm vỡ và
nghiền ra thành bột.
Nấu: Người ta cho bột trà vào nước
nóng, đun sôi và làm nổi bọt bằng một dụng cụ khuấy trước khi dùng.
Bước đầu tiên đổ nước suối vào ấm đun sôi, lấy ra một
lượng trà đã được nghiền nhuyễn để trong bát, giữ nguyên cánh tay, chỉ đảo cổ
tay nhẹ nhàng khuấy, dần dần nước bắt đầu sôi lăn tăn, bọt nổi lên bốn phía,
giống như sơ tinh kiểu nguyệt. Bước thứ hai khi nước sôi lăn tăn có những bọt
nổi lên như mắt cá thì ra sức khuấy rồi cho một chút muối vào, bọt nổi lên
giống như châu ngọc quang minh; Bước thứ ba thấy nước sôi như tiếng suối reo,
bọt nước giống như những hạt ngọc bằng pha lê thì cho trà vào, dùng sức khuấy
khiến cho trong ngoài thấm nhuần, màu trà dĩ nhiên lộ ra sáu bảy phần; Bước thứ
tư để lửa to, khuấy chậm, bột trà màu sắc rực rỡ, sóng nước nổi lên sùng sục;
Bước thứ năm đổ một thìa nước lã vào để “trấn” trà và làm cho nước hồi phục lại
nguyên dạng, nhẹ nhàng khuấy đảo, bọt trà giống như tuyết ngưng đọng, hương trà
tỏa ra bốn phía; Bước thứ sáu hãm trà, tay nhẹ nhàng phất động; Bước thứ bảy
nước sôi bình lặng, mờ ảo lay động, trà đục lại chìm sâu, mãnh liệt, ngưng mà
bất động.
Lâm Cẩn Dung hết sức chăm chú, hành văn liền mạch lưu
loát, tay hơi giơ lên rồi dừng lại, trong chén đựng trà sáng sủa nở ra một đóa
hoa mai, nhũ khí bốc hơi, giống như thực giống như huyễn hoặc. Toàn trường lặng
ngắt như tờ, giây lát phát ra một trận cúi đầu than nhẹ. Lục Dương Nhi đã sớm
dừng lại động tác, hết sức chăm chú nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, Dương Mạt ha ha
cười, bỏ quên việc đấu trà, nói: “Ta nhận thua.” Chỉ còn lại có Lục Vân mặt đỏ
hồng, vẫn cố chấp nhìn chằm chằm chén trà nhỏ trước mặt mình, chỉ thầm cầu bọt
nước trong chén kia đừng vội tan đi, kiên trì trong chốc lát.
Bởi vì Lâm Ngọc Trân đã sớm nói qua, ai để lộ ra màu
nước trong trước sẽ thua, cũng không bao hàm ý nghĩa động tác pha trà của ai
đẹp mắt hơn giống như hình hoa mai trong chén kia, cho nên tất cả mọi người
không tiện đưa ra lời bình phẩm, nói là ai thắng ai thua.
Giây lát, trong chén trà của Lâm Cẩn Dung đóa hoa mai
kia dần dần tan ra, chỉ dư lại chút bọt màu trắng. Lại qua một chút nữa, không
biết là ai thấp giọng nói: “Đã lộ ra nước trong!” Tiếp theo Lục Vân bên kia
phát ra một tiếng vang nhỏ, Lục Vân ngẩng đầu lên, hơi hơi hồng mắt, còn miễn cưỡng
nở một nụ cười thảm đạm, thanh âm run rẩy nói: “Ta thua, Tứ biểu tỷ chân nhân
bất lộ tướng, tài nghệ thật giỏi!”
Lâm Cẩn Dung than nhẹ một tiếng, mặc dù có chút gian
trá, vì kiếp trước ở tầm tuổi này nàng cũng chưa thể khiến nước trà ngưng tụ ra
bọt nước hình hoa mai, nhưng chắc chắn có thể kéo dài thời gian lâu hơn Lục
Vân, cho nên trên mặt nàng cũng không có gì là xấu hổ, chỉ lộ ra một chút bất
an, nhỏ giọng mà rõ ràng nói: “Đa tạ Vân muội muội! Ta cũng nhờ may mắn.”
Lục Vân miễn cưỡng cười, cúi mắt thấp giọng nói: “Là
tài nghệ của ta không bằng người, tỷ tỷ không cần khiêm tốn.” Nàng tuổi còn
nhỏ, bị thua bởi người khác, có thể có khí độ này thật không dễ, cho nên mọi
người đối với nàng sinh vài phần thương hại cùng bội phục. Có điều thắng bại đều
có đạo lý, nàng xác thực không bằng Lâm Cẩn Dung, lấy độ tuổi này của Lâm Cẩn
Dung mà nói, có thể làm được như vậy, chính là thiên tài, thắng một cách tuyệt
đối.
Tất cả mọi người đều nhìn sang Lâm Ngọc Trân.
Lâm Ngọc Trân ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Cẩn
Dung, lộ ra một nụ cười cứng đờ quái đản, chậm rãi nói: “Thật sự là tài nghệ
giỏi giang!” Tuy rằng nàng đã cực lực che giấu, nhưng ngữ điệu cứng ngắc ai
cũng có thể nhận ra.
Cặp song sinh hưng phấn mà nháy mắt với nhau, Lâm Ngũ
và Văn thị thì quay đầu trách cứ nhìn Lâm Cẩn Dung, oán nàng vì sao cướp đi sự
nổi bật của Lục Vân.
Lâm Cẩn Dung cúi mắt, vẻ mặt bất an cùng áy náy. Trong
lòng lại đang mừng thầm, nàng làm hỏng chuyện của Lâm Ngọc Trân, Lâm Ngọc Trân
lúc này xem như chân chính hận nàng. Nói vậy về sau Lục gia lại mời khách, mặc
kệ nàng đến hay là không đến, cũng sẽ không còn ai ép buộc nàng. Thật là tốt.
Chợt nghe Tri châu phu nhân Tống thị “Ha” một tiếng
cười, lớn tiếng nói: “Đều là tiểu cô nương giỏi giang! Lâm Tứ tiểu thư kĩ thuật
cao hơn một bậc, thắng mà không kiêu ngạo; Lục Tam tiểu thư đại lượng, trải qua
một thời gian, tất sẽ đại thành; Dương tiểu thư hào sảng lưu loát, đều là các
tiểu thư đáng quý!”
Nàng cố gắng nói ra những lời này để không khí đỡ xấu
hổ, Dương thị cũng theo cười mắng Dương Mạt: “Nha đầu kia không hiểu chuyện,
tài nghệ không tinh, mọi người thiên vị rồi, nàng chỉ tham gia góp vui, nhiễu
loạn sự thanh tịnh của mọi người, khiến mọi người chê cười! Còn khen nàng nữa
sao, theo ta thấy, nên mắng nàng mới đúng.” Lời này mang theo vài phần áy náy,
là vì Dương Mạt cứng rắn kéo Lâm Cẩn Dung tham gia đấu trà, phá hỏng tính toán
của mẫu tử Lâm Ngọc Trân mà nói cho Lâm Ngọc Trân nghe.
Lâm Ngọc Trân đã hồi phục lại tinh thần, hai mắt nhìn
thẳng Lâm Cẩn Dung, làm một bộ dạng không thèm để ý đại khí đại lượng, từ ái
cười nói: “Chất nữ nhi ngoan lại đây! Để cô cô trao phần thưởng cho con.”
Lâm Cẩn Dung vốn không phải vì mấy trang sức vàng ngọc
này, vì vậy cũng không định thu nhận, lập tức tiến lên trong suốt thi lễ, cười
nói: “Ta hôm nay tuy rằng thắng, nhưng đúng là may mắn, ngượng ngùng lấy phần
thưởng của các vị trưởng bối.”
Khá lắm vừa khiêm tốn nhưng cũng có chút ngạo khí!
Thật sự giống nương của nàng, nửa điểm không muốn chịu khổ, nửa điểm không chịu
khuất phục. Ngày xưa tại sao mình lại không nhận ra. Lâm Ngọc Trân khóe môi hàm
một tia châm chọc, ngữ khí lại vô cùng thân thiết: “Hài tử này, mặc kệ như thế
nào, con thắng chính là thắng, làm sao có đạo lý trả lại? Con có tiền đồ, cô cô
rất cao hứng. Đừng không hiểu chuyện như vậy, mau tới đây cầm đi, đừng từ chối
nữa, sẽ bị coi là hẹp hòi.”
Nếu nàng thắng những người khác, Lâm Cẩn Dung tin
tưởng Lâm Ngọc Trân nhất định vô cùng cao hứng, nhưng người mà nàng thắng là
tâm can bảo bối của Lâm Ngọc Trân, là vận mệnh của nàng. Lâm Ngọc Trân khí
lượng hẹp hòi, lúc này cười có bao nhiêu thân thiết, nhưng cũng có bấy nhiêu
chán ghét nàng. Nếu nói không lấy phần thưởng chính là không có khí độ, chính
là hẹp hòi, vậy xin miễn thứ cho kẻ bất tài, nàng sẽ nhận lấy, mấy thứ này ít
nhất cũng đáng mấy vạn tiền đây.
Lâm Cẩn Dung liền cười tiến lên, Lâm Ngọc Trân mang
theo vài phần không cam lòng cùng phẫn hận, đau lòng đặt vào trong tay Lâm Cẩn
Dung.
Trong nháy mắt, Lâm Cẩn Dung vô cùng muốn để Lâm Ngọc
Trân trượt tay, đem châu sai thủy tinh đắt tiền rơi trên mặt đất mà vỡ nát,
giống như kiếp trước lúc Lâm Ngọc Trân cố ý vô tình, làm rơi chén trà nàng dâng
lên cho nàng ta, mắng nàng một chút việc nhỏ cũng không thể làm tốt. Nhưng nghĩ
tới nếu làm như vậy, sẽ gây thù hằn cho Đào thị, cũng vô duyên vô cớ khiến nhóm
nữ quyến đang ngồi đây chế giễu, đối với tương lai của mình cũng có ảnh hưởng,
đành phải nhịn xuống, hành lễ tạ ơn Lâm Ngọc Trân.
Lâm Ngọc Trân đi đầu, Dương thị, Tống thị đều thực
hiện lời hứa, đều tự đem phần thưởng của mình giao cho Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn
Dung nhất nhất hành lễ, giao cho Lệ Chi, đón nhận đủ loại ánh mắt lui về chỗ
ngồi cũ.
Dương thị vì muốn bù lại sai lầm mà Dương Mạt vô tình
gây ra, lại nhắc tới nàng đã nghe nói Lục Vân được học với danh gia, vẽ tranh
đẹp, viết chữ tốt, sao không để mọi người xem một chút? Lâm Ngọc Trân giả ý
chối từ vài lần, sau đó gọi người chuẩn bị giấy bút, để Lục Vân vẽ tranh viết
chữ.