Thế Hôn

Chương 56: Tranh thủ



Ngày như vậy trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã hơn một tháng, mấy hôm nay bầu trời đột nhiên sầm sì, tuyết bắt đầu rơi lả tả. Tuyết ở nông thôn không giống ở trong thành, rơi nhiều hơn, bất quá chỉ nửa ngày mà quang cảnh chung quanh đã trắng xoá một mảnh, mọi thứ yên tĩnh, không nghe thấy tiếng người.

Thời tiết thế này, Đào thị tuyệt đối sẽ không xuất môn, Lâm Cẩn Dung được Miêu Nha dùng cỏ dại buộc vào đế hài để chống trơn trượt, vẫn xuất môn, đi Thanh Lương tự để dâng hương rồi học bơi.

Đào thị một mình ngồi trên tháp nhàm chán bỏ khung thêu xuống, lo lắng nói: “Không biết A Âm cùng Thận Chi hiện tại như thế nào? Đang làm cái gì?” Nàng lúc trước vốn đã hứa với Lâm Thận Chi, qua mười ngày nửa tháng sẽ dẫn Lâm Thận Chi đến chơi hai ngày, tiếc rằng Lâm lão thái gia cũng không cho, mỗi lần hắn chỉ được nghỉ ngơi nửa ngày. Rất nhiều khi nàng nhớ hài tử, muốn nhanh được trở về.

Cung ma ma đưa vẫn đưa đường kim mũi chỉ, lưu loát đâm vào bên trong hài, lại dùng cặp kẹp chặt kim khâu dùng sức rút ra, hung hăng khâu thêm hai ba mũi, rồi đè một nửa hài xuống, cười nói: “Mấy ngày trước đây Tam tiểu thư không phải mới gửi thư đến sao, nói là mọi việc đều ổn mà. Phu nhân chớ lo lắng, chắc đến tất niên sẽ trở về, chỉ sợ đến lúc đó người thấy Thất thiếu gia, sẽ cảm thán hắn trưởng thành không ít a.”

Đào thị nhíu mày nói: “Ta không muốn trở về vào dịp tất niên, tế tổ đãi khách, phải giữ quy củ, làm không xong chuyện, phiền cũng phiền đến chết.”

Cung ma ma thở dài: “Chỉ sợ lão thái gia, lão thái thái sẽ không cho phép. Đáp ứng để người đến đây dưỡng bệnh lâu như vậy đã là không dễ, bữa cơm đoàn viên sao có thể không trở về ăn. Người không trở về, đồn đãi ra ngoài đối với tiểu thư cùng Thất thiếu gia cũng không tốt.”

Hai người nhất thời trầm mặc.

Cung ma ma khó khăn nghĩ ra một câu có thể an ủi Đào thị: “Phu nhân, trở về cũng có lợi, nghe nói mấy ngày nay hai phòng tranh đấu càng ác liệt, Ngũ tiểu thư vẫn chưa được cho phép ra ngoài, ngay cả biểu tiểu thư đi cầu tình mà lão thái thái cũng không đáp ứng, Đại phu nhân bị bệnh, Nhị phu nhân đứng ra xử lý công việc, hai bên ngầm đấu đá đã lâu, chúng ta nhàm chán vừa vặn xem diễn.”

Đào thị nói: “Chu thị không hay ho ta có gì vui mừng, nàng tốt xấu còn hiểu được chút nhân tình thế thái, La thị kia từ trước đến nay không phải người tốt, nàng không hay ho ta còn cao hứng hơn.”

Bỗng nha hoàn Xuân Nha bên cạnh cười nói: “Thiết ma ma, nhìn người mặt mày hớn hở, có chuyện gì tốt sao?”

Thiết Hòe cười nói: “Là Tứ tiểu thư bảo ta hỏi thăm một việc, đã làm xong, ta tới để báo tin với nàng.”

Xuân Nha nói: “Không đúng lúc rồi, tiểu thư vừa mang theo Miêu Nha cùng đến Thanh Lương tự.“

Thiết Hòe liền mắng: “Miêu Nha này thật không biết tốt xấu, thời tiết như vậy cũng dám xui khiến tiểu thư xuất môn, xem nàng trở về ta phải thu thập nàng một chút. Phu nhân có ở đây không, ta muốn hành lễ vấn an với người, hỏi xem người có muốn buổi tối ăn lẩu không?”

Đào thị liền hướng Cung ma ma nâng cằm, Cung ma ma đứng dậy vén mành, cười nói: “Thật là, phu nhân không ở trong phòng thì đi đâu? Còn không nhanh tiến vào?”

Hai người là tỷ muội năm đó, tất nhiên nói chuyện khá thân mật. Thiết Hòe liền cười hì hì đi đến, hành lễ vấn an, lại y theo phân phó của Đào thị ngồi xuống bên cạnh chậu than.

Đào thị nói: “Ngươi thay Tứ tiểu thư tìm hiểu chuyện gì?”

Thiết Hòe liền đem việc Lâm Cẩn Dung nhờ làm nhất nhất nói ra: “Ai nha nha, vốn nghĩ rằng vùng đất bị nhiễm phèn kia là bỏ hoang, ai ngờ thế nhưng cũng có chủ. Nghe phía bên kia của Bình Châu còn có một phiến đất lớn vô chủ, ngút tầm mắt, ít nhất cũng có mấy chục khoảnh, cũng không hiểu tiểu thư cùng Cữu lão gia đánh cược cái gì.“

Đào thị cùng Cung ma ma liếc mắt nhìn nhau, đều thấy thập phần ngạc nhiên, tiểu nha đầu này muốn làm gì đây?

Vì thế khi Lâm Cẩn Dung mặt đỏ ửng vì đi dưới tuyết về nhà thì chuyện thứ nhất chính là bị Đào thị chộp tới khảo vấn, hỏi thăm vùng đất bị nhiễm phèn kia để làm gì? Cùng Đào Thuấn Khâm đánh cược cái gì.

Lâm Cẩn Dung vốn đang suy nghĩ nên như thế nào mới có thể bàn với Đào thị, giờ phút này thấy Đào thị bộ dáng hứng thú, vì vậy đánh xà tùy côn (Xem xét thời cơ, thuận theo tình thế mà có những hàng động đúng đắn, khôn ngoan để đạt được mục đích), thăm dò Đào thị: “Cữu phụ nói cho con biết, đừng nhìn miếng đất kia hiện tại không đáng giá, sau mùa mưa chính là ruộng tốt, ta đã nói, một khi đã như vậy, vì sao không mua luôn để sinh lời? Cữu phụ nói, kia không dễ dàng a, nhờ nước mưa nước sông, còn phải khai hoang, tốn công sức của cả một thế lực lớn mới thành, con đã nghĩ, phiến đất kia nằm ngay cạnh sông, thiên hà thủy rất dễ dàng xuất hiện, chỉ cần bỏ ra chút tiền công tiền cơm khiến người khai hoang là được, ai nói không thể thành? Hắn chê cười con, con không phục, chúng ta liền đánh cược. Vì vậy con tìm cách mua phiến đất kia, ngày sau trở thành ruộng tốt nhìn xem hắn nói như thế nào.“

Đào thị cau mày nhìn nàng trong chốc lát, đột nhiên nhìn đám người Cung ma ma và Xuân Nha nở nụ cười: “Nói như vậy, Tứ tiểu thư là muốn bản thân xây dựng gia nghiệp chăng?”

Đám người Cung ma ma và Xuân Nha đều che miệng nở nụ cười, trong phòng mọi người đều cảm thấy Tứ tiểu thư thật trẻ con. Ai cũng biết, Đào Thuấn Khâm là người rất khôn khéo, hắn nói không được, vậy nhất định không thể được. Đào thị còn nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Cẩn Dung cười: “A Dung cho dù muốn vì nương tiết kiệm tiền, cũng không cần phải như vậy, nương nên vì con chuẩn bị ruộng tốt thượng đẳng, mà không phải loại đất mặn bị người nghe thấy cười rụng cả hàm này.”

Lâm Cẩn Dung đột nhiên rất tức giận, cảm giác tức giận không phải bởi vì bị mấy người Đào thị có thiện ý cười nhạo, mà là đối với chính nàng tức giận, rõ ràng biết rất nhiều, rõ ràng nhìn thấy rất nhiều cơ hội, nhưng nàng không có cách nào thuận lợi để thực hiện! Không có cách nào khiến thân nhân nghe theo nàng cùng nhau phát tài! Chuyện lần trước là vắt hết óc mới miễn cưỡng cắn được một miếng nhỏ, chẳng lẽ lần này còn bảo nàng trơ mắt nhìn cơ hội này bay mất khỏi tầm mắt, rồi nàng lại chỉ có thể thở dài buông xuôi?

Không! Tình huống bị động này không thể cứ tiếp tục như vậy, nàng muốn chuyển biến hình tượng tiểu hài tử của mình, mới có thể càng nắm bắt được nhiều cơ hội hơn. Lâm Cẩn Dung rất nhanh thu liễm tâm tình, nghiêm túc nhìn Đào thị: “Nếu đã có phương pháp, vì sao chúng ta lại không thể thành công? Chẳng lẽ mọi người ở Bình Châu đều là kẻ ngốc sao? Sao lại không công buông tha cho phiến đất có thể trở thành ruộng tốt này? Nương, dù cho các người đều chê cười ta, ta vẫn muốn mua phiến đất này, tương lai sẽ cho các người xem.“

“A? Thật đúng là khí thế đánh bạc nha?” Đào thị cảm thấy hứng thú, hi hi ha ha cười rộ lên: “Như vậy A Dung nói cho ta nghe một chút, con định mua phiến đất này thế nào? Con có biết nếu muốn mua cần phải làm gì hay không? Phiến đất này giá trị bao nhiêu? Tiền của con lấy từ đâu?”

Thốt ra lời này, tất cả mọi người mỉm cười nhìn Lâm Cẩn Dung, xem Tứ tiểu thư gần đây càng ngày càng lộ vẻ tiểu đại nhân, lão khí hoành thu (cách nói chuyện, khí chất giống như người già) rốt cuộc sẽ trả lời như thế nào.

Lâm Cẩn Dung mặt nghiêm túc nói: “Con biết được cần phải tìm người trung gian, tìm người bảo lãnh, còn phải viết khế thư, đến quan phủ lập hồ sơ. Về phần giá trị bao nhiêu, nếu thật sự muốn mua thì cứ thỉnh người đi hỏi chẳng phải sẽ biết? Chào giá thế nào thì cứ thế mà thương lượng, dù sao muốn mua cũng phải có lời mới mua, cũng không thể ấn định theo giá ruộng tốt cho con được. Tiền của con lấy từ đâu đây?” Nàng giương mắt nhìn Đào thị, trên mặt đột nhiên lộ ra tươi cười nịnh nọt đến cực điểm: “Nương, là từ sinh nhật của con! Người lần trước đã nói sẽ đặt cho con một bộ trang sức vàng bạc mới tinh.”

Đào thị ngẩn ra, lập tức “Xì” một tiếng bật cười, chỉ vào Lâm Cẩn Dung nói: “Các ngươi nhìn đi, hóa ra chủ ý đánh vào ta a.”

Lâm Cẩn Dung [không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng], lưu loát ngồi xuống bên cạnh Đào thị, gắt gao cầm lấy cánh tay nàng dùng sức nói: “Con không cần những thứ kia, nương mua khối đất này cho con được không?”

Đào thị chỉ cười mà không nói, nếu mua phiến đất này sẽ tương đương với lãng phí, nếu nuông chiều để hài tử vui đùa, dùng vàng bạc ném qua cửa sổ như vậy thật sự không phù hợp với quan niệm của nàng.

Lâm Cẩn Dung đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, cũng không nổi giận, ngồi thẳng thân mình, dùng ngữ khí kiên định từ trước tới nay chưa từng có nghiêm túc nói: “Con sẽ tự mình lấy tiền mua, nương có thể giúp con không?” Nàng không có hộ tịch độc lập, cho dù tìm mua phiến đất này, cũng phải dùng danh nghĩa của Đào thị mới được.

Đào thị nhíu mày nhìn tiểu nữ nhi.

Lâm Cẩn Dung ánh mắt trong suốt nhìn thẳng Đào thị, khuôn mặt nhỏ nhắn trong trắng lộ hồng không hề có nửa điểm nói giỡn cùng thoái nhượng, thậm chí ngay cả vẻ hờn dỗi vừa rồi cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Nếu có thần sắc gì, chỉ còn kiên định cùng quyết tâm.

Đào thị đột nhiên nhớ tới, mình gần đây dường như cực hiếm nhìn thấy nữ nhi nũng nịu rơi lệ, luôn là nàng mỗi ngày giám sát mình uống thuốc đúng giờ, còn cứng rắn lôi kéo mình ra ngoài đi lại phơi nắng, lại thay mình gánh vác rất nhiều việc vặt trong thôn trang, tuy rằng Cung ma ma nói nàng mỗi khi làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ một lúc mới có thể ra lệnh, nhưng nàng cuối cùng vẫn làm rất tốt, không có nửa điểm tính tình trẻ con.

Thân thể của nàng từ khi nào đã biến hóa rõ ràng, giống như theo lời của Lâm Cẩn Âm, hay Cung ma ma, nàng như trước trầm mặc im lặng, nhưng sự thông minh cùng bình tĩnh của nàng đã được bộc lộ hoàn toàn sau một loạt sự kiện ngày thọ yến đó.

Nàng có chủ kiến, chỉ là vẻ ngoài mềm mại nhu thuận mà thôi.

Không thể không nói, sự thay đổi này đúng là khiến mình đồng ý để nàng tự do ra vào thôn trang, đến Thanh Lương tự dâng hương ngâm suối nước nóng chỉ là một nguyên nhân trong đó. Bởi vì từ lúc nào, chính mình cũng đã tin nàng sẽ không khiến mình gặp thêm phiền toái. Ý thức được điểm này, Đào thị mệt mỏi xoa xoa cái trán, hướng đám người Cung ma ma khoát tay: “Các ngươi đều lui ra.”

Sau khi cửa được đóng lại, Lâm Cẩn Dung toàn thân cơ bắp cùng thần kinh đều trở nên căng thẳng, mở to đôi mắt, nàng biết kế tiếp sẽ là một sự đánh giá trọng yếu, nàng đã đả động được Đào thị, có thể tranh thủ cơ hội này, nhưng có thể hoàn toàn thuyết phục Đào thị hay không, phải xem bước kế tiếp nàng biểu hiện như thế nào.

Đào thị nói: “Đồ cưới của ta có hạn, muốn lưu lại lúc cần thiết, một văn tiền cũng không muốn lãng phí.”

Lâm Cẩn Dung trầm mặc hồi lâu, đột nhiên cười: “Nương, nếu con nói ban đêm nằm mộng, mộng kia lóe ngân quang, bên trong có vàng bạc, người nhất định sẽ nói con là kẻ ngốc, nhận định con chỉ một lòng muốn phát tài, là một tiểu hài tử hiểu thắng vì đánh cược với cữu phụ. Trên thực tế, con không phải như vậy. Con biết nương muốn lưu lại đồ cưới để dùng lúc cần thiết, mà phiến đất này sẽ không tốn bao nhiêu tiền, cho nên con quyết định bớt ăn, dùng tiền tiêu vặt hàng tháng cùng quần áo trang sức của con để mua.”

Nàng giương mắt nhìn Đào thị: “Mặc kệ nương cho con bao nhiêu, con đều phải có bản lĩnh giữ được, có bản lĩnh khiến nó tăng lên, bằng không núi vàng núi bạc cũng sẽ có một ngày hết sạch. Trải qua nhiều sự việc vừa rồi, nương hẳn biết, con đã trưởng thành, đúng là thời điểm học tập bản lĩnh, mà phiến đất này, chính là cơ hội để con luyện tập, con nhất định sẽ biến nó trở thành ruộng tốt!“

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.