Lâm Cẩn Dung nhíu mày tiếp lời Cung ma ma: “Ai mà
không sợ phiền toái? Hành thiện tích đức nếu dễ làm như vậy, trên đời này tất
cả đều là người lương thiện rồi. Dù thế nào, chính là có thể so sánh với mười
lần dát vàng tượng Phật. Lời nói không cần khách khí, nhà chúng ta nuôi dưỡng
nhiều nhân khẩu như vậy, cũng chỉ là thêm một người, vì sao không được?”
Đào thị trầm giọng nói: “Về sau thế nào thì tính sau.”
Cung ma ma hiểu tính tình của nàng, biết việc đã được
quyết định, không khỏi khe khẽ thở dài, chuyển hướng đi lên bậc thang của Lâm
Xương gia, dùng sức gõ cửa: “Mở cửa! Mở cửa!”
Hồi lâu, đại môn đang đóng chặt mới chậm rãi mở ra,
lão nhân trông cửa cùng Lâm Xương lão gia tay cầm lồng đèn, thăm dò nhìn ra
ngoài.
Đào thị nắm chặt tay Lâm Cẩn Dung, trấn định nói: “Đại
bá, ta vừa rồi đã quên một việc.”
Lâm Xương lão gia vẻ mặt kinh ngạc, hơi hơi có chút
bất an nói: “Tam đệ muội, sao vậy?”
Đào thị nghiêm túc nói: “Đại tẩu vừa đi, nói vậy các
ngươi cũng không có vú nuôi, nhà của ta có vú già chắc tay. Không bằng để Tam
chất nhi bế nàng đi theo ta, thứ nhất hài tử sẽ không bị đói, thứ nhì sẽ giúp
các ngươi chuẩn bị việc hậu sự cho chu đáo, không phải tốn tâm tư an ủi chiếu
cố hai hài tử này.”
Trong mắt Lâm Xương lão gia hiện lên một tia phức tạp,
đang muốn mở miệng uyển chuyển chối từ, chợt nghe Lâm Cẩn Dung thanh thúy nói:
“Tộc bá, người đừng chối từ, nói khách khí cái gì phiền toái không phiền toái
linh tinh. Tổ phụ từng công đạo, chúng ta là tộc nhân, dù thế nào cũng phải
giúp đỡ lẫn nhau.”
Nghe thấy Lâm Cẩn Dung nhắc đến chỗ dựa lớn nhất là
Lâm lão thái gia, Lâm Xương lão gia ánh mắt vụt sáng, trầm giọng nói: “Ý tốt
của các ngươi ta nhận, nhưng hai hài tử này còn phải vì mẫu thân chịu tang……”
“Ngày mai ta sẽ đưa bọn họ trở lại! Về phần tối nay,
một người thần chí không rõ, một đứa gầy yếu không chịu nổi, cần phải được
chiếu cố. Chăm sóc hài tử cũng khá vất vả, tình huống bây giờ các ngươi có thể
làm sao? Ta thấy nhà ngươi chỉ có một mình Đại chất tức có thể làm được, nhưng
nàng kế tiếp phải lo rất nhiều việc, ngươi lúc trước còn không sợ phiền toái
ta, lúc này tại sao lại khách khí như vậy? Hay là sợ ta đoạt con ngươi nha? Có
phải xa xôi ngàn dặm gì đâu?” Đào thị một khi đã quyết định làm gì, khí thế
cũng rất mạnh mẽ, căn bản không cho Lâm Xương lão gia cơ hội cự tuyệt, trực
tiếp cầm tay Lâm Cẩn Dung, ra lệnh Cung ma ma cùng Xuân Nha: “Đi, đem Tam thiếu
gia cùng tiểu thư đưa đến đây.”
Lâm Xương nghe thấy Đào thị không phân rõ phải trái,
vốn nghe đồn vị Tam phu nhân này tính tình táo bạo, không khỏi thở dài một
tiếng, cúi lưng, dẫn đám người Đào thị đi: “Đại ân của quý phủ, ta sẽ không
quên, nhưng mà……”
Đào thị thản nhiên đánh gãy lời của hắn: “Các ngươi ở
đây không quen biết ai, nghĩ đến muốn làm tang sự cũng không dễ dàng, tối nay
ta sẽ bảo Thiết Hòe ở lại đây hỗ trợ, ngày mai lại phái vài người tới giúp đỡ.
Ngươi cẩn thận nghĩ lại, trong tộc có người nào muốn thông tri, ta phái người
đi nói giúp ngươi. Hậu sự dù sao cũng phải làm thỏa đáng, về sau các ngươi mới
có thể ngẩng mặt làm người.”
Phong tục của Triều Đại, hôn nhân luận tài, hậu táng
chu toàn. Trong cuộc sống xem trọng nhất chính là hai chuyện này, việc vui hay
tang sự nếu không thể chu đáo, sẽ khiến người xem thường. Vì vậy, phải cứng rắn
nhắc tới mặt mũi mới được. Lâm Xương lão gia lại là một tiếng thở dài, hướng
Đào thị hành lễ, thấp giọng phân phó nhi tử thứ hai đứng ở cửa: “Đem Tam đệ
cùng muội muội ra đây, Tam thẩm nương muốn đón bọn họ về ở lại một đêm.”
Lâm Nhị thiếu gia rõ ràng thập phần không vui, nhíu
chặt mày, hộc hộc muốn mở miệng nói, Lâm Xương lão gia lại lạnh mặt trầm giọng
quát: “Nhanh đi!”
Lâm Nhị thiếu gia cắn chặt răng, chán ghét nhìn Đào
thị cùng Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, mặt âm trầm đi vào bên trong.
Lâm Cẩn Dung cầm tay Đào thị, vụng trộm hướng nàng
dựng thẳng lên một ngón tay cái, trong mắt tất cả đều là sùng kính.
Đào thị ngẩn ra, lập tức không tiếng động nhếch lên
khóe môi. Nàng ngay cả Lâm lão thái thái cũng dám trêu vào, Lâm Xương gia này
tính là gì? Nhà này từ phía nam trốn tới đây tìm thân hữu nương tựa, cắm rễ
không xong, nếu không dựa vào Lâm lão thái gia trong tộc, thì về sau sẽ thế
nào, cũng không có ai dám không tôn trọng trưởng bối, đặc biệt là Lâm gia có
địa vị trong tộc. Trừ phi nhà hắn về sau không muốn gặp người nữa.
Không được bao lâu, thiếu niên mặc quần áo trắng khóe
miệng hơi rỉ máu, trong lòng gắt gao ôm tiểu oa nhi, có chút tập tễnh xuất hiện
ở hành lang. Ánh mắt hắn thản nhiên đảo qua gương mặt mọi người, cuối cùng dừng
lại trên người Đào thị cùng Lâm Cẩn Dung, băn khoăn vài lần, nặng nề mà quỳ
xuống.
Lâm Xương lão gia biểu tình nhất thời phá lệ khó coi.
Đào thị thở dài, tiến lên nâng thiếu niên quật cường
này dậy, ôn nhu nói: “Đi đi, muội tử của ngươi đã sớm đói meo rồi……”
Thiếu niên kia đứng dậy, cũng không quay đầu lại theo
đám người Đào thị ra đại môn.
“Tam Lang!” Lâm Xương lão gia từ sau đuổi theo, thấp
giọng nói: “Ngươi phải chú ý, đừng để Tam thẩm nương cùng Tứ muội muội thêm
phiền toái…… Ta……”
Lâm Tam lang giống như căn bản chưa từng nghe thấy,
cước bộ không hề ngừng nghỉ, đi đến trước xe ngựa mới dừng lại. Cung ma ma tiếp
nhận oa nhi trong lòng hắn, hắn cũng không nói gì, chỉ nghiêng người tránh né,
gắt gao ôm không buông tay.
Đào thị nhìn oa nhi trong lòng hắn, cũng có thể lý
giải tâm tình của hắn, than nhẹ một hơi: “Ngươi cùng Thủy lão tiên sinh ngồi xe
ngựa phía sau đi.”
Lâm Tam lang đối với nàng biểu hiện tôn trọng, hơi hơi
khom người, khàn khàn cổ họng nói: “Tam phu nhân, đại ân đại đức không lời nào
cảm tạ hết được.”
“Ngươi tên là gì?” Đào thị nghe hắn xưng hô gọi mình
là Tam phu nhân, mà cũng không giống như người nhà hắn gọi mình là thẩm, còn có
chút tán thưởng hài tử này. Mấy người Lâm Xương gia muốn làm thân, nhưng thật
ra cũng không thân thiết bao nhiêu, thái độ của hắn như vậy, cũng cho thấy
không tự coi hai người là thân tộc mà có quan hệ thân thiết, mà là chân chính
nhớ ân tình.
“Lâm Thế Toàn.”
Đào thị nói: “Ngươi không cần cảm tạ ta, muốn tạ liền
tạ Tứ muội muội của ngươi, nói thật, ta vốn sợ chọc phiền toái, là nàng đau khổ
cầu xin ta.” Thốt ra lời này, Cung ma ma liền hướng nàng chớp mắt, ý tứ là, nói
Lâm Cẩn Dung vì hắn cầu tình cũng đành thôi, vì sao còn nói sợ chọc phiền toái?
Chẳng phải là nửa điểm nhân tình cũng không còn gì sao?
Đào thị không để ý lên xe, cũng không nói lời nào.
Cung ma ma theo bản năng đánh giá vẻ mặt Lâm Thế Toàn,
nhưng không hề nhận ra trên mặt Lâm Thế Toàn có dấu vết gì tỏ vẻ tức giận hay
mất hứng, hắn chỉ giương mắt nghiêm túc nhìn Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung đang ngồi trên xe ngựa nương theo ánh đèn
cẩn thận đánh giá vị tộc huynh này của mình — ước chừng mười bốn mười lăm tuổi,
mũi cao, trên môi có một tầng lông tơ xanh nhạt, ánh mắt không giống Lâm Xương
phụ tử dài nhỏ, mà là một đôi mắt hạnh, bộ dạng cũng đứng đắn khỏe mạnh……
Hai người ánh mắt chạm phải, Lâm Thế Toàn cúi mắt,
chuẩn bị hành lễ trước Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung nghiêng người né: “Tam ca
trước lên xe đi, chuyện gì trở về nói sau.”
Lâm Thế Toàn cúi hạ lông mi, ôm hài tử trong lòng,
xoay người lên xe.
Một đường không ai nói chuyện.
Trở về thôn trang Đào thị đã mỏi mệt không chịu nổi,
lúc xuống xe toàn thân đau nhức cơ hồ bất động, lại còn phải cố an bài huynh
muội Lâm Thế Toàn. Lâm Cẩn Dung vội đẩy nàng đi vào: “Nương nhanh đi nghỉ ngơi,
mọi việc đều giao cho con.”
Đào thị chần chờ nói: “Con có thể sao?”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Không phải còn có Cung ma ma
sao?” Lập tức trở lại đâu vào đấy chỉ huy mọi người: “Đi thu dọn Tây viện, đun
nóng sữa dê, rồi bảo phòng bếp làm vài món ăn nhẹ đem tới đây.” Sau đó đưa tay
đến trước mặt Lâm Thế Toàn: “Tam ca, ngươi giao muội muội cho chúng ta đi.
Ngươi nếu không yên tâm, thì cứ ở một bên nhìn.”
Lâm Thế Toàn ngoan ngoãn giao ra đứa nhỏ, nhưng không
đưa cho Cung ma ma, mà là đưa cho Lâm Cẩn Dung.
Đào thị thấy thế, có vài phần vui mừng, công đạo Cung
ma ma vài câu, rồi yên tâm đi nghỉ ngơi.
Lâm Cẩn Dung nhìn qua, hài tử kia căn bản không biết
đã xảy ra chuyện gì, đang ngủ ngoan, khuôn mặt nhỏ nhắn bất quá chỉ lớn bằng
một bàn tay, lông mày thưa thớt gắt gao nhíu lại. Hài tử đáng thương, Lâm Cẩn
Dung thở dài, ý bảo Lâm Thế Toàn cùng nàng đến đông viện: “Ủy khuất Tam ca tạm
thời trước tiên chờ ở phòng ta cho ấm người.”
Lâm Thế Toàn chần chờ một chút, cúi đầu đi theo.
Mới bước vào, Miêu Nha cùng Quế Viên liền đi ra: “Tiểu
thư đã trở lại……”
“Suỵt……” Lâm Cẩn Dung chỉ chỉ hài tử trong lòng, ý bảo
hai người chớ có lên tiếng.
Quế Viên kinh ngạc vạn phần, trầm mặc cẩn thận đánh
giá Lâm Thế Toàn, Miêu Nha cũng hô lên một tiếng: “Di, này không phải Lâm Xương
Tam thiếu gia sao? Sao ngươi lại ở đây? Đây là……”
Lệ Chi trừng nàng liếc mắt một cái, Miêu Nha nhanh
chóng phản ứng kịp, lập tức che miệng lại. Lâm Thế Toàn môi run run vài cái,
rốt cuộc nhịn xuống, không rơi lệ, chỉ thấp giọng nói:“ Nương ta vừa mất.”
Miêu Nha sợ tới mức không dám nói lời nào, nhìn hài tử
trong lòng Lâm Cẩn Dung, lại nhìn Lâm Thế Toàn, chui vào sau lưng Quế Viên.
Lâm Thế Toàn cũng không nói lời nào, tiếp tục đi theo
Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung im lặng bàng quan nhìn, đối với vị tộc
huynh này ấn tượng khá tốt. Dám đánh bạo phản kháng phụ huynh cứu thân muội,
đến nơi đây còn có thể nhịn xuống bi thống nói rõ nguyên do sự việc, không hề
thất thố khóc thành tiếng đến, tuổi tuy rằng chưa lớn, lại hiểu sự biết lễ.
Sữa dê rất nhanh được đưa đến, Cung ma ma tự tay cho
tiểu hài tử uống sữa dê. Nhìn thấy muội tử được ăn no xong ngủ, Lâm Thế Toàn
thở dài nhẹ nhõm một hơi, mồm to ăn sạch đồ phòng bếp nấu đem đến, lập tức đứng
dậy đối với Lâm Cẩn Dung vái thật dài: “Tứ tiểu thư, theo lý thuyết, các ngươi
đã cứu tánh mạng muội tử của ta, ta nên thấy đủ, không nên khiến các người thêm
phiền toái……”
Cung ma ma vừa nghe lời này có rơi xuống a, hài tử này
là thừa dịp Đào thị không ở đây, muốn khiến cho Tứ tiểu thư mềm lòng, vì thế
chạy nhanh hướng Lâm Cẩn Dung liều mạng nháy mắt, ý tứ là mặc kệ Lâm Thế Toàn
nói cái gì, đều không cần đáp ứng vội.
Lâm Cẩn Dung không để ý Cung ma ma, tiếp tục nghe Lâm
Thế Toàn nói chuyện: “Nhưng hôm nay chúng ta sợ không thể trở về được, đành da
mặt dày ở lại nhờ quý phủ. Ta thân không có gì quý giá, không thể nuôi dưỡng
muội tử, nhưng cũng không thể để các ngươi không công nuôi sống nàng cùng ta,
ta……” Hắn trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Ta nguyện ý giúp việc cho các
ngươi. Ta biết chữ biết tính toán, bất quá cũng có vài việc ta có thể làm.”