Lâm Cẩn Dung ra vẻ khẩn trương nói: “Ta đang muốn cùng
nương nói chuyện này. Khối linh bích thạch màu đen mà Tổ phụ yêu thích phần nền
bị hỏng, Lục Ngũ ca vừa dựa nhẹ vào, đã rơi xuống ao sen. May mắn không có ai
bị thương, bằng không sẽ rất nghiêm trọng. Ca ca sợ bị trách phạt, muốn nhảy
vào ao sen nhấc tảng đá lên, ta nghĩ, nước ao mùa thu rất lạnh, hôm nay lại là
ngày thọ yến, sợ hắn sẽ xảy ra điều gì không tốt, cho nên liền ngăn cản.”
Câu nói đầu tiên của nàng đã chỉ ra ba vấn đề, thứ
nhất là phần nền của khối linh bích thạch kia đã bị hỏng; thứ hai là do Lục
Luân đẩy xuống; thứ ba là Lâm Diệc Chi nếu xảy ra điều không may, cũng là trút
lên người Đào thị. Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu đều đang chờ xem Tam phòng hốt hoảng
mà chê cười. Lâm Cẩn Dung mới nói xong, chỉ thấy Ngô thị mang theo vài phần
ngạc nhiên đánh giá lại mình một lần nữa, liền ngây thơ hướng Ngô thị tươi
cười, được Ngô thị nhìn bằng ánh mắt tán thưởng.
Đào thị nghe một chút liền hiểu, khe khẽ thở dài: “Lại
là nghiệp chướng này gây nên, ta đành phải bao che cho hắn thôi. Được rồi, Cung
ma ma, ngươi sai vài người giúp nhấc tảng đá lên, chuẩn bị cho chu đáo cẩn
thận, không cho phép xảy ra sai lầm!” Nói là nói như thế, trong lòng nàng thật
sự vẫn không cam lòng.
“Vâng, phu nhân.” Cung ma ma cúi hạ thân đáp rồi xoay
người, vội ra bên ngoài làm việc.
Xuân Nha cười nhắc nhở Đào thị: “Phu nhân, nghe nói
lão thái thái bên kia đã chuẩn bị sắp xong, bây giờ có nên quá đó luôn không?”
Đào thị lên tiếng đáp, một tay cầm tay Ngô thị, một
tay đang muốn bế Lâm Thận Chi, chỉ thấy Lâm Cẩn Dung đã đem Lâm Thận Chi kéo
tới bên cạnh, trong lòng không khỏi một trận khoan khoái, đại nạn không chết
tất có hạnh phúc cuối đời, nữ nhi bị kinh hách lần này vẫn còn quá nhỏ.
Mấy người vừa muốn xuất phát, chỉ thấy Đại nha hoàn Hạ
Diệp trong phòng Đào thị tiến vào nhỏ giọng nói: “Phu nhân, Hoàng di nương đến,
nói là tới thỉnh an Cữu phu nhân.”
Lúc này đến đây? Nàng cũng không hiếm lạ! Không phải
vì nhi tử vô liêm sỉ Lâm Diệc Chi kia sao? Đào thị cau mày đang muốn kêu Hạ
Diệp đi ra ngoài đuổi người, đã bị Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng lôi kéo tay áo, nàng
không khỏi hờn giận nhìn về phía nữ nhi, đã thấy Lâm Cẩn Dung cười nói: “Đây
cũng là một mảnh hiếu tâm của di nương. Nương thành toàn cho nàng đi.” Không
nằm ngoài sở liệu của nàng, Hoàng di nương quả nhiên tới khá nhanh.
Đào thị lại nhìn Ngô thị, Ngô thị mặc dù đang cười,
nhưng biểu tình rõ ràng cũng không tán thành hành vi này của nàng, liền cười
lạnh nói: “Để nàng tiến vào.” Nàng thật muốn nhìn xem con hồ ly này giả bộ gì
đây.
Hoàng di nương dáng người tiêm nhược, mặc áo váy
nguyệt sắc mộc mạc, mang hài uyên ương cúi đầu đi vào, tư thái nhã nhặn, ôn ôn
nhu nhu làm lễ: “Tì thiếp thỉnh an phu nhân, thỉnh an Cữu phu nhân.” Nàng bộ
dạng bất quá chỉ được tính là thanh tú, nếu luận về dung mạo hay xuất thân, nếu
so sánh với Đào thị thật giống như một người ở trên trời một người ở dưới đất
vậy, nhưng nàng đã hầu hạ Lâm Tam gia từ trước, có tình cảm lâu dài, khi tuổi
còn trẻ cũng từng cùng Lâm Tam gia vui chơi nhiều nơi, có chút học hành, vì thế
trong vẻ lả lướt tiêm nhược còn mang theo vài phần khí chất nhã nhặn.
Đào thị vừa thấy tình địch, liền ngập đầy cừu hận,
trong mắt như tóe lửa hoa. Trước mặt khách nhân cùng nữ nhi đành miễn cưỡng
nhịn xuống, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đứng lên đi. Ngươi thân
mình không ổn, không phải đã được miễn quỳ sao? Tam gia nếu biết, sẽ nói ta
không đối tốt với ngươi.” Kỳ thật không thể trách nàng hận Hoàng di nương đến vậy,
hai người đấu qua đấu lại nhiều năm, Lâm Tam gia vô tâm, Đào thị buồn khổ mệt
mỏi, đã sớm đổ mọi hận thù lên người Hoàng di nương.
Bên cạnh mỗi một người đàn bà điêu ngoa hung ác, tất
nhiên luôn có một đóa hoa trắng nhỏ đáng thương hề hề, nhận hết khi dễ. Nhưng
hiếm có là đóa hoa nhỏ Hoàng di nương hôm nay không có tật xấu gió thổi qua
cũng muốn ngã xỉu, mới nói một câu liền rưng rưng nước mắt, mà chỉ bình thường
cười nói: “Nhận được sự quan tâm của phu nhân, sớm đã sai người kê đơn bốc
thuốc cho tì thiếp, tì thiếp đã khỏe hơn nhiều.” Nàng dừng một chút, thập phần
thâm tình nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, hướng Lâm Cẩn Dung lộ ra tươi cười cảm
kích, sau đó thu hồi ánh mắt, nhìn Đào thị, quỳ rạp trên mặt đất dập đầu một
cái thật mạnh: “Phu nhân, đa tạ người. Lúc này Ngũ thiếu gia không thể đến đây,
chút nữa hắn cũng muốn tới dập đầu tạ ơn người.”
Cũng chính vì chuyện vừa rồi, Hoàng di nương tư thái
mặc dù từ trước đến nay luôn cúi hạ, nhưng cũng chỉ là giả bộ mà thôi, hành lễ
thật sự như vậy, cũng là lần phá lệ đầu tiên. Nhưng bất luận nàng có vài phần
thực sự cảm kích trong lòng, trong chuyện này có liên quan nhiều người, phải
nhờ Đào thị ở trước mặt lão thái gia phân trần rõ ràng, Lâm Diệc Chi mới xem
như hoàn toàn thoát khỏi liên quan. Lâm Cẩn Dung âm thầm thở dài một tiếng,
nhìn xem Hoàng di nương người ta, nhẹ nhàng nhấc tay nhấc chân, chuyện rắc rối
đã giải quyết được ba phần, nương của mình sao có thể là đối thủ của nàng! Lão
nương luôn thua, không phải không có nguyên nhân.
Với hiểu biết của Lâm Cẩn Dung về Đào thị, Đào thị tất
nhiên sẽ không kiên nhẫn cùng Hoàng di nương lá mặt lá trái, lời hay cũng muốn
nói thành câu khó nghe, mười phần nhân tình cuối cùng không dư thừa nửa phần,
còn tự dưng tăng thêm vài phần oán hận. Mà việc nàng phải làm, chính là ngăn
trở không để Đào thị nói ra lời châm chọc, trong lòng suy nghĩ một hồi, không
tất yếu lúc nào cũng phải biểu lộ chân thật với người khác – bản thân không
phải do không biết giả bộ, cho nên về sau mới thảm như thế hay sao?
Lâm Cẩn Dung đang cân nhắc, chợt nghe Đào thị lạnh như
băng nói: “Không cần, ngươi đi nói cho Ngũ thiếu gia biết, bảo hắn nên tự quản
bản thân, giúp ta vốn đang an nhàn không phải lo chuyện thì mọi sự sẽ đại cát!
Bằng không, nếu có bản sự gây rắc rối thì phải có bản lĩnh tự đi thu thập, đừng
liên lụy người khác!” Cũng vì câu nói kia của Hoàng di nương về việc Ngũ thiếu
gia không đến được mà kích thích nàng, vì sao không đến, không phải là được Lâm
Tam gia dẫn đi tiếp khách sao? Bất quá chỉ là con vợ kế, cũng đáng sao?!
Lâm Cẩn Dung ngăn trở không kịp, chỉ đành cùng Ngô thị
đối diện cười khổ, cái gọi là giang sơn dễ đổi, nàng muốn chỉ trong nháy mắt
thay đổi hành vi của Đào thị là quá khó khăn, cũng quá không phù hợp với thực
tế.
Hoàng di nương cũng đã sớm quen với tính nết này của
Đào thị, mặc dù bị đâm thọc vài câu không chút lưu tình, sắc mặt vẫn không hề
thay đổi, chỉ biết vâng lời nhẹ nhàng nói: “Phu nhân nói đúng. Chút nữa tỳ
thiếp sẽ bảo Ngũ thiếu gia tới đây nghe phu nhân dạy bảo.”
Đào thị lại càng thêm tức giận. Lúc trước nàng vào cửa
ba năm sau mới sinh Lâm Cẩn Âm, tiếp theo lại là hai năm không chút tin tức, vì
vậy dưới sự bất đắc dĩ đành để Hoàng di nương được nâng phòng, Hoàng di nương
mệnh thật tốt, lập tức có động tĩnh, lại sinh ra tiểu nam hài. Thời điểm Lâm Diệc
Chi vừa sinh ra, ý tứ của Lâm Tam gia là hy vọng nàng có thể tốn chút tâm tư tự
mình giáo dưỡng, nhưng nàng chậm chạp vô tâm, lại không thể sinh nhi tử, cũng
sợ bị bọn họ âm mưu tính kế, đem con vợ kế dưỡng thành trưởng tử, liền sống
chết không chịu đáp ứng, lấy cớ không đành lòng để mẫu tử chia lìa, để Hoàng di
nương tự mình giáo dưỡng.
Tiếp theo nàng quả nhiên hoài thai Lâm Cẩn Dung, lúc
đó không biết là nam hay nữ, Lâm Tam gia cũng không nhắc tới nữa, thế nào lúc
bắt mạch lại là một nữ nhi. Nàng không phục, cắn răng sinh hạ, không nề hà mệnh
mình không tốt, từ từ lại qua bảy năm, sau khi nàng vào cửa mười bốn năm rốt
cục mới sinh ra Lâm Thận Chi. Trong khoảng thời gian đó, mẫu tử Hoàng di nương
luôn gắt gao bám chặt Lâm Tam gia, tuy cũng không đến mức sủng thiếp diệt thê,
nhưng luôn được bao hộ che chở.
Sự việc qua đi nàng bị người ta sau lưng cười nhạo,
lại nhìn thấy cách các phu nhân xử lý loại sự tình này, lúc này mới nghĩ ra,
nàng vốn nên đáp ứng giáo dưỡng hài tử đó, về sau vô luận thế nào gắt gao cắn
chặt không buông là được, trong tay cũng có nhược điểm để trị Hoàng di nương,
hài tử này nàng muốn giáo dưỡng như thế nào còn chưa đến lượt nàng ta xen vào!
Đáng tiếc trên đời không có chuyện quay lại quá khứ, nàng dù hối hận đến mức
nào cũng không được, mắt thấy bọn họ càng ngày càng an toàn lớn mạnh, nàng lại
càng bất lực, thật sự là tức chết người đi được!
Đào thị một khi tức giận, liền mặc kệ mọi thứ, chỉ lo
phụng phịu không nói lời nào. Lâm Cẩn Dung vội kéo kéo tay áo nàng, hướng Ngô
thị bĩu môi, Đào thị mới hầm hừ nói: “Đứng lên đi.”
Hoàng di nương lại biết vâng lời đứng lên, thâm tình
ngóng nhìn Lâm Cẩn Dung, nhìn ngắm khiến Lâm Cẩn Dung toàn thân nổi cả da gà.
Đừng nhìn ta, ta không phải Lâm Tam gia, chịu không nổi ánh mắt long lanh này
của ngươi a, Lâm Cẩn Dung giương mặt cười nói: “Cũng đã đến giờ rồi, chúng ta
cũng nên tới chỗ của lão thái thái, di nương có đi cùng không?”
Thân phận của Hoàng di nương có đến đó bất quá cũng
chỉ giống như nha hoàn đứng hầu hạ Đào thị, lúc trước Hoàng di nương rất thích
đến tham dự những dịp như thế này, bị Đào thị trước mặt mọi người thu thập hai
lần, Lâm Tam gia yêu thương “Nhi tử độc nhất” Lâm Diệc Chi, đau lòng sủng
thiếp, liền cùng Đào thị đạt thành hiệp nghị, không cần Hoàng di nương đến
những trường hợp như vậy. Nhiều năm qua đã quen, Lâm Cẩn Dung nghĩ đến, Hoàng
di nương cũng chỉ tới đây biểu lộ thái độ, hơn phân nửa cũng sẽ không đi theo,
vì vậy mới có câu hỏi đãi bôi này.
Thế nhưng lại nghe Hoàng di nương cười nói: “Tì thiếp
đã lâu không hầu hạ phu nhân, hôm trước Tam gia vừa răn dạy tì thiếp, phu nhân
tấm lòng bao dung, là tì thiếp không có quy củ không biết nặng nhẹ.” Dĩ nhiên
là ý tứ muốn đi theo hầu hạ Đào thị.
Đào thị và Lâm Cẩn Dung suy nghĩ giống nhau, nghĩ đến
nàng sẽ không đi, nghe lời nàng vừa nói, đầu tiên là ngẩn người, sau đó lập tức
cười lạnh: “Tùy ngươi, nhưng ngươi nếu thân thể không ổn, thì nhanh trở về nằm
nghỉ, đừng khiến người khác nghĩ rằng ta lại hà khắc với ngươi.” Nàng hung hăng
cắn răng nói ra một chữ “Lại” kia, không phải vì lo lắng nàng ta vẻ ngoài trong
lòng lá mặt lá trái, ở sau lưng cùng Lâm Diệc Chi nói bậy hay sao? Đào Thái
Linh nàng cũng không dễ bị bắt nạt như vậy, chưa bao giờ chấp nhận để sự tình
này xảy ra!
“Phu nhân!” Hoàng di nương trừng mắt nhìn, bên môi lại
nở một nụ cười ôn nhu, chậm thanh tế khí nói: “Mọi người đều nói phu nhân tính
tình không tốt, nhưng tì thiếp cũng biết được phu nhân tấm lòng bao dung. Chỗ
tốt của phu nhân tì thiếp đều ghi tạc trong lòng, tì thiếp, là thật tâm thật
lòng muốn hầu hạ phu nhân.” Bỏ qua tính xấu của Đào thị, mẫu tử Đào thị hôm nay
giúp Lâm Diệc Chi che giấu, nàng sẽ trước mặt Đại phòng, Nhị phòng cùng khách
nhân nịnh hót Đào thị.
Đào thị từ nhỏ ngông nghênh, cũng không muốn chịu thua
trước mặt người khác, vừa vặn chính là người ăn mềm không ăn cứng. Hoàng di
nương như kẹo mềm, đưa lên bịt miệng nàng, nàng cũng không biết phải nói gì,
trừng mắt nhìn, hờn dỗi dắt Ngô thị hùng hổ đi ra.
Lâm Cẩn Dung bế Lâm Thận Chi mũm mĩm cố ý đi chậm phía
sau.
Hoàng di nương nửa điểm cũng không để ý bản thân không
được người ta yêu thích mà lui xuống, bảo trì vẻ ngoài, cười tủm tỉm cùng Lâm
Cẩn Dung nói chuyện tào lao: “Tứ tiểu thư chắc hẳn đã lâu không gặp Cô phu nhân
đúng không? Nghe nói Cô phu nhân mang theo rất nhiều thọ lễ, có chút vật hiếm
lạ từ hải ngoại, ai cũng chưa từng thấy qua. Vị biểu thiếu gia kia nha, bộ dáng
thật sự rất có được, trong số đám hài tử đồng lứa ba nhà Lâm, Lục, Ngô, hắn hẳn
là đứng thứ nhất. Nghe nói lão thái gia cùng vài vị đại nhân thay nhau hướng
hắn hỏi mấy vấn đề, cũng không thể làm khó được hắn. Tên gọi là gì nhỉ? Hình
như là Lục Giam? Cùng tuổi với Ngô gia Nhị thiếu gia.”
Lâm Cẩn Dung trái tim một trận co rút, thiếu chút nữa
hít thở không thông. Đã chết đi sống lại, bị người vứt bỏ rồi gặp phải loạn phỉ,
mọi chuyện xảy ra dường như chỉ trong nháy mắt! Dù nàng đã chuẩn bị tâm lý,
nghe Hoàng di nương nhắc đến cái tên này, cũng nhịn không được hận ý ngập trời.