Thề Không Làm Thiếp

Chương 19-2: Hiểu ngầm (2)



Edit: Lăng Mộ Tuyết

"Mạc danh kỳ diệu, đây quả thực là có người vu oan!" Vào đại lao, Dương Trí Nghiêu vẫn buồn bực khó ngừng.

"Nghiêu ca ca, huynh đừng tức giận, nhớ lại xem, khách ra vào Tuyệt Phẩm lâu mấy ngày qua, có ai khả nghi." Dương Như Tuyên ngồi xuống cạnh hắn, vẻ mặt có chút khó chịu.

"Nơi đó một đống ‘Ngưu Quỷ Xà Thần’ lớn, có ai không khả nghi?"

"Nhưng vì sao phải làm như vậy? Nhắc tới cũng thực khéo, Tam hoàng tử ở Côn Dương thành xảy ra chuyện, ngày hôm nay Hầu gia mới ra khỏi nhà, chúng ta đã gặp phải việc này, mà còn, vì sao nhốt chúng ta ở cùng một chỗ? Ta con chưa nghe nói nhà lao Đại Tấn chúng ta sẽ nhốt nam nữ chung, rõ ràng có người cố ý."

"Chẳng lẽ là Lục hoàng tử? Nhưng, nói khó nghe một chút, cây đổ bầy khỉ tan, Lục hoàng tử bị giam lỏng trong phủ đệ của Lục hoàng tử, hơn phân nửa phái Lục hoàng tử đã thay đổi ủng hộ Tam hoàng tử, còn nữa chuyện hắn mưu nghịch sắp đại thẩm, kết quả khẳng định đến tám chín phần mười, ai sẽ làm việc cho hắn?"

Dương Như Tuyên cũng cho rằng hắn nói có lý, nhưng việc này mặc kệ nghĩ như thế nào đều hướng về phía Tam hoàng tử và bên người cạnh Tam hoàng tử, còn nữa trước khi Hầu gia rời đi cũng dặn nàng muốn cẩn thận một chút, xem xét tình hình trước mắt - - 

"Có người đến đây." Dương Trí Nghiêu thấp giọng nói.

Dương Như Tuyên giương mắt nhìn lên, người tới là lão giả tóc trắng xoá, nàng căn bản không nhìn được, ngược lại là Dương Trí Nghiêu nhắc nhở, nàng mới biết hắn phủ dịch.

"Dương Như Tuyên, có người muốn gặp ngươi." Phủ dịch không dong dài dây dưa, trực tiếp nói.

"Ai?" Người muốn gặp nàng, khẳng định là kẻ chủ mưu phía sau.

"Ngươi đi liền biết."

"Ta không đi không được sao?"

"Ngươi đương nhiên có thể không đi, nhưng nếu không đi, đại lao này ngươi không ra được." Trong lời nói hàm ý uy hiếp nồng hậu.

Dương Trí Nghiêu không ngừng đưa mắt ra hiệu cho nàng, nàng lại khẽ lắc đầu, cầm lấy song sắt đứng lên.

"Ta đi theo ngươi."

"Tuyên nha đầu!" Dương Trí Nghiêu nhéo tay nàng: "Đừng đi!"

"Yên tâm, cũng chỉ là gặp mặt, có thể xảy ra chuyện gì." Nàng cười đến thần sắc tự nhiên.

Ra khỏi nhà lao, phủ dịch lại đặc biệt dắt xe ngựa dẫn nàng đến một tòa phủ đệ, mà trong chủ ốc là người muốn gặp nàng, chính là Hoàng Phủ Đào.

"Tham kiến Lục hoàng tử." Nàng có chút miễn cưỡng khom người với hắn, ánh mắt khẽ lướt qua Mao Thạc Đức phía sau Hoàng Phủ Ương.

"Quả thật là không giống người thường, chớ trách Phiền Bách Nguyên để tâm với ngươi như vậy." Hoàng Phủ Đào thấy nàng tự nhiên thanh thản, không có vẻ lo sợ hoảng hốt của tù nhân, bộ dáng cũng không tính toán cầu tình cho mình, không khỏi đứng dậy đi về phía nàng: "Có biết Bản hoàng tử gặp ngươi, là vì chuyện gì?"

"Ta không biết." Nàng cũng không có thần cơ diệu toán như Hầu gia, nhưng nàng đoán rằng là muốn cưỡng ép nàng làm gì đó.

"Không biết, ngươi cũng dám tới?"

"Chính là bởi vì không biết, nên mới tới." Nàng mặt không đổi sắc nhìn thẳng hắn: "Lục hoàng tử bị giam lỏng, cấm gặp người ngoài cũng dám không màng ý chỉ hoàng thượng, để cho ta bước vào phủ đệ của Lục hoàng tử, ta còn có gì phải sợ?"

Hoàng Phủ Đào đột nhiên trầm thấp cười lên: "Kỳ thật gọi ngươi tới cũng không có chuyện gì, chỉ là Dương Trí Nghiêu mua bán ngựa với Tây Đột, lại hợp tác mua bán hàng hóa giá thấp với Dương Kỳ mà thôi."

"Lục hoàng tử thích bịa đặt tội danh cho người khác như vậy sao?" Dương Như Tuyên biến sắc.

"Bản hoàng tử muốn bịa đặt như thế nào thì bịa đặt như thế, ai có thể làm khó dễ được ta?"

Xem hắn kiêu ngạo, thái độ hung hãn, tâm Dương Như Tuyên không khỏi trầm xuống. Chẳng lẽ Hầu gia thật sự đoán trúng, Lục hoàng tử chỉ bị cấm tại phủ đệ của mình, án tử đến nay chưa thẩm, chỉ sợ là do phái Lục hoàng tử có người lén nhận tội thay hắn? Hơn nữa nếu Tam hoàng tử gặp chuyện không may, Lục hoàng tử muốn cử binh bức vua thoái vị, chỉ sợ cũng không ai có thể cản...

"Lục hoàng tử phạm án kiện còn chưa thẩm, không sợ bị kiện thêm vài chuyện nữa sao?" Nàng mang giọng điệu thăm dò hỏi.

"Việc này ngươi không cần quan tâm thay Bản hoàng tử, hiện tại Bản hoàng tử chỉ muốn biết, ngươi muốn cứu người Dương gia ngươi hay không?" Ngón tay dài của hắn nâng cằm của nàng lên.

Dương Như Tuyên hơi híp mắt lại, nói: "Có điều kiện gì?"

"Sảng khoái!" Hoàng Phủ Đào cười đến điên cuồng: "Ta muốn ngươi giết Phiền Bách Nguyên!"

Dương Như Tuyên mở miệng muốn nói, lại bị hắn trách móc: "Nhưng với điều kiện hắn còn sống trở về, nếu hắn đã chết không kịp về tới, ta sẽ xé bao tử của ngươi ra, phơi thây hài tử trong bụng ngươi ở nơi hoang dã!" 

Vẻ mặt Dương Như Tuyên cứng lại. Lời này có ý gì? Chẳng lẽ Hầu gia đến Côn Dương thành là cạm bẫy?!

Địch Dương thành Tây cách trạm dịch trăm dặm, máu tươi một mảnh.

Thương lữ lui tới ai cũng tranh nhau chạy trốn, có người thông báo dịch quan đến, người còn lại mang theo gia mang quyến chạy khỏi trạm dịch, đợi cho đến khi dịch quan đuổi tới, Phiền Bách Nguyên đang bắt sống một người ép hỏi, đáng tiếc người nọ thà chết không theo, tự tử mà chết.

"Ngươi... Người tới, bắt người này lại!" Dịch quan thấy thế, dẫn binh bao vây quanh hắn.

"Làm càn, người trước mắt là Bình Tây Hầu Phiền Bách Nguyên, các ngươi đang làm gì đó?!" Mặc Ngôn lấy lệnh bài ra.

Dịch quan thấy thế, thần sắc thoáng thả lỏng, lên trước hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Cũng chỉ là bản Hầu gia hị ám sát mà thôi." Phiền Bách Nguyên đạm mạc nói, suy tư một chút rồi đứng dậy: "Dịch quan, ta muốn hai con ngựa, lập tức chuẩn bị, phái người dọn sạch nơi này."

‘Vâng ạ’

"Hầu gia, hiện tại chúng ta phải làm như thế nào?" Mặc Ngôn thấp giọng nói.

Bọn hắn một đường cưỡi ngựa chạy đến trạm dịch, vốn là muốn nghỉ một lúc, há đoán bị một đám Hắc y nhân theo bốn phương tám hướng vây giết, đây căn bản chính là dự mưu.

"Đợi ngựa, ngươi đến Côn Dương tìm kiếm tung tích của Tam hoàng tử trước, ta về Địch Dương trước."

"Nhưng - - "

"Không có nhưng, cho dù là kế điệu hổ ly sơn, vẫn cẩn thận thì hơn, ngươi trước hết xác nhận Tam hoàng tử khỏe mạnh." Phiền Bách Nguyên lời ít mà ý nhiều nói.

"Nếu như thực sự là kế điệu hổ ly sơn, Hầu gia hồi kinh không phải sẽ gặp nguy hiểm sao?"

"Không quay về, chẳng lẽ ngươi muốn ta mắt mở to nhìn Như Tuyên gặp chuyện không may?"

"Thuộc hạ biết rõ, một khi xác định Tam hoàng tử mạnh khỏe, thuộc hạ sẽ lập tức chạy về."

"Ngươi cũng phải cẩn thận."

"Hầu gia cũng vậy.”

Một lúc sau, dịch quan đem ngựa đến, hai người mỗi người đi một ngả, Phiền Bách Nguyên phóng ngựa vội vã, nỗi nhớ nhà giống như mũi tên, chỉ sợ trễ một khắc, Dương Như Tuyên sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng, dù nhanh hơn nữa, thì cách Địch Dương thành cũng mấy trăm dạm, đợi hắn quay về Dịch Dương thành khi đó đã đèn hoa rực rỡ rồi (ý là trời tối rồi), mà ngoài cửa thành lại có một đám hắc y nhân che mặt phòng thủ.

Suy tư xong, hắn đi tới cửa thành Đông, quả thực tất cả binh lính thủ thành đều đã đổi, không một ai quen biết, vì thế hắn cải trang thành nông dân vào thành, trở lại Hầu phủ, ngay cả Hoàng Thành vệ hắn lưu lại cũng tất cả đều thay bằng thị vệ.

Né tránh tuần tra tiến vào Hầu phủ, mới tiến vào chủ ốc đã nghe thấy tiếng khóc của Phiền Doãn Hi.

"Tiểu thiếu gia đừng khóc, mai thiếu phu nhân sẽ trở lại."

Nghe thấy Hạnh Nhi lừa gạt, khiến tâm Phiền Bách Nguyên dừng lại, nhưng vừa nghe đến Dương Như Tuyên không có trong phủ, mày hắn lại cau chặt lần thứ hai: "Hạnh Nhi."

Mật Nhi trong phòng nghe vậy, khẩn trương đẩy cửa ra, kinh hỉ gọi: "Hầu gia!"

"Đi vào rồi nói." Phiền Bách Nguyên thúc giục, Mật Nhi vội vàng thối lui, đợi hắn vào phòng thì lập tức nói qua một lần chuyện xảy ra ngày hôm nay.

"Cho nên, hiện tại nàng ở phủ đệ của Lục hoàng tử?"

"Sau khi nô tỳ vào Đại lao, nhét tiền bạc hỏi nha dịch, hắn nói như vậy." Hạnh Nhi ôm Phiền Doãn Hi lòng nóng như lửa đốt: "Chính bởi vì như vậy, nô tỳ cho rằng phu nhân và Nghiêu thiếu gia tự dưng liên lụy thông đồng với địch khẳng định có quan hệ với Lục hoàng tử, hiện giờ trong ngoài hầu phủ đều có nhân thủ, nô tỳ không biết ai trong bọn hắn, ra ngoài còn phải trải qua một vòng tra hỏi, đến nay nô tỳ còn không dám kinh động lão gia và lão phu nhân."

"Ta biết rồi." Phiền Bách Nguyên than nhẹ, thoáng nhìn Phiền Doãn Hi chỉ là chứa lệ lẳng lặng nghe hắn đối thoại, đưa tay tiếp nhận nhi tử, ôm nó: “Doãn Hi nghe lời, ở nhà chờ cha mẹ trở về, biết không?"

"Uhm."

"Nam nhi không được khóc." Hắn lau lệ trên má nó: "Phụ thân đi đón nương về nhà."

"Được."

Dùng lực xoa đầu của nó, Phiền Bách Nguyên mới đi hai bước, cảm giác chân bị ôm lấy, không khỏi quay đầu.

Chỉ thấy Phiền Doãn Hi cố gắng nhịn nước mắt xuống, đáng thương tội nghiệp mà nói: "Phụ thân nhất định phải về nhà với nương, còn có đệ đệ muội muội."

Phiền Bách Nguyên cười cười, vỗ vỗ phía sau lung nó, đi ra cửa phòng, lập tức ẩn vào trong bóng đêm, bóng dáng cực kỳ gấp gáp đi tới phủ đệ của Lục hoàng tử.

Dương Như Tuyên ngồi yên ở trong khách phòng, nước trà đồ ăn ở trên bàn cũng không động, chỉ Tĩnh Tâm suy nghĩ đối sách, mãi đến khi cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

"Suy nghĩ đến đâu rồi hả?" Hoàng Phủ Đào liếc mắt trên bàn đồ ăn, cười hỏi: "Sao, thức ăn chỗ này không hợp khẩu vị của ngươi?"

"Lục hoàng tử, muốn ta động thủ giết Hầu gia, thật sự quá khó khăn, hắn dù sao cũng là quân nhân, mà ta chỉ là nữ nhân tay trói gà không chặt, làm sao có thể giết được hắn?"

"Bản hoàng tử tự có biện pháp."

Dương Như Tuyên mày khẽ nhăn, không dám tưởng tượng tâm tư người này có bao nhiêu đáng sợ. Ánh mắt vụng trộm đánh giá Mao Thạc Đức luôn luôn sau lưng hắn, không tiếng động thở dài. 

Quá đáng tiếc, nàng không có cơ hội nói lời nào với Mao Thạc Đức, từ khi nàng bị bắt vào đây, thái độ của Thạc Đức vẫn là nhìn không chớp mắt, giống như không biết mình vậy, nàng cho rằng đó là một biểu hiện tốt, đại biểu hắn không hề muốn để cho Lục hoàng tử biết hai người quen biết... Nhưng nàng không hiểu chính là, chẳng lẽ hắn không biết tính tình của Lục hoàng tử sao?

Vì sao không đi? Chính là căn bản hắn không đi được?

"Suy nghĩ cái gì?"

Hơi thở ác ý tới gần, nàng theo bản năng quay mặt, lại bị hắn cứng rắn giữ lấy cằm, nàng hơi cáu mày trừng mắt hắn.

"Ta sẽ làm theo, nhưng Lục hoàng tử phải bản đảm Dương gia không ai bị làm sao."

"Vậy phải xem ngươi có thể làm Bản hoàng tử vui vẻ hay không đã."

Nhìn ánh mắt dục niệm của hắn, lmt.lqd, trong lòng Dương Như Tuyên căng thẳng, không thể tin được ngay cả người đang mang thai như nàng mà hắn cũng không tha.

"Thạc Đức, ra ngoài."

Mao Thạc Đức sợ run lên, tầm mắt lần đầu tiên chống lại Dương Như Tuyên, nháy mắt tiếp theo lại rời đi - -

"Hoàng Phủ Đào, ngươi đang làm gì?"

Hoàng Phủ Đào nghe tiếng, chậm rãi quay đầu, cười nheo mắt."Bách Nguyên, đã lâu không gặp, ta biết ngươi nhất định quay về, sẽ không để cho ta bỏ qua màn kịch vui này."

"Buông thê tử của ta ra." Tay Phiền Bách Nguyên cầm trường kiếm, trên người máu tươi chi chít, cũng không phải vết máu của bản thân.

"Có vấn đề gì?" Hoàng Phủ Đào Đào lập tức vỗ nhẹ hai tiếng, hơn mười tử sĩ từ trong cửa ngầm trong phòng đi ra. Hắn thấp giọng cười, hỏi Dương Như Tuyên: "Dương Như Tuyên, ngươi muốn đi cùng hắn sao?"

Đi như thế nào? Thế lực của hắn dường như một tay che trời, nàng và Hầu gia căn bản là không đi được, trừ phi... Giết hắn!

Nghĩ kĩ, nàng nhìn Phiền Bách Nguyên, mở miệng: "Không." Nàng biết, Hầu gia hiểu nàng, nàng cũng hiểu Hầu gia, từ trước đến nay Hầu gia hành sự dè dặt cẩn thận, một mình tiến đến chứng tỏ hắn nhất định đã có sắp xếp, đúng không, nàng có thể đánh cuộc một lần như vậy, đúng không?

Phiền Bách Nguyên hơi sững sờ, buông lông mi dài xuống, che đi cảm xúc của hắn.

"Bách Nguyên, có phải cực kỳ thương tâm hay không? Ta nghe nói hai vợ chồng các ngươi là chim cá tình thâm, đáng tiếc ngày hôm nay gặp phải đại nạn lại bay mất!" Khuôn mặt Hoàng Phủ Đào tươi cười rùng mình, quát: "Bắt!"

"Ta tới!" Mao Thạc Đức tiến về phía trước một bước, thừa dịp Phiền Bách Nguyên chưa chuẩn bị, đâm hắn một cái.

Dương Như Tuyên nhất thời hít khí, thấy Mao Thạc Đức vừa rút kiếm, Phiền Bách Nguyên lập tức ngã xuống đất không dậy nổi, ngay cả kiếm cũng đã rơi xuống.

Hoàng Phủ Đào thấy thế, không khỏi cất tiếng cười to: "Bách Nguyên, ngươi cũng chỉ có chút năng lực vậy thôi hả? Lúc trước Thái Phó của thái tử vẫn luôn khen ngươi túc trí đa mưu, mấy vị hoàng tử đều kém xa ngươi, hiện giờ còn không phải ngã vào trước mặt ta sao!"

Phiền Bách Nguyên hạ mí mắt, máu tươi không ngừng theo miệng vết thương chảy ra, thấy vậy trong lòng Dương Như Tuyên run sợ.

"Hiện tại đến phiên ngươi, động tác nhanh chút, nếu không vận mệnh này sẽ rơi trên đầu ngươi đó." Hoàng Phủ Đào cười đưa trường kiếm cho nàng.

Nàng run rẩy tiếp nhận kiếm, vừa vặn chống lại ánh mắt Phiền Bách Nguyên, nàng híp mắt, cắn răng nói: "Cố thiện động địch giả, hình, địch nhất định theo; ta, địch nhất định thủ. Lấy lợi động, lấy tốt nán lại*... Hầu gia, đúng không?" Nói cho nàng, suy đoán của nàng là đúng!

*Giỏi về điều động quân địch, biểu diễn cho quân địch xem một chút quân tình hoặc là thật hoặc là giả, quân địch chắc chắn mà theo; cho quân địch một chút ích lợi thực tế làm mồi, quân địch chắc chắn xu lợi mà đến, do đó nghe ta điều động. Dùng những biện pháp này điều động quân địch, đồng thời dàn trận địa sẵn sàng đón quân địch.

"Như Tuyên!" Phiền Bách Nguyên quát.

Dương Như Tuyên nắm chặt trường kiếm, phút chốc quay người hướng về phía Hoàng Phủ Đào, há đoán hắn sớm có phòng bị, một cước đạp vào bụng của nàng, đảo tay, cầm kiếm cười to: "Bản hoàng tử có lòng tốt giúp một nhà ba người các người cùng xuống hoàng tuyền!"

Nháy mắt, Mao Thạc Đức đá kiếm trên mặt đất, Phiền Bách Nguyên vọt người trong không trung tiếp kiếm, lập tức bắn về phía Hoàng Phủ Đào, đồng thời chạy lên phía trước - - trường kiếm bắn trúng ngực Hoàng Phủ Đào, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, lại không tính toán muốn thả Dương Như Tuyên, trường kiếm vạch xuống bụng của nàng. 

"Như Tuyên!" Phiền Bách Nguyên xông lên phía trước, chân dài đá tới thân thể Hoàng Phủ Đào, hắn vẫn không chịu nhận mệnh, trở tay cầm kiếm, đâm tới Phiền Bách Nguyên.

"Không!" Dương Như Tuyên sợ hãi kêu gào, nhịn đau phóng ôm lấy Phiền Bách Nguyên, Mao Thạc Đức lập tức bảo vệ trước mặt hai người.

Dường như cũng ngay lúc đó, bên ngoài vang lên - - "Hoàng thượng giá lâm!"

Dương Như Tuyên chỉ thấy cấm vệ vào trong phòng, một mảnh hỗn loạn, bao tử của nàng đau đớn kịch liệt, dưới thân không ngừng có một dòng ẩm nóng tràn ra, mà tay nàng tràn đầy máu tươi của hắn, máu không ngừng chảy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.