Dương phủ náo nhiệt vui mừng, chỉ vì vợ chồng Bình Tây Hầu và vợ chồng Cung vương thế tử cùng đến.
Mọi người ở đại sảnh, nói chuyện cười đùa, miệng đầy lời vui, chỉ có hai đứa con nít chơi đùa ở bên ngoài hành lang.
"Ta thật đáng thương." Phiền Doãn Hi nói.
"Vì sao?" Tuế Vị Ương hỏi.
"Bởi vì phụ thân ta là người mù."
"Nha, thật trùng hợp, bởi vì phụ thân ta là người câm."
"Thật sao?" Phiền Doãn Hi lấy làm lạ hỏi.
"Không... Cha ta chỉ biến thành người câm trước mặt mẹ ta thôi."
"Cha ta cũng vậy... Cha ta cũng chỉ trước mặt mẹ ta mới biến thành người mù."
"Thật sao?"
"Vì sao các phụ thân đều như vậy?"
"Không biết."
"Thật kỳ quái."
"Uhm."
Hai đứa trẻ nói chuyện với nhau câu có câu không, lmt.lqd, lại không phát hiện cách đó vài bước, hai nam nhân đầy mặt thẹn thùng.
"Nhi tử nhà ta nói lời ngu dốt, xin thế tử gia rộng lượng."
"Đâu có đâu có, ta là người câm, cái gì cũng sẽ không nói." Nam nhân cười cười lại nói: "Nhưng không biết có thể truyền thụ phương pháp giả bộ thành người mù như thế nào hay không?"