Anh ta không có vẻ gì sẽ đứng dậy, người đàn bà bên cạnh anh ta còn quan trọng hơn người vợ đang mang thai đứa con của anh ta rất nhiều, thậm chí cô còn không bằng ngón tay út của cô ta.
Giang Vũ Phi trấn tĩnh bản thân để không ngã xuống, tim bất giác nhói đau, bụng cũng theo đó mà đau thắt lại.
“Lăng, đừng để cô ta nhìn chúng ta như vậy. Kêu cô ta tránh mặt một lúc được không, nếu không em ngại lắm!” Nhan Duyệt ôm chặt lấy cổ Nguyễn Thiên Lăng, thẹn thùng nói.
Ánh mắt cô ta mang đầy vẻ khinh miệt thách thức nhìn Giang Vũ Phi.
Giang Vũ Phi phẫn uất nhìn cô ta, lòng ngực như có lửa đốt, nếu không xả ra sẽ bị bức bí mà chết.
Cô tức giận nhìn Nhan Duyệt chửi lớn: “Cô thật kinh tởm... Đồ không biết xấu hổ, đây là nhà của tôi, cô cút khỏi đây... cút!”
“Lăng, anh nhìn cô ta mắng em kìa. Em đâu có mắng cô ta, nhưng cô ta lại mắng em…” Nhan Duyệt tỏ vẻ yếu đuối, gương mặt kiều diễm trông tội nghiệp làm người ta động lòng thương xót.
Nguyễn Thiên Lăng hôn môi cô ta vỗ về, anh nhìn về phía Giang Vũ Phi với đôi mắt sắc lạnh.
“Cô mau dọn đồ đạc cút khỏi đây cho tôi!”
Giọng anh cũng lạnh không kém, như mùa đông trong lòng thành phố hiện tại.