Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 258: Đừng qua lại với tên họ tiêu nữa!



Nguyễn Thiên Lăng tốt bụng hỏi cô, cũng không lập tức trưng ra vẻ mặt nghiêm khắc. 

Giang Vũ Phi không thích dựa gần anh như vậy, cô chau mày, lạnh nhạt lùi một bước, lạnh lùng nói: “Tại sao tôi phải sợ anh, tôi với anh không có bất cứ quan hệ gì, tôi cũng không tin anh có thể coi trời bằng vung!” 

Người đàn ông khẽ cười một tiếng, cảm thấy người phụ nữ trước mặt quá đơn giản và ngây thơ. 

Đúng vậy, anh sẽ không thể hiển nhiên mà coi trời bằng vung được, nhưng đối phó với bọn họ, anh có nhiều biện pháp. Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng u ám, khóe môi mỏng cười nhạt, anh đưa tay định vuốt ve khuôn mặt cô, cô chán ghét tránh đi. 

Anh cũng chẳng để tâm, ngón tay vuốt lên một lọn tóc của cô, tiến gần cô hơn, nhẹ giọng nói: “Cô có biết gươm chưa dính máu đã thắng là sao không?” 

Gươm chưa dính máu đã thắng, là không cần trải qua chiến đấu cũng có thể dễ dàng giành được chiến thắng. 

Ý anh là, anh có thể đối phó với bọn họ mà không cần phải làm gì cả sao? 

Cô biết rõ anh có bản lĩnh đó, nhưng cô không muốn sợ hãi rụt rè e ngại anh! 

Sắc mặt Giang Vũ Phi lạnh lùng, dùng sức hất tay anh, bước ngang qua anh đi vào tòa nhà nhỏ. 

Vừa đi vào hành lang, đột nhiên vai cô bị đẩy một cái, cô đụng vào tường, cơ thể bị giữ chặt. 

Tay của Giang Vũ Phi chạm vào mặt tường trắng, bất kể cô giãy giụa thế nào cũng không thể động đậy. 

Nguyễn Thiên Lăng dùng một tay nắm cằm cô, quay đầu cô lại rồi hôn lên khóe miệng cô. Cô nhíu mày chán ghét, muốn quay đầu đi, nhưng tay anh rất mạnh, cô có cảm giác như cổ cô bị vặn xuống. 

“Khốn kiếp!” Cô tức giận chửi bới, tay còn lại của Nguyễn Thiên Lăng với tới trước người cô, đầu ngón tay cố ý chạm vào cơ thể mềm mại của cô. 

“Nói đi, cô sẽ không bao giờ có bất kỳ mối quan hệ nào với tên họ Tiêu đó, cô nói thì tôi sẽ tha cho cô!” Anh tì cằm lên bả vai cô, hơi thở nóng rực, giọng nói trầm thấp. 

Giang Vũ Phi cắn môi, cô không muốn theo ý anh. 

Anh cho rằng mình là ai, dựa vào cái gì mà yêu cầu cô như vậy. 

Cho dù cô thực sự không có quan hệ gì với Tiêu Lang, cũng sẽ không nói cho anh nghe! 

Nguyễn Thiên Lăng quá hiểu tính nết bướng bỉnh của cô. 

Anh quyết định phải trừng phạt cô một chút! 

Giang Vũ Phi giãy giụa, lưng cô không ngừng cọ sát với lồng ngực rắn chắc của anh, trong lúc hỗn loạn cũng không biết bốn cái chân đã choảng nhau bao nhiêu lần. 

Đột nhiên cô né được môi anh, mở miệng định kêu cứu, nhưng anh lại thừa dịp tiến vào. 

Giang Vũ Phi cảm thấy như không thở nổi, đầu óc cô hoàn toàn hỗn loạn. 

Cô không ngừng dùng gót giày giẫm vào chân anh, giẫm đến mấy lần, không cần nói cũng biết là rất đau. 

Nguyễn Thiên Lăng tức giận với sự công kích của cô, anh đặt tay lên eo cô, bỗng nhiên vòng qua eo cô, nhấc cô lên khỏi mặt đất. 

Chiều cao của hai người vốn chênh lệch nhau, nhưng lần này thì không, nó thậm chí còn hoàn toàn phù hợp với anh. 

Mặt Giang Vũ Phi đỏ bừng, chống tay vào mặt tường, hai chân cô buông xuống, mở ra không được mà khép vào cũng không xong. 

Lần này cô trở thành con cá nằm trên thớt, anh mặc sức gây khó dễ. 

Khi anh buông cô ra, cô suýt nữa thì nghẹt thở. 

Chân lại chạm đất, Nguyễn Thiên Lăng quay người cô qua, cô yếu đuối dựa vào tường, đầu tóc rối bời, thở gấp. 

Dưới ánh sáng màu cam, khuôn mặt cô được bao phủ bởi một vầng sáng, đôi lông mày thanh tú, đôi mắt đen long lanh, làn da trắng nõn, giống như tiểu thư khuê các bước ra từ những năm bảy mươi tám mươi. 

Nguyễn Thiên Lăng vén tóc trên mặt cô, đôi mắt đen sáng rực lên: “Đừng qua lại với tên họ Tiêu nữa, nhé? 

Giọng anh nhẹ nhàng như đang rỉ tai thì thầm với người yêu, cưng chiều dò hỏi cô, trưng cầu ý kiến của cô. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.