"Bây giờ cô rời khỏi hắn ta vẫn còn kịp, chẳng lẽ phải chờ tới lúc cục diện không còn cách nào thay đổi mới chịu quay đầu lại sao?"
"Quay đầu lại? Người có chí thì quyết không quay đầu." Giang Vũ Phi khinh thường nói.
Nguyễn Thiên Lăng sắc mặt trở nên hơi nghiêm trọng: "Không ngờ bây giờ miệng lưỡi cô càng ngày càng lợi hại đấy."
"Anh nói xong chưa? Nói xong rồi thì mời anh rời khỏi đây, bàn này không chào đón anh đâu."
Nguyễn Thiên Lăng nghiêng người chăm chú nhìn cô, nghiêm túc nói: "Chuyện tôi nói đêm hôm đó thật sự nghiêm túc, cô hãy suy nghĩ cho thật kỹ."
Nói giống như là cho cô bao nhiêu chỗ tốt vậy.
Giang Vũ Phi hơi nhìn lên, khóe miệng kéo ra một đường cong đẹp đẽ: "Chuyện tôi nói đêm hôm đó còn nghiêm túc hơn so với anh đấy."
"Giang Vũ Phi, đối đầu với tôi không có lợi cho cô đâu!" Người đàn ông trước nay vốn đã rất ít nhẫn nại, giờ lại bắt đầu ngang ngược.
"Tôi chưa từng có chuyện tốt gì khi ở bên cạnh anh cả!"
"Cô…" Chết tiệt, người phụ nữ này sao miệng lưỡi càng ngày càng sắc bén như vậy chứ.
Lúc này Tiêu Lang từ toilet đi tới, Nguyễn Thiên Lăng liếc mắt nhìn anh một cái rồi thu ánh mắt lại.
"Tôi ở bên ngoài chờ cô, cô đi ra, một mình."
Nguyễn Thiên Lăng đứng dậy, Tiêu Lang cũng bước nhanh đi đến trước mặt anh. Hai người đàn ông dáng người cao tương đương nhau, bọn họ mặt đối mặt đứng đấy, ánh mắt sắc bén nhìn đối phương, trong không khí dường như còn có mùi thuốc súng.
Ngay lúc Giang Vũ Phi cho là bọn họ sẽ đánh nhau, Nguyễn Thiên Lăng khinh thường hơi nhếch khóe miệng lên, quay người nhanh chóng rời đi.
"Anh ta có làm gì em hay không?" Tiêu Lang ngồi xuống bên cạnh Giang Vũ Phi, vẻ mặt ân cần hỏi.
"Không có. Tiêu Lang, tôi sợ anh ta sẽ tiếp tục đối phó với anh."
Tiêu Lang cũng không sợ hãi, ngược lại cười: "Anh ta đối phó với anh là chuyện tốt."
"Hả?" Giang Vũ Phi chớp mắt vẻ khó hiểu.
Người đàn ông tới gần cô hơn một chút, nhếch môi nói: "Điều này chứng tỏ anh là sự uy hiếp đối với anh ta."
Cô vẫn không hiểu ý của anh.
Tiêu Lang lại ghé sát gần cô thêm chút nữa, bóng dáng hai người sát gần nhau cúi đầu nói chuyện trông hết sức thân mật.
"Còn không hiểu sao. Quan hệ giữa anh và em càng không bình thường, anh ta lại càng không vừa mắt anh. Anh rất vui, quan hệ giữa anh và em rất không bình thường."
Ăn xong, lúc hai người từ nhà hàng đi ra, nhìn thấy xe của Nguyễn Thiên Lăng đậu ở ngay bên ngoài. Người đàn ông dựa người vào phía trước xe, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt u ám nhìn bọn họ.
Giang Vũ Phi không ngờ rằng anh vẫn còn ở đây.
Tiêu Lang thình lình cầm tay cô, kéo cô đi về phía xe ô tô.
"Giang Vũ Phi, cô lại đây." Nguyễn Thiên Lăng lên tiếng gọi bọn họ lại.
"Đừng qua đó, không phải sợ, anh sẽ không để cho anh ta làm gì em đâu." Tiêu Lang vội nói với cô.
"Có nghe thấy không, tôi bảo cô lại đây!" Nguyễn Thiên Lăng nói to hơn: "Cô tới đây, tôi chỉ muốn nói với cô một câu thôi."
Giang Vũ Phi khẽ nhíu mày, cô quay đầu lại nhìn về phía Nguyễn Thiên Lăng, mắt anh đen láy nhìn chằm chằm vào cô, rất bình tĩnh chờ cô đi tới.
"Giang tiểu thư, ông chủ nhà tôi có lời mời cô." Vệ Bình tiến lên vài bước, lễ phép làm động tác mời.
Tiêu Lang nắm chặt tay cô, ám chỉ cô đừng đi qua.
"Tôi đi qua nghe xem anh ta muốn nói cái gì, tôi sẽ trở lại ngay." Giang Vũ Phi rút tay mình về, đi sang phía Nguyễn Thiên Lăng.
"Anh muốn nói gì với tôi?" Cô đi đến trước mặt anh, lạnh nhạt hỏi.
Người đàn ông đứng thẳng lên, tới gần cô một chút, anh nghiêng người, đột nhiên một nụ hôn rơi trên môi cô. Giang Vũ Phi lập tức trợn trừng mắt, Nguyễn Thiên Lăng lộ ra vẻ mặt đắc ý vì thực hiện được ý đồ.