Ông lão không có bất kỳ biểu cảm gì, thản nhiên nói: "Các người đều thương lượng xong rồi, còn hỏi ta làm cái gì?"
Nét mặt tươi cười của bà Nguyễn hơi cứng ngắc lại, bà ta cũng biết tiền trảm hậu tấu là không tốt. Nhưng con trai là của bà ta, ba chồng không cần một đứa cháu dâu tốt như Nhan Duyệt, cứ phải bắt Thiên Lăng lấy một người phụ nữ như Giang Vũ Phi, đương nhiên bà ta không đồng ý. Cho dù có làm cho ba chồng không vui, bà ta cũng phải chọn một đứa con dâu như ý cho mình.
"Ba, con cũng là thấy gần đây sức khỏe ba không tốt, không muốn làm ba bận tâm đến những chuyện này mà thôi." Bà Nguyễn cười giải thích, trên mặt không nhìn ra có chỗ nào không đúng.
Nhan Duyệt biết Nguyễn An Quốc không đồng ý cho cô ta và Nguyễn Thiên Lăng kết hôn, nhưng chỉ cần ông không phản đối kịch liệt là được.
"Ông nội." Trên mặt cô ta cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười đẹp mắt thanh nhã: "Kỳ thật không phải chỉ riêng cháu và Thiên Lăng sắp đính hôn, hôm nay cháu mới biết Giang Vũ Phi cũng sắp đính hôn."
Nguyễn An Quốc nheo mắt nhìn về phía cô ta: "Vũ Phi cũng sắp đính hôn?"
"Đúng vậy ạ. Nhà trai rất tốt, tuấn tú lịch sự, cháu đã thấy mấy lần. Hôm nay chính miệng bọn họ nói với chúng cháu, bọn họ cũng sắp đính hôn."
Nói xong, cô ta nhìn về phía Nguyễn Thiên Lăng rồi cười nói: "Lăng, em nói thật đúng không?"
"Ừ." Người đàn ông khẽ đáp một tiếng, không có cảm xúc gì.
"Đối phương là người như thế nào?" Nguyễn An Quốc quan tâm hỏi.
"Là ông chủ một nhà hàng Pháp, họ Tiêu, tên đầy đủ là Tiêu Lang."
Sắc mặt Nguyễn An Quốc thay đổi: "Tiêu Lang?"
"Đúng vậy ạ. Ông nội, ông quen anh ta sao?" Không riêng gì Nhan Duyệt, tất cả mọi người đều có chút ngạc nhiên đối với phản ứng kinh ngạc của ông.
"Ba, xem ra Vũ Phi tìm được người không tồi, sau này ba không cần bận tâm đến nó nữa rồi. Đợi lúc nó kết hôn, chúng ta cũng chuẩn bị một phần quà mừng có giá trị đưa đến là được rồi."
Bà Nguyễn vui tươi hớn hở nói, bà ta nghĩ thầm Giang Vũ Phi muốn kết hôn, sau này ba chồng cũng sẽ không còn trông mong cô ta trở về làm con dâu Nguyễn gia nữa.
"Ta mệt rồi, các người ăn đi, ta đi nghỉ ngơi." Nguyễn An Quốc đứng lên, sai chú Trung dìu ông trở về phòng nghỉ ngơi.
"Ba, ba còn chưa có ăn cơm mà!" Bà Nguyễn vội vàng đứng dậy đi theo, Nguyễn An Quốc khoát tay, tỏ vẻ ông không ăn.
Bà Nguyễn quay đầu lại bất an nhìn về phía chồng: "Ba anh bị làm sao vậy?"
"Ăn cơm đi, có lẽ ba mệt thật." Nguyễn Minh Đào thản nhiên nói. Ông ấy biết là trong lòng ba không vui.
Lúc Giang Vũ Phi làm con dâu Nguyễn gia, ông ấy cũng rất hài lòng, chỉ là ông ấy nghĩ mãi mà không rõ, nếu như con bé và Thiên Lăng đã ly hôn rồi, vì sao ba còn muốn con bé trở lại làm thiếu phu nhân Nguyễn gia.
Kỳ thật đứa nhỏ Nhan Duyệt này cũng không tệ, theo ông ta thấy, chỉ cần con trai thích là được, cho nên đối với ông ta mà nói, Nguyễn Thiên Lăng lấy ai cũng giống nhau mà thôi.
"Mọi người cứ từ từ ăn, con đi trên lầu xử lý một ít chuyện." Nguyễn Thiên Lăng để đũa xuống, dùng khăn giấy lau miệng rồi chậm rãi đứng dậy.
"Lăng, anh không ăn sao?" Nhan Duyệt vội hỏi anh, anh cười vỗ vai cô: "Anh không đói, em cứ từ từ ăn, lát nữa anh đưa em về."
"Thiên Lăng, hôm nay sức ăn của con cũng ít quá đó." Bà Nguyễn khẽ nhíu mày.
"Mẹ, con ăn no rồi, mọi người cứ từ từ ăn đi, con có chút việc phải xử lý ngay lập tức."
"Ở nhà cũng không thể ăn cơm tử tế, con làm việc cũng đừng quá mệt mỏi, chú ý nghỉ ngơi nhiều vào."
"Dạ, con biết rồi." Nói xong, anh xoay người đi trên lầu.
Trên bàn cơm vốn rất náo nhiệt, hai người có sức ảnh hưởng nhất vừa đi đã ngay lập tức liền trở nên quạnh quẽ.