Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 281: Vợ à, cô cứ đợi đấy



“Dùng của em đây này.” 

Mấy đứa bé phía sau tiếp tục đưa pháo hoa cho cô, Nguyễn Thiên Lăng tức muốn ói máu. 

Thực ra thì anh đâu có sợ những thứ này, chẳng qua là một người đàn ông như anh chẳng lẽ lại đi đánh nhau với một người phụ nữ và mấy đứa bé sao? 

“Vợ à, cô cứ đợi đấy, thù hôm nay tôi sẽ ghi nhớ.” 

Nguyễn Thiên Lăng hung hăng uy hiếp cô, quay lưng sải bước bỏ đi. 

Giang Vũ Phi dừng ném pháo hoa, nét cười trên mặt cũng không còn. Chờ thì chờ, ai sợ ai chứ. 

“Chị à, có phải anh vừa rồi là người xấu không, lúc nãy bọn em đều nhìn thấy anh ấy bắt nạt chị.” 

“Chị à, chị là chị của Tôn Hạo đúng không? 

“Chị ơi, chị đừng sợ anh ta, lần sau anh ta mà tới nữa, bọn em sẽ tiếp tục xử lý anh ta như vậy.” 

Hóa ra mấy đứa bé đều nhìn thấy, Giang Vũ Phi đỏ mặt, cắn chặt chỗ vừa bị cắn. Sau đó lấy ra hai trăm đồng đưa cho chúng: “Hôm nay là năm mới, chị mời mấy đứa đi ăn, cũng là để cám ơn mấy đứa đã giúp.” 

Mấy đứa bé vui mừng cầm lấy tiền, nói cảm ơn cô rồi chạy đi mất. 

Giang Vũ Phi cười, những chuyện không vui vẻ lúc trước cũng biến mất. 

----

Nguyễn Thiên Lăng mang áo khoác vào phòng khách, liếc mắt liền thấy trong phòng khách ngồi chật kín khách. 

Đông Phương Dục, Hứa Mạn và bảy, tám người nữa đều đã đến để chúc tết trưởng bối Nguyễn gia. 

Đương nhiên không thể thiếu sự có mặt của Nhan Duyệt. 

“Lăng, việc của anh đã làm xong chưa?” Nhan Duyệt đi tới chỗ anh cười khẽ, nhận lấy áo khoác từ tay anh. 

Trên quần áo vẫn còn lưu lại mùi thuốc pháo, cô ta lật áo ra liền thấy có vài chỗ bị cháy xém. 

Đông Phương Dục tinh mắt cũng nhìn thấy, anh ta cười hớn hở, rồi trêu chọc: “Anh Lăng à, Duyệt Duyệt nói anh đi ra ngoài có việc, không phải là vẫn còn tâm hồn trẻ con, ra ngoài chơi pháo với người khác đó chứ.” 

Nguyễn Thiên Lăng vén tay áo lên, đi đến ngồi xuống, nhếch mép cười nói: “Các cậu muốn cùng chơi không? Đêm nay tìm nơi nào đó để chơi một lúc đi.” 

“Được, vậy lát nữa em sẽ bảo người mang đến mấy thùng, các loại mới lạ đều mua, đảm bảo chơi rất sướng.” Đông Phương Dục lập tức giơ cả hai tay đồng ý. 

Hứa Mạn lẩm bẩm: “Chúng em là phụ nữ nên chẳng thích chơi mấy trò đó, chỉ có đàn ông các anh mới thích thôi. Hay là chúng ta đi hát hò đi, mọi người đều có thể vui vẻ, như vậy hay mà.” 

Đông Phương Dục liếc nhìn Hứa Mạn, anh ta không thích nhất là hát hò: “Ai nói là phụ nữ thì không thích chơi? Năm ngoái ở bờ biển, một mình chị dâu chơi vui lắm mà.” 

Mặt Hứa Mạn trầm xuống, đấm mạnh Đông Phương Dục một cái. 

“Cô làm gì vậy?” Đông Phương Dục ôm lấy cánh tay bị đánh, đang định nổi nóng thì mới nhận ra được mình đã nói hớ. 

Anh ta nhìn sắc mặt Nhan Duyệt rồi ngượng ngùng đưa tay xoa mũi. 

Nhan Duyệt thầm nắm chặt quần áo trong tay, làm như không có việc gì, cười nói: “Em nghe nói trung tâm thành phố mới mở một khu vui chơi mới, hay chúng ta đến khu vui chơi giải trí đó đi.” 

Nếu Giang Vũ Phi đã thích chơi pháo hoa, vậy thì đương nhiên cô ta sẽ không chơi, tuyệt đối không cho phép họ chơi thứ đó. 

Đông Phương Dục mới vừa rồi nói hớ, nên muốn lấy công chuộc tội, lập tức gật đầu đồng ý: “Ý kiến hay, chúng ta đến khu vui chơi đó đi.” 

Nguyễn Thiên Lăng kéo Nhan Duyệt đến ngồi cạnh mình. 

“Lăng, có đi không?” Cô ta tươi cười hỏi anh. 

Anh cười gật đầu: “Được, vậy thì nghe lời em, đến khu vui chơi giải trí.” 

Nhan Duyệt cười tươi, những ưu phiền lúc trước cũng biến mất. 

Những người khác bắt đầu bàn bạc xem tối nay sẽ đi chơi như thế nào, không khí lại náo nhiệt trở lại. 

Riêng Nguyễn Thiên Lăng không khỏi nhớ về khung cảnh tết năm ngoái, mấy người bọn họ còn có cả Giang Vũ Phi cùng nhau đi biển chơi pháo hoa. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.