Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 292: Công cụ sinh con



Đau khổ và oán hận hiện lên trong mắt cô rất rõ ràng, đối với cô, sinh con cho anh là một chuyện hết sức đau đớn. 

Anh siết chặt tay, ghé sát lại gần cô gằn từng chữ: "Tôi không quan tâm cô hận tôi nhiều thế nào, nhưng mà đứa bé này cô phải sinh cho tôi, nếu cô dám bỏ nó, tôi sẽ bắt tất cả những người cô quan tâm chôn cùng con tôi!" 

Sắc mặt Giang Vũ Phi trắng bệch, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy những lời nói hung ác tuyệt tình như thế. 

Cô hơi há miệng, cổ họng như bị người ta bóp chặt, không thể phát ra bất cứ tiếng nào. 

Cô cảm thấy toàn thân rét run, trong lòng càng thêm khẳng định anh chính là một ác ma. 

Khuôn mặt u ám của Nguyễn Thiên Lăng dần cách xa cô, cô mới cảm thấy có thể thở được. 

"Từ ngày hôm nay trở đi, cô sẽ dọn về biệt thự trước kia ở, bên thím Lý sẽ chăm sóc cho cô, việc bây giờ cô cần phải làm là yên tâm dưỡng thai, biết chưa?" Anh đưa tay ra gần kéo tay cô, cô hoảng sợ như muốn tránh đi, tựa như anh còn đáng sợ hơn rắn độc thú dữ vậy. 

Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng hơi tối đi, giọng điệu ấm áp: "Trong biệt thự, cô muốn làm gì thì cứ làm cái đó, toàn bộ người làm sẽ nghe lời sai bảo của cô. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cô không thể bỏ đi, còn phải ngoan ngoãn phối hợp dưỡng thai." 

Giang Vũ Phi âm thầm siết chặt bàn tay đặt trên bộ váy, cô cụp mắt hỏi anh: "Hôm nay anh đính hôn với Nhan Duyệt sao?" 

Nguyễn Thiên Lăng liền giật mình, nhất thời anh lại không biết nên trả lời như thế nào. 

"Hai người đính hôn rồi, anh sẽ lấy cô ta sao?" Cô lại hỏi, nhưng giọng nói của cô không có chút gì là oán trách, giống như đang hỏi thời tiết hôm nay như thế nào như vậy. 

Nguyễn Thiên Lăng cong môi nói ra một sự thực: "Chúng ta đã ly hôn." 

Ý anh là, hiện giờ anh muốn kết hôn với ai thì kết hôn, cho nên nhất định anh sẽ kết hôn với Nhan Duyệt. 

Giang Vũ Phi liếc mắt nhìn anh, cười nhạt nói: "Anh cũng biết chúng ta đã ly hôn, vậy anh dẫn tôi đến chỗ anh để sinh con là có ý gì? Không sai, đứa bé là con anh, nhưng chúng ta đã ly hôn. Cho dù có sinh đứa bé này, nó cũng là của một mình tôi, anh không có quyền mang nó đi. Bây giờ anh lấy quyền gì để tước đi tự do của tôi, bắt tôi phải nghe lời anh?" 

Điều Nguyễn Thiên Lăng không thích nhất chính là mớ đạo lý trong miệng cô. 

Anh muốn làm gì thì làm cái đó, chẳng cần phải suy xét đến những lý do này. 

Anh không khỏi hừ lạnh nói: "Cô quản được tôi à, tôi thích là được." 

Giang Vũ Phi bất lực, quả thực người đàn ông này chính là thổ phỉ không bàn đạo lý mà! 

Rốt cuộc cô cũng không kìm được phẫn nộ trong lòng, tức giận nói: "Phải, anh thích là được! Anh thích, cho nên có thể muốn làm gì tôi thì làm, anh thích, anh có thể hạn chế cuộc sống tự do của tôi, bảo tôi làm cái gì thì tôi phải làm cái đó! Anh thích, thì có thể xem tôi không phải là một con người, chẳng đếm xỉa gì đến tôn nghiêm của tôi, coi tôi như người đẻ mướn sao?" 

"Ai bảo cô làm người đẻ mướn?" Nguyễn Thiên Lăng cũng tức giận chẳng kém. 

"Con tôi, anh sẽ để nó theo tôi sao? Anh muốn nó, chẳng phải vì lo không có người thừa kế khỏe mạnh sao? Trong mắt anh, tôi là một công cụ sinh con còn gì?" 

“...” Sắc mặt người đàn ông lúc này đã chuyển sang tái xanh, u ám vô cùng, anh siết chặt tay, thật sự sợ mình không chịu nổi sẽ bóp chết cô. 

Nhưng mà lời cô nói, anh không thể nào phản bác được. 

Giang Vũ Phi bưng mặt suy sụp, nhưng cô không khóc. 

Nước mắt cô đã sớm cạn khô, cô sẽ không bao giờ khóc nữa. 

Đúng lúc này, điện thoại của Nguyễn Thiên Lăng vang lên, là Nhan Duyệt gọi tới cho anh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.